Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 721: - 730




Chương 721: Căn cứ địa

Edit: Trang Nguyễn

Đại Hoàng vừa bay về hướng căn cứ vừa phỉ nhổ bản thân, cảm thấy mặt mình có chút đau.

Làm sao lại không vượt qua hấp dẫn được chứ?

Nhân loại kia lại dùng tinh thạch có độ tinh khiết cao như thế cùng với tinh hạch có đẳng cấp cao dụ dỗ nó!

Mà nó không chịu nổi hấp dẫn!

Được rồi, Đại Hoàng chỉ có thể tự mình an ủi: chỉ một lần này thôi, coi như kiếm lời cho miệng mình vậy.

Ai bảo gần đây chủ nhân nó vẫn luôn hạn chế tinh thạch của bọn chúng đây chứ?

Hao tốn một ít thời gian trở lại căn cứ, Tần Thiếu Minh lập tức được đưa đi chữa trị, còn có sự trợ giúp của dị năng giả trị liệu. truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Đới Chí Nghĩa hỏi thăm quá trình tìm người của An Ninh, không khỏi cảm thán nói: "Cũng may mạng thằng nhóc này chưa đến con đường cùng, nếu không phải gặp cô, chỉ sợ không thể trở về được."

"Đương nhiên..." hắn lại nhìn thoáng qua Ôn Dao: "Vận may của hai người không tệ, bằng không cũng không gặp được Dao Dao."

An Ninh cười cười, lần này quả thật rất may mắn, bằng không chỉ sợ gặp phải chuyện không may.

"Thế Tần Thiếu Minh đến khi nào mới có thể tỉnh lại?"

Tần Thiếu Minh đang mang kế hoạch tiếp theo của bọn hắn về căn cứ Hoa Tây đấy, kéo dài quá lâu sẽ không tốt.

"Hai ngày nữa, cụ thể còn phải xem chính cậu ấy."

Hơn nữa, Ôn Dao cảm thấy lực ý chí của người này kiên nghị lắm, bằng không chỉ sợ không chống đỡ được thời gian dài như vậy.

Khoảng cách thời gian hắn tỉnh lại cũng không quá dài.

Cho dù Tần Thiếu Minh không tỉnh lại, bọn họ cũng không có khả năng chỉ co đầu rút cổ ở căn cứ Ô Lan không đi ra ngoài, thời gian dài không liên hệ, sớm muộn gì căn cứ Hoa Tây cũng sẽ phát hiện tình huống bên này.

Bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng mọi người vẫn quyết định đi đến hang ổ tổ chức kia một chuyến.

Trong kho quân khu căn cứ Ô Lan có một chiếc trực thăng vũ trang, nhưng bởi vì thiếu nhiên liệu, vẫn luôn bị đóng bụi ở nơi hẻo lánh.

Mà lần này Ôn Dao đi ra ngoài trong không gian chứa đầy đủ loại vật tư, ngay cả loại nhiên liệu này cũng đều có, cũng không biết Ôn Minh giúp Ôn Dao chuẩn bị những thứ này xuất phát từ loại tâm lý nào.

Nhưng trước mắt mà nói vẫn có công dụng rất lớn.

Dù chỉ mới rạng sáng hai ba giờ, nhưng ỷ lại có Đại Hoàng, bọn hắn vẫn quyết định buổi tối chạy đi, tập kích một trận.

Vị trí căn cứ này cách căn cứ Hoa Tây còn rất xa đấy, ở phía Tây Nam Bộ căn cứ Hoa Tây, ở giữa hẻm núi, là một thung lũng.

Hoàn cảnh cũng không tệ lắm, có cây cối bãi cỏ dòng sông, bọn hắn còn nuôi nhốt đi một ít dê bò, tự cấp tự túc.

Lúc này sắc trời vốn màu xanh đen đã bắt đầu dần dần ít đi, qua không bao lâu nữa trời sắp sáng rồi.

"K-Í-T..T...T —— "

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mở cửa đi ra, hắn ngáp một cái, chuẩn bị đi gọi người thay ca.

Hắn hít một hơi thật sâu ở cửa ra vào, sau đó giơ hai tay chống lên cái lưng mỏi.

Gần đây bọn hắn tăng cường độ huấn luyện không ít, còn có rất nhiều người trong tộc đều đi ra ngoài.

Nghe ý của thủ lĩnh, dường như muốn bọn hắn chuẩn bị làm chuyện lớn gì đấy.

Nếu như thành công, toàn bộ địa khu miền tây đều thuộc về bọn hắn rồi!

Hắn thoáng vận động, chuẩn bị gọi hàng xóm bên cạnh.

Mới vừa đi hai bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng nổi lên một trận gió lạ, hắn quay người lại, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, đau đớn kịch liệt truyền đến, hắn há to miệng, còn không kịp phát ra bất cứ âm thanh gì, cuối cùng không cam lòng ngã xuống đất.

Ôn Dao liếc nhìn thi thể trên đất, vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, bảo nó đừng cố ý giết người, làm chính sự quan trọng hơn.

Các cô cần làm hỏng tháp tín hiệu bên trong căn cứ này, phòng ngừa tín hiệu từ đây truyền ra ngoài.

"Ầm —— "

Tiếng nổ mạnh cực lớn truyền đến, thậm chí toàn bộ thung lũng đều có chút chấn động.

Đột nhiên xuất hiện tiếng nổ mạnh chấn tỉnh tất cả mọi người còn đang ngủ say, bọn hắn bối rối khoác lấy quần áo xông ra khỏi cửa phòng, còn không biết rõ chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên bị một con rắn trắng cực lớn tập kích rồi.

Toàn bộ cuộc chiến có xu thế nghiêng về một bên, Tiểu Tiểu và Mạn Mạn khôi phục bản thể mạnh mẽ xông tới bên trong căn cứ, một màn mưa máu gió tanh. truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Đợi bốn năm chiến sĩ dị năng từ trên trực thăng nhảy xuống, phát hiện căn bản cũng không cần bọn hắn tham gia nữa rồi.

Thậm chí bọn hắn cũng không dám tùy tiện gia nhập vào trong đó, chỉ có thể đứng bên ngoài vây xem, nhìn thấy Tiểu Tiểu bọn chúng có cái gì không chú ý, ngẫu nhiên hỗ trợ đánh hai cái.

Hơn nữa đối phương giống như căn bản không biết sợ hãi cái gì, dù đối mặt với Tiểu Tiểu có hình thể to lớn như thế, vẫn như cũ cắm đầu xông tới không chút chùn bước, quả thật chính là tập kích tự sát.

Đợi đến khi tất cả đều kết thúc, ánh rạng đông đầu tiên cũng rơi xuống, chiếu vào bên trong thung lũng.

Ôn Dap sờ lên đầu Tiểu Tiểu và Mạn Mạn liên tiếp đến gần cầu khen ngợi, có chút mấp máy miệng.

Tình huống không đúng.

Dựa theo tin tức trước đó Ôn Dao lấy được, ở đây ít nhất phải có hơn ngàn người.

Nhưng Ôn Dao đã trải rộng tinh thần lực ra điều tra một phen, tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng chỉ hơn một trăm người, hơn nữa thực lực cũng đều bình thường, hoàn toàn không hợp với sự phỏng đoán của Ôn Dao.

Người còn lại đâu?

Ôn Dao từ trên cao nhìn xuống lướt thoáng qua mấy tòa nhà tốt nhất xách ra ba người, suy xét khả năng cạy miệng bọn hắn.

Nhưng nhìn đối phương dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào mình, trong miệng mắng to giọng nói Ôn Dao không hiểu.

Ôn Dao quyết định, vẫn làm đơn giản một chút.

Đợi Ôn Dao từ ba người kia nhận được tin tức mình muốn, vài chiến sĩ quét dọn chiến trường vội vã chạy tới.

"Dao Dao, chúng tôi phát hiện bên dưới có một tầng hầm ngầm lớn, chỗ đó giống như đã tiến hành thí nghiệm gì đó... tóm lại... em qua đó xem đi."

Vẻ mặt chiến sĩ một lời khó nói hết, dường như nhìn thấy thứ gì vô cùng buồn nôn, sắc mặt vô cùng không tốt.

Thật ra Ôn Dao đã sớm từ trí nhớ của những người kia biết được một ít tin tức về tầng hầm, những thí nghiệm không ngoài khát vọng muốn mạnh mẽ mà vi phạm đạo đức nhân tính mà thôi.

Nhưng Ôn Dao vẫn đi qua đó nhìn một chút, đem một vài thứ đối phương còn chưa kịp phá hủy thu vào.

"Đúng rồi Dao Dao, nhân số nơi này không phù hợp như lúc trước em nói, nhưng chúng tôi đã tìm kiếm, chung quanh đây cũng không có những người khác."

"Em biết, có lẽ bọn hắn đi căn cứ Hoa Tây rồi."

"Cái gì?" Chiến sĩ hỏi ngẩn người, chẳng lẽ căn cứ Hoa Tây lại xảy ra chuyện gì?

Căn cứ theo trí nhớ Ôn Dao lấy được, thời điểm Ôn Dao và Hạ Y Huyên đêm khuya thám thính căn cứ Hoa Tây bị phát hiện, thủ lĩnh căn cứ này đã nhận được thông tin của căn cứ Hoa Tây.

Cụ thể bên trong không biết được, nhưng ngày hôm sau, đối phương liền mang theo đa phần người của bọn hắn rời đi, chỉ để lại hơn một trăm người trong coi nơi này.

Nói cách khác, bọn họ đã tới trễ.

Bây giờ, chỉ xem lúc nào Tần Thiếu Minh tỉnh lại.

Hắn tỉnh sớm, bọn hắn mới sớm có kế hoạch.

Bởi vì sợ căn cứ Hoa Tây phát hiện vị trí của bọn họ, Đới Chí Nghĩa không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy căn cứ nhỏ chung quanh khác hẳn căn cứ Ô Lan, trong đó cơ bản tất cả đều đã làm phản, không phải do bọn hắn không cẩn thận.

Toàn bộ căn cứ Ô Lan đã bị bọn họ quét sạch một lần, người trong lòng có quỷ cơ bản đều bị tóm hết.

Thật ra đối với dân chúng tầng chót mà nói, phản hay không phản cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là người quản lý bọn hắn có thể giúp bọn hắn vượt qua thời gian lo lắng hãi hùng và ổn định được hay không.

Đới Chí Nghĩa biết rõ những điều này, cho nên tận hết sức quản lý toàn bộ căn cứ này, nhưng cũng không làm gì bọn hắn, tất cả đều như cũ, cứ căn cứ theo chế độ quy định của căn cứ mà làm.

Buổi chiều ngày hôm sau, Tần Thiếu Minh tỉnh.

Chương 722: Tình báo Hoa Tây

Edit: Trang Nguyễn

Thời điểm Tần Thiếu Minh tỉnh lại còn cho rằng mình nảy sinh ảo giác, trong khoản thời gian ngắn còn không kịp phản ứng mình đang ở đâu.

Hắn và hai người khác vì chạy ra căn cứ Hoa Tây đã trả giá quá lớn, trên đường gặp phải hai lần truy sát, vào thời điểm nguy hiểm nhất lại gặp bão cát, tuy mạng lớn vẫn còn sống, cuối cùng lại lọt vào một địa cung.

Cơn đau đầu kịch liệt cùng thương thế nghiêm trọng khiến hắn chịu không nổi hôn mê bất tỉnh, bây giờ xem ra, chính mình được người cứu rồi sao?

Cũng không biết người cứu mình đến tột cùng là ai, có phải là kẻ địch hay không...

Đột nhiên, hắn ý thức được một vấn đề, đầu của mình lại hết đau rồi?!

Cái loại cảm giác dường như có vô số con kiến trong đầu cắn xé muốn lôi kéo linh hồn ra cũng đã biến mất.

Chuyện gì xảy ra?

Trong đầu Tần Thiếu Minh suy nghĩ ngàn vạn, không đợi hắn làm rõ, lại nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một người chưa từng nghĩ đến sẽ xuất hiện ở đây.

"Em... làm sao em lại ở đây?" truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

An Ninh nhìn thấy Tần Thiếu Minh tỉnh lại cũng sửng sờ, cô rủ đôi mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Anh tỉnh rồi, để tôi đi gọi người."

"Ai..."

Tần Thiếu Minh một bụng đầy nghi vấn, vừa lên tiếng muốn gọi cô, nhưng An Ninh đã quay người ra cửa.

Tuy không biết bây giờ mình đang ở đâu, nhưng ít nhất hiện tại an toàn, nếu như có thể tìm được thông tin thiết bị liên lạc cùng bên trên cũng rất tốt rồi.

Nghe nói Tần Thiếu Minh tỉnh lại, Đới Chí Nghĩa rất kích động.

Hai ngày này tình huống của bọn họ cũng không lạc quan.

Sáng hôm nay, phản quân căn cứ Hoa Tây trước mắt đã thông báo những căn cứ nhỏ bọn hắn khống chế, yêu cầu những căn cứ này trong buổi sáng phải tập hợp đăng ký các thanh thiếu niên thân thể khỏe mạnh tuổi từ mười sáu đến ba mươi, buổi chiều bọn hắn sẽ phái người đến mang đi.

Mặc dù không nói mang đi làm gì, nhưng theo Ôn Dao các cô nhìn thấy tình huống đêm đó, cũng biết không phải chuyện gì tốt!

Vừa rồi bọn họ đã chế trụ người đến từ căn cứ Hoa Tây, nhóm người kia lại trực tiếp tự sát, nhanh đến nổi bọn họ không kịp phản ứng gì!

Bởi như vậy, bọn họ coi như bị bại lộ rồi.

Đới Chí Nghĩa đau cả đầu, người tiếp viện còn chưa đến, căn cứ còn nhiều người bình thường như vậy, nếu phản quân đánh đến, đến lúc đó khẳng định tổn thất vô cùng lớn.

Bây giờ Tần Thiếu Minh tỉnh, ít nhất đây là một tin tức tốt, cũng không biết hắn biết bao nhiêu chuyện về căn cứ Hoa Tây...

"Anh nói bây giờ Dư Thanh Dương cũng không khác gì một con rối? Anh có lầm không?!"

Hạ Y Huyên chấn kinh rồi, bọn họ đều nhận định người nhà họ Dư giở trò quỷ, bây giờ Tần Thiếu Minh lại nói cho bọn họ biết ngay cả Dư Thanh Dương cũng là con rối?

"Đúng vậy." Tần Thiếu Minh gật đầu: "Lúc ấy chúng tôi đã phát hiện căn cứ Hoa Tây có không ít chỗ không đúng, vốn cũng cho rằng có quan hệ với nhà họ Dư, ý định thâm nhập sâu hơn vào điều tra rồi nghĩ cách trở về, kết quả tính sai rồi lại bị bắt."

Nhấc đến chuyện này, sắc mặt Tần Thiếu Minh hơi âm trầm, hắn từ tận thế bắt đầu đến nay, đều một đường thuận lợi.

Tuy nói cũng có lúc gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cuối cùng đều nguy biến thành an.

Thế nhưng lần này lại chủ quan, khiến cả đội điều tra đều bị bắt.

"Lúc đó chúng tôi bị dẫn đến một phòng thí nghiệm cực lớn, bên trong giam giữ rất nhiều người, dường như đang tiến hành thí nghiệm nhân thể nào đó. Sau đó tôi nhìn thấy Dư Thanh Dương, hắn bị nhốt một mình..."

Trước tận thế Tần Thiếu Minh đã từng gặp Dư Thanh Dương không ít lần, tuy hai người không quen, cùng gặp nhau cũng không nhiều, nhưng gương mặt kia vẫn có chút ấn tượng đấy.

Lúc nhìn thấy hắn ta, Tần Thiếu Minh thiếu chút nữa đã không nhận ra hắn, cũng không nghĩ ra hắn ta lại biến thành như vậy.

"Không thể nào, hắn bị giam lại rồi hả?"

Hạ Y Huyên làm sao cũng không nghĩ đến tình huống sẽ như thế này, như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là tình huống này, cái này chênh lệch quá lớn với bọn họ nghĩ đấy!

"Đúng vậy, hắn cũng bị giam lại rồi. Lúc đó hình như bọn hắn tiến hành đồng thời mấy hạng mục thí nghiệm, một trong số đó hình như là muốn nhân tạo ra dị năng giả. Tôi không biết bọn hắn đã tiến hành thí nghiệm này bao lâu, nhưng lúc tôi nhìn thấy cũng đã gần thành công rồi."

Tần Thiếu Minh hít sâu một hơi, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy lúc đó, bây giờ hắn cũng cảm thấy buồn nôn.

"Nhưng xác suất thành công dường như không quá cao, tôi cũng không rõ cách cụ thể chế tạo ra dị năng giả thế nào."

Nghe thế, Hạ Y Huyên không khỏi nhìn thoáng qua Ôn Dao, cô nhớ đến đêm đó khi các cô dò xét căn cứ Hoa Tây gặp được đám người mặc áo đen kia.

Cô nhắc đến Ôn Dao đã từng nói với cô về bầy ong cho Tần Thiếu Minh nghe, hỏi hắn có biết trong này có liên quan gì không.

"Đây là một thí nghiệm khác của bọn họ, có quan hệ với Dư Thanh Dương."

Hạ Y Huyên đã không biết hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào nữa rồi.

Cho đến này tưởng rằng tên đó là đại boss phía sau màn, ai dè cuối cùng lại nói cho cô biết tên đó bị người nhốt lại, còn bị coi như là vật thí nghiệm!

Thật không phải đang lừa cô đó chứ? truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301