Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 79: Kinh hãi




Diệp Thu sau đầu trượt xuống một loạt hắc tuyến, cái đôi này thật đúng là không chút nào cố kỵ a……

Thủy cười cong cong môi, đôi tay đỡ lấy vòng eo hắn: “Đừng làm nũng.”

Trần Thần nhìn ánh mắt hắn hòa hoãn rất nhiều, lại khôi phục bản tính tìm đường chết: “Ta chỉ ở trước mặt ngươi mới làm nũng a! Người khác ta mới lười phản ứng!”

Gật gật đầu, thủy cười vỗ vỗ eo hắn: “Lên, Về lại nói.”

Hoắc Tình cười trộm: “Tiểu Thần Thần ~ trở về lo lắng mấy ngày không xuống giường được nga!”

Đắc ý mà nhướng mày, Trần Thần đứng dậy ngồi vào bên người Thủy, gắt gao dựa gần hắn: “Không xuống giường được ta càng vui!”

Không chờ Hoắc Tình phản bác, Trần Thần mắt trợn trắng: “Rốt cuộc còn chuyện gì bát quái?”

“Còn a!” Hoắc Tình nhếch chân bắt chéo, “Ngươi tiếp tục nói a! Nữ nhân kia xinh đẹp vậy, ngươi có ảnh chụp không?”

Ánh mắt sáng lên lại tối sầm lại, Trần Thần thật dài mà thở dài: “Ta có a! Nhưng không có mang!”

“Thiết……” Keith thở dài một tiếng, “Như thế nào có thể không mang theo a?”

Tầm mắt trộm đảo qua Thủy bên người, Trần Thần thanh thanh giọng nói lời lẽ chính đáng: “Ta như thế nào có thể tùy thân mang ảnh chụp nữ nhân? Chỉ biết mang tiểu thủy nhà ta!”

Mắt trợn trắng, Hoắc Tình ồn ào nói: “Ngươi đây là nơi đây vô bạc a ~”

“……”

Diệp Cẩn ánh mắt ám ám, ánh mắt lạnh băng xẹt qua nữ nhân bên người không ngừng mở miệng quấy rầy.

Lôi Thiến cũng có chút khó chịu, mình ám chỉ rõ ràng như vậy, người này như thế nào liền không hiểu phong tình?!

Thật là mị nhãn vứt cho người mù!

Ngược lại ánh mắt Lôi Quân đột nhiên thay đổi, trên mặt hơi không thể thấy có chút đỏ lên.

Từ lúc bắt đầu tầm mắt hắn vẫn luôn lưu trên người Hoắc Tình, lúc này ánh mắt càng mãnh liệt.

Không hắn, Hoắc Tình đứng dậy ra khỏi phòng họp.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, Lôi Quân sang sảng cười, hướng Diệp Cẩn nói: “Diệp huynh đệ, ta đi toilet.”

Lôi Thiến kinh ngạc nhìn hắn một cái, trong lòng nghi hoặc, đầu gỗ ca ca của nàng, từ khi nào biết nhìn sắc mặt người khác? Còn biết rời đi cho nàng thời gian ở một chỗ với hắn?

Thật là đủ nghĩa khí!

Diệp Cẩn ánh mắt khẽ nhúc nhích, gật đầu, tầm mắt nhẹ quét liền nhìn tới Diệp Thu tụ ở góc phòng cùng người khác nói chuyện đến khí thế ngất trời.

Mím môi, Diệp Cẩn nhẹ nhàng nhướng mày.

Mình ở chỗ này bị người ta quấy rầy, hắn cư nhiên một chút đều không quan tâm?

Aiii……

“Diệp đại ca ~ em……”

Không cho Lôi Thiến quá nhiều cơ hội dây dưa, Diệp Cẩn đứng lên liếc nhìn nàng một cái, “Xin lỗi không tiếp được.”

Lôi Thiến trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Cẩn lập tức hướng đến đám gia hỏa chán ghét kia mà đi, lời muốn nói cứ như vậy nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời.

“Ta cũng không biết vì sao lại giống như vậy a!” Diệp Thu ngồi trên sô pha, ấn đường rất là buồn rầu mà nhăn lại, “Các ngươi nói, trên thế giới này sẽ có người lớn lên cơ hồ giống nhau như đúc sao?”

Trần Thần sờ sờ cằm: “Nói không chừng nga!”

Keith cũng gật gật đầu, “Người nhiều như vậy, lớn lên giống cũng thực bình thường a!”

“Vậy sao?” Diệp Thu vẫn là có chút hoài nghi: “Có khả năng giống nhau như đúc sao?”

Trần Thần lắc lắc đầu, nói: “Bằng không ngươi như thế nào giải thích được, một người qua đời nhiều năm đột nhiên xuất hiện? Ngươi cũng nói, mẫu thân ngươi là chết bệnh, trước kia người qua đời đều phải hoả táng, không có khả năng xuất hiện tình huống chết đi sống lại a!”

“Có thể hay không là ảo giác?” Keith nhấc tay nói: “Có lẽ, người kia chỉ là cùng mẫu thân ngươi rất giống nhau, nhưng là bởi vì ngươi nhiều năm không gặp, cho nên tưởng tượng nàng thành bộ dáng mẫu thân?”

“Phải.” Trần Thần cũng gật đầu, nói: “Hơn nữa tình huống lúc đó ngươi cũng nói, chỉ là nhìn thoáng qua, còn cách rất xa, nói không chừng chỉ là nhìn lầm rồi!”

“Nhưng ……” Diệp Thu còn muốn nói gì nữa, lại bị bàn tay to bỗng nhiên đặt ở đỉnh đầu đánh gãy câu chuyện.

“Nói cái gì kích động vậy?” Diệp Cẩn ánh mắt có chút tối, tay ấn ở đỉnh đầu Diệp Thu, thanh âm bình đạm hỏi.

Đối thoại của họ hắn tất cả đều nghe được, không nghĩ tới……

Hắn biết chân tướng, nữ nhân trước đó gặp được mười phần thì có tám chín phần chính là mẫu thân Diệp Thu, nhưng……

Không nghĩ tới Diệp Thu vẫn luôn nhớ kỹ chuyện kia.

“Nói về chuyện người lần trước ở cửa căn cứ gặp được rất giống mẹ ta!” Diệp Thu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tín nhiệm.

Diệp Cẩn ở bên cạnh Diệp Thu ngồi xuống, duỗi tay ôm lấy bờ vai của hắn: “Nga? Sao lại nói đến chuyện này?”

“Là Trần Thần a!” Diệp Thu chỉ vào Trần Thần nói: “Hắn một hai nói tình nhân Tần thị trưởng là xinh đẹp nhất, ta liền phản bác hắn!”

Gật gật đầu, Diệp Cẩn buông một nửa tâm, nhìn về phía Trần Thần: “Như vậy……”

Trần Thần bị ánh mắt hắn làm hoảng sợ, vội "đặc biệt" mà mở miệng: “Nếu không thì vậy đi? Ngươi cũng biết Thái Bình Dương chúng ta có ưu thế là gì, chờ ta trở về liền giúp ngươi tìm, khẳng định thực nhanh là có thể tìm được người kia, đến lúc đó chúng ta lại so là ai xinh đẹp?”

Một hơi nói không ngừng, Trần Thần nhưng khí cũng không suyễn, trong lòng còn âm thầm đắc ý, mình nói như vậy, Diệp Cẩn liền sẽ không trách mình “Khi dễ” Diệp Thu nhà hắn đi?

“Hảo a hảo a!” Diệp Thu vạn phần đồng ý, “Như vậy thực tốt, còn có thể giúp ta tìm được nàng! Đến lúc đó có thể nhìn xem rốt cuộc có phải trùng hợp hay không!”

Diệp Cẩn trong lòng trầm xuống, tầm mắt lạnh buốtz đảo qua Trần Thần, người này thật đúng là……

Trần Thần bị Diệp Cẩn nhìn sợ tới mức hướng Thủy bên người nhích lại gần, người này sao khó hầu hạ vậy? Đều quyết định sẽ hỗ trợ tìm người, còn bất mãn là muốn gì?!

Bạch Phi cũng bị cảnh tượng bọn họ bên này náo nhiệt không giống người thường hấp dẫn, bưng chén trà chậm rãi đi tới, nói: “Các ngươi nói chuyện đến vui vẻ vậy, ta cũng muốn gia nhập, sẽ không không chào đón ta đi?”

Vừa mới nãy Trần Thần còn vì tin nóng của người khác bát quái tươi cười tràn đầy, “Như thế nào lại không chào đón! Bạch tướng quân, ngươi chính là thần tượng của chúng ta a!”

“Nga? Ngươi đây là khen tặng ta?” Bạch Phi cười, hơi có chút giảo hoạt mà trêu ghẹo hắn.

“Như thế nào sẽ……”

Phòng thí nghiệm căn cứ.

Tầm mắt gắt gao nhìn thẳng thực nghiệm thể trong phòng thí nghiệm, Bạch Tùng Chi thanh âm không tự giác mà có chút đè thấp: “Lần này sẽ thành công sao?”

Trần tiến sĩ tháo mắt kính xoa xoa, khóe miệng hiện lên ý cười định liệu trước, “Sẽ thành công!”

Lần này cảm giác của hắn tốt nhất, nhất định sẽ không lại sai!

Bạch Tùng Chi nghe vậy trong lòng hơi hơi thả lỏng một chút: “Vậy thì tốt, nó như thế nào còn không có phản ứng?”

“Đây là tốt phản ứng tốt nhất.” Trần tiến sĩ đeo lên mắt kính, nhìn qua như là học giả ôn tồn lễ độ, “Thực nghiệm thể phản ứng tốt nhất chính là giống dị năng giả, phát sốt, sau đó kích phát dị năng.”

Nhíu nhíu mày, Bạch Tùng Chi thu hồi tầm mắt nhìn về phía hắn: “Vậy chẳng phải là phải đợi thật lâu?”

Hắn cũng là dị năng giả, tự nhiên biết thời điểm thức tỉnh dị năng là sẽ phát sốt, hơn nữa sẽ còn thật lâu.

Trần tiến sĩ khóe miệng ý cười càng tự tin: “Ta đã cải tiến, thời gian phát sốt ngắn lại đến khoảng một giờ, thực nhanh hắn sẽ tỉnh.”

Nhướng mày, Bạch Tùng Chi tầm mắt một lần nữa trở lại trên người thực nghiệm thể, năng lực của Trần tiến sĩ, quả nhiên hắn không nhìn lầm!

Trần tiến sĩ nhìn chằm chằm thực nghiệm thể ánh mắt cực nóng, thành công không còn xa!

Phòng họp chính phủ.

Trải qua một thời gian làm quen không ngắn, thành viên trong mỗi đội đại khái hiểu biết lẫn nhau.

Hoa Hồng Lửa, Thái Bình Dương, Lôi Đình cùng Diệp gia là một đội, Mãnh Hổ cùng dân gian dị năng giả một đội, quân đội dị năng giả một đội, chỉ là dị năng giả có ba cái tiểu đội.

Diệp Thu mím môi, phân tổ như vậy……

Lôi Quân cứng mặt đứng ở bên cạnh Hoắc Tình, nhìn chằm chằm Trần Thần.

Không hiểu được sao mình lại bị gắt gao theo dõi, Trần Thần cả người run lên, mắt trợn trắng tự động lăn đến trong lòng ngực Thủy.

Bên ngoài quá nhiều người khó hiểu hình thù kỳ quái, vẫn là tiểu Thủy nhà mình thoải mái nhất!

Thủy nhìn ái nhân ôm nhào vào trong ngực, trên mặt ý cười càng sâu.

Ngô……

Thực chủ động, thực không tồi!

Diệp Thu trộm cười cười, duỗi tay cầm tay trái Diệp Cẩn, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ca ca ~”

Diệp Cẩn nhướng mày, khó hiểu mà nhìn hắn.

Lặng lẽ nhéo nhéo tay hắn, Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Bạch Phi cách đó không xa.

Tầm mắt đảo qua, Diệp Cẩn trong lòng hiểu rõ, Tần Hàm……

Cười cùng mọi người cáo biệt, tan họp xong Diệp Thu cùng Diệp Cẩn lại không có về nhà, mà là một lần nữa về phòng họp.

Bạch Phi định nhấc chân đi ra ngoài, nhìn đến bọn họ không khỏi ngẩn ra, hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Thu nhìn nhìn Diệp Cẩn, cắn cắn môi nói: “Bạch tướng quân, trở về nói cho Tần Hàm, hảo hảo chiếu cố thân thể, bằng không hài tử sẽ gặp nguy hiểm!”

Hắn không biết có nên hay không nói cho Bạch Phi về chuyện Tần Hàm trúng độc, rốt cuộc đây là việc riêng của người khác, nhưng là nên nhắc hắn chú ý những kẻ dưới khỏi thê tử thân thì chắc là được?

Bạch Phi tay cầm văn kiện run lên, tầm mắt như kiếm đột nhiên nhìn thẳng hắn: “Hài tử?!”

Diệp Thu ngẩn ra, trong lòng chợt trầm xuống, chẳng lẽ……

Nửa nghiêng đi ngăn trở tầm mắt Bạch Phi, Diệp Cẩn trong mắt cũng hiện lên một tia nghi hoặc.

“Ngươi là có ý tứ gì?” Bạch Phi vội vàng mở miệng, “Tần Hàm có hài tử?!”

Diệp Thu nghẹn lời, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Diệp Cẩn.

Bạch Phi nháy mắt hiểu ánh mắt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Diệp Cẩn, nói: “Tần Hàm là thê tử của ta, nàng có chuyện gì ta phải biết! Ta thỉnh cầu ngươi đừng dấu diếm.”

Diệp Cẩn im lặng một lúc, nhìn Diệp Thu rồi mới chậm rãi nói: “Chuyện nàng mang thai, ngươi không biết?”

Đồng tử đột nhiên co rút lại, Bạch Phi nắm chặt trong tay văn kiện, “Tiểu hàm mang thai!”

Hơi hơi nhăn mi, Diệp Thu mím môi, Bạch Phi có biểu tình cùng ánh mắt không giống như là có vấn đề a……

Nhưng Tần Hàm như thế nào lại không nói cho hắn tin tức mang thai?

Nếu không phải Bạch Phi giả vờ, vậy rốt cuộc có ẩn tình gì?

Diệp Cẩn trong mắt xẹt qua một tia suy nghĩ sâu xa, nhìn chằm chằm Bạch Phi, nói: “Ngươi nên biết. ”

Ấn đường đột nhiên vừa nhíu, Bạch Phi bỗng chốc nhớ tới vừa rồi Diệp Thu nói, hài tử sẽ gặp nguy hiểm, vui sướng trong lòng bởi vì mình làm ba ba nháy mắt giảm đi một nửa, đổi thành lo lắng: “Các ngươi nói hài tử sẽ gặp nguy hiểm là sao? Còn có, các ngươi làm sao quen tiểu hàm?”

Cắn cắn môi, Diệp Thu nhìn về phía hắn, chậm rãi nói ra những chuyện đã trải qua.

Hắn lựa chọn tin tưởng Bạch Phi, hắn trong mắt vui sướng cùng lo lắng đều không phải có thể giả vờ.

Đến nỗi lúc sau ảnh hưởng……

Thê tử hài tử đều thiếu chút nữa mất mạng, nếu Bạch Phi vẫn chưa hay biết gì, đến lúc đó nàng lại gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?

Coi như hắn xen vào việc của người khác đi!