Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 357: Tụ hội ở thủ đô (20)




Edit: Sư Cọ

Beta: Yến Phi Ly

Giáo chủ mới của Tân Giáo chính là hậu duệ của một trong năm gia tộc trăm năm trước từng được Uất Trì Phụng nhắc đến, chỉ tiếc bọn họ không thích nghi nhanh như Võ Tông, trải qua thăng trầm trắc trở, danh vọng không còn được như xưa, không mấy khác biệt so với người bình thường. Nhưng so với ba nhà còn lại sớm đã không biết suy bại thành dạng gì thì ông vẫn rất may mắn, chí ít ông nắm giữ chìa khóa của kho tàng và cũng biết được bí mật về nó.

Cũng chính vì biết được chuyện về kho báu, kèm theo đó ông còn có năng lực được truyền từ tổ tiên, vì thế khi tận thế diễn ra, ông bèn nắm lấy thời cơ để khôi phục vinh quang cho gia tộc.

Cho đến bây giờ ông cũng được xem như đã làm nên sự nghiệp, địa vị của ông ta trong căn cứ Vân Châu cũng được xếp vào dạng cấp cao, nhưng bởi vì giao thông tắc nghẽn do tận thế, thế lực của ông cao lắm cũng chỉ ở căn cứ Vân Châu mà thôi. Muốn mở rộng thế lực ở những nơi khác, trong thời gian ngắn thì khó mà làm được.

Lần này ông ta đi theo thủ lĩnh căn cứ tại Vân Châu đến thủ đô bởi vì ông biết mình không có khả năng thu thập được tất cả các chìa khóa của kho tàng, chính vì thế ông muốn đến đây xem thử có thể trao đổi chìa khóa để lấy vài thứ đồ có giá trị hay không.

Tuy nhiên sau khi tận mắt chứng kiến quá trình hủy diệt của căn cứ Nhữ Châu thì ông ta đã bị sốc không kém gì so với ông Lưu Thất. Ông tự nhốt bản thân trong phòng mấy ngày, cuối cùng cũng quyết định đưa chìa khóa ra. Lúc này ông ta chỉ có hai điều kiện, một là hy vọng có thể tận mắt được thấy kho tàng, hai là khi mở được kho tàng rồi thì ông ta sẽ được hai phần, hai phần đấy nhất định phải chia cho những người sống sót, không được sung vào của cải riêng của Võ Tông.

Người của Võ Tông đã chấp nhận. Cho đến nay, năm chiếc chìa khóa đã được tập hợp đầy đủ, chỉ chờ đến khi tìm được kho tàng là có thể mở ra.

Chỉ là người của Võ Tông đã chẳng thể xác định được liệu kho tàng ấy có thể đối phó lại chủ nhân của ngón tay thần bí kia nữa hay không.

“Tôi tập hợp tất cả mọi người lại cũng chỉ để nói hai việc.” Long Hoa chân nhân của Võ Tông nói với những thủ lĩnh của các căn cứ tại giảng đường.

Về phần vị lão giả này, địa vị của ông ta không cần phải nói đến vì tất cả mọi người ở đây đều biết rõ. Một người như vậy, nếu không phải vì tình huống đặc biệt như hiện tại, tất cả người ở đây sợ rằng đến cuối đời cũng không có tư cách để tiếp xúc gặp mặt. Dù không luận về tuổi tác thì vẫn phải xem đến địa vị, tất cả mọi người đều biểu lộ ra vẻ cung kính của họ.

“Thứ nhất, mọi người đã thấy ngón tay giáng xuống từ trên trời kia, ai cũng sẽ cảm giác lo lắng sợ hãi khó tả, không cách nào chống cự được. Nhưng nếu nghĩ đến sóng thần, động đất, núi lửa phun trào khi trước cũng xuất hiện khắp nơi, ai mà chẳng từng lo lắng mỗi ngày? Cho nên, có một câu tặng mọi người ở đây, đã sinh ra lòng kháng trời thì đừng sợ chi trời sập.”

Chung quy nơi này đều là kẻ mạnh có kiến thức lẫn tinh thần đều hơn xa người bình thường, với những người khác còn đang tuyệt vọng và mê mang trong thời điểm hiện tại, thì bọn họ đã sục sôi ý chí chiến đấu.

Có thể ngồi lên chức vị thủ lĩnh thì không phải là người tầm thường, sau khi nói ra những lời trên, không đợi mọi người ở đây nghĩ nhiều, Long Hoa chân nhân bèn tiếp tục nói.

“Thứ hai, Võ Tông chúng tôi đã tìm ra đủ chìa khóa, chỉ còn chờ mở ra kho tàng, chắc chắn trong đó có đầy đủ vật tư để dùng cho cả thế giới. Tôi mong mỗi người ở đây có thể vực dậy được tinh thần, không để người dân tin cậy vào nhầm người.” Ông nói xong bèn phất tay áo xoay người rời đi, không dư thừa nửa chữ.

Người đứng đầu Tân Giáo cũng không nghĩ đến khí thế của Võ Tông lớn hơn nhiều so với những gì mà ông ta có thể tưởng tượng.

Các thủ lĩnh căn cứ còn lại, bao gồm cả Tống Đình đều bị ngữ điệu trong lời nói của Long Hoa chân nhân làm chấn động đến choáng váng, sau một lát mới phản ứng lại được, nhưng y không thể tìm Long Hoa chân nhân hỏi chuyện nên chỉ có thể tóm lấy Lưu Thừa Hán hỏi cho rõ sự tình của kho tàng, phương pháp phân bố cụ thể như thế nào.

“Tôi cũng không biết, bản thân tôi cũng chưa từng nghe qua. Còn về vấn đề phân chia vật phẩm, chờ đến khi tìm được kho tàng mới có thể bàn luận về vấn đề này. Tóm lại mọi người trở về trước đi, trước mắt xây dựng xong trụ sở của mình, tăng cường thế lực cho căn cứ, để thành viên của căn cứ có được một cuộc sống tốt chắc chắn sẽ không có gì sai.” Lưu Thừa Hán cũng không biết thật giả bên trong, tóm lại chỉ tùy tiện nói cho qua, mục đích cho người khác cảm giác như tiết lộ chút gì đó nhưng thật chất cũng không có gì lộ ra.

“Chờ đến khi mở ra kho tàng thì sẽ tổ chức cuộc họp với thủ lĩnh các căn cứ, hi vọng đến lúc đó còn có thể nhìn thấy mọi người.” Cuối cùng không đợi người khác hỏi thêm gì nữa, hắn ném một câu rồi lập tức chuồn đi.

Tất cả mọi người không khỏi mất hứng, nhưng lại không dám bắt người của Võ Tông để truy hỏi, đành hậm hực ôm cục tức rời đi. Ngược lại thì Tống Đình và ông Lưu Thất đều mang bộ mặt trầm tư, không biết là đang suy nghĩ về Long Hoa chân nhân hay là đang suy nghĩ ý đằng sau hành động phi lợi ích bất ngờ của Võ Tông. Nhưng bất kể thế nào, dù lời nói của Long Hoa chân nhân ngắn gọn nhưng lại có tác dụng giống như liều thuốc kích thích, có thể làm dịu lại cảm xúc của những người chứng kiến sự sụp đổ của Nhữ Châu trước đó. Còn việc đến cuối cùng có bao nhiêu người vượt qua được nó thì phải phụ thuộc vào chính họ.

Không còn việc gì ở thủ đô, mọi người đều mong mỏi trở về, cũng không còn điều gì bận tâm nên lần lượt thu dọn rời đi.

Nhóm người của ông Lưu Thất với Trương Dịch và Nam Thiệu đều cùng một đường, bởi vì Tống Đình còn mang theo tầm hai mươi nghìn người, một đường trùng trùng điệp điệp đi coi như thông thuận. Cuối cùng Khương Hồng ở lại căn cứ thủ đô, Lan Lan tỉnh lại thì cực kỳ kiên định chọn đi theo bọn họ về căn cứ Hi Vọng. Điều khiến cho mọi người phải bất ngờ chính là Triệu Tân cũng muốn theo bọn họ trở về.

“Cháu sẽ học cách chiến đấu.” Không biết có phải vì chịu kích thích từ ngày đó hay không, Triệu Tân rốt cuộc cũng biết mở miệng nói chuyện lại, dù rằng nói rất ít, câu cú cũng ngắn cụt. Nếu như là câu nói dài hơn nữa thì cậu nhóc sẽ từ bỏ luôn khỏi nói. Không phải nó không thể nói, mà chỉ là không muốn nói.

Triệu Tân rất bướng bỉnh, bất kể Khương Hồng khuyên thế nào cũng không giữ lại được, cho nên cô không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

“Cháu sẽ trở thành dư thừa khi cô ấy kết hôn.” Đây là câu trả lời của Triệu Tân khi Trương Dịch hỏi nguyên nhân sau khi xuất phát.

Thằng bé này thực ra luôn hiểu rất rõ mọi chuyện. Trương Dịch không nhịn được khẽ cười, đây là lần đầu tiên anh cười sau chuyện xảy ra ở Nhữ Châu, ánh mắt nhìn Triệu Tân cũng nhu hòa hơn nhiều.

“Cháu không sợ chúng ta sẽ chê cháu dư thừa sao?” Trương Dịch trêu đùa.

Triệu Tân không trả lời anh mà chỉ lắc đầu. Thằng bé này còn nhỏ tuổi nhưng nhìn người rất tốt. Thực tế nó không hề ghét Khương Hồng, nhưng nó biết rõ, chờ khi Khương Hồng có người đàn ông khác thì sẽ rất khó khăn khi còn phải lo lắng chăm sóc cho nó. Còn Trương Dịch và Nam Thiệu thì lại không giống vậy, chỉ từ việc họ kiên nhẫn chỉ dạy Lan Lan thì nó đã có thể nhìn ra.

Có một việc không ai biết, đó là bình thường khi Triệu Tân không đắm mình vào thế giới riêng thì thằng bé thường quan sát hết thảy những thứ xung quanh, chỉ là nó lười nói chuyện thôi.

Người của Tống Đình nhiều, thực lực cũng mạnh, các loại thú biến dị ngày càng thông minh đã tự tránh đi, còn bọn zombie thích săn người đã bị chôn vùi trong tuyết nên không thể nào hình thành biển zombie chắn đường. Vì vậy nên một đường từ thủ đô trở về căn cứ Hi Vọng cũng xem như khá thuận lợi.

Nhận được lời mời lại vốn đã có ý định sẵn từ trước nên ông Lưu Thất bèn tới căn cứ Hi Vọng làm khách vài hôm. Cuối cùng đôi bên thương lượng, quyết định chuyển hết người ở thôn Tam Gia tới. Căn cứ Hi Vọng có vị trí tốt, diện tích rộng lớn, dù cho người của tống Đình gia nhập thì vẫn còn rất rộng, đủ để sắp xếp cho toàn bộ thôn Tam Gia.

Ông Lưu Thất dĩ nhiên cân nhắc sâu sắc hơn nhiều, chuyến đi thủ đô lần này ông đã cảm nhận được tình cảnh đơn độc của thôn Tam Gia. Mà hai anh em nhà họ Tống làm người rất được, thực lực cũng mạnh, khi thôn dân đến mức độ an toàn sẽ mạnh hơn rất nhiều so với ở lại thôn Tam Gia cô độc không nơi nương tựa. Còn về chuyện có được làm thủ lĩnh hay không thì ông cũng chẳng hề bận tâm.

Một khi đã quyết định, hiển nhiên là phải bắt tay vào làm. Căn cứ Hi Vọng cử không ít người đến hộ tống, gắng sức chuyển tất cả mọi người đến nơi an toàn.

Lần này, Nam Thiệu và Trương Dịch đều không đi, Lý Mộ Nhiên cũng sẽ không đi.

Có Quỷ Bệnh ra tay, dĩ nhiên Lý Mộ Nhiên sẽ không có vấn đề gì nữa, chỉ là trong vòng một hai năm cô đừng mơ tưởng tới việc sử dụng dị năng, bởi vậy có thể thấy được lần này cô đã phải chịu tổn thương nặng đến bao nhiêu. Cũng may bây giờ trở về căn cứ Hi Vọng, an toàn của mọi người đều được đảm bảo, cơ hội cần Lý Mộ Nhiên sử dụng dị năng không nhiều, cho nên trong thời gian ngắn cô cũng không cần lo nghĩ gì.

Trương Dịch không đi, bởi vì bản thân anh có việc riêng. Anh biết mình phải đi cầu xin Quỷ Bệnh, dĩ nhiên chẳng phải anh không hạ mình được, chẳng qua là đau lòng không nỡ mà thôi.

Cái ngày anh tìm đến Quỷ Bệnh thì vừa hay lại nhìn thấy Tống Đình cũng ở đó. Tống Đình đứng ở trong sân, Quỷ Bệnh đứng dưới mái hiên, hai người tựa hồ như đang định nói chuyện gì đó. Anh không muốn quấy rầy hai người, đành nghĩ đến việc tối sẽ quay lại, đang chuẩn bị xoay người rời đi lại nghe được tiếng Tống Đình.

“Tôi biết cậu giống như kẻ đó. Tôi tới đây chỉ là muốn xin một đáp án, vì sao?”

Vì sao? Bước chân của Trương Dịch dừng lại. Lời nói của Tống Đình không đầu không đuôi, nhưng anh biết rõ Tống Đình đang ám chỉ điều gì, mà anh cũng thực sự muốn biết về nó.

Lời có thể nói thì Quỷ Bệnh trước giờ đều không hề vòng vo dông dài, nghe câu hỏi của Tống Đình thì gã chỉ đáp thờ ơ: “Các người dùng vũ khí, phạm vào điều tối kị của hắn.”

Tống Đình chợt ngây người.

Y đã dùng vũ khí từ lâu, nếu như là vũ khí nóng thì vì sao trước đó lại không xảy ra việc gì? Nếu như không phải là do vũ khí nóng, như vậy hẳn là vì những vũ khí tới từ nghiên cứu mới kia… những vũ khí ấy dùng tinh hạch làm năng lượng, lực sát thương tăng mạnh vượt qua súng pháo thông thường, tiềm năng phát triển rất cao. Anh còn từng tự hào vì nó, dự định làm vũ khí bí mật của Nhữ Châu khi đến thủ đô. 

Không ngờ nguyên nhân lại đến từ thứ này… Trong nháy mắt, sắc mặt Tống Đình trắng bệch, lòng hối hận như thủy triều cuồn cuộn nhưng chẳng thể cứu vãn nổi bất cứ một mạng sống nào.

“Vì sao? Tôi không hiểu.” Anh thì thào tự nhủ.

“Ỷ lại vào vật bên ngoài, mất đi cội nguồn.” Đối với việc này, Quỷ Bệnh tựa hồ cũng chỉ có thể thở dài, cho nên gã giải thích thêm mấy câu: “Tại mảnh đất chết chóc này, nếu muốn sống sót không bị xóa bỏ thì điều duy nhất các người có thể làm chính là trưởng thành theo yêu cầu của hắn. Lần này chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo, nếu như lại có người u mê không chịu tỉnh ngộ, một mực mưu cầu sức mạnh tới từ vũ khí, hắn sẽ mất kiên nhẫn, từ bỏ vùng đất này.”

Tống Đình đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng từ bỏ chỉ là đơn giản ném đi, để bọn họ tự sinh tự diệt. Đôi môi y run rẩy khó khăn hỏi: “Yêu cầu của hắn là…”

“Chiến đấu, giết chóc, trưởng thành, không được ngừng nghỉ.” Quỷ Bệnh trả lời.

Chẳng rõ Tống Đình có nghe được hay không, sắc mặt y tiều tụy nhìn Quỷ Bệnh, sau đó xoay người rời đi trong tình trạng hoảng hốt. Lúc đi qua cạnh Trương Dịch, Trương Dịch chào y nhưng y cũng không đáp lại.

Nghe được lời của Quỷ Bệnh, Trương Dịch rốt cuộc hiểu rõ vì sao trước giờ Quỷ Bệnh luôn đưa ra đề nghị và công pháp đối với việc bọn họ tăng cường thể trạng cùng với thực lực bản thân, nhưng xưa nay không hề đề cập tới chuyện cải tạo vũ khí.

“Chào thầy, chuyện của Dương Dương, tôi đồng ý.” Đi vào căn nhà của Quỷ Bệnh, anh cúi người chào Quỷ Bệnh vẫn đang đứng dưới mái hiên, sau đó lên tiếng. Trước kia Quỷ Bệnh xin anh, hiện giờ trái lại đến phiên anh tới cầu cạnh gã, dĩ nhiên là phải hạ mình.

Quỷ Bệnh sớm đã có dự đoán trước với việc này nhưng sắc mặt gã vẫn không có chút dao động, không đắc ý cũng không tỏ ra vui vẻ, nét mặt y hệt như ngày thường.

“Chờ đi.” Gã chỉ nói ra hai chữ này.

Trương Dịch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Quỷ Bệnh, trong mắt anh có chút hoảng sợ, sợ hãi có phải Quỷ Bệnh đã để mắt tới đứa trẻ khác rồi hay không.

“Để nó tới đây mỗi ngày, tôi còn có rất nhiều thứ muốn dạy cho nó.” Cũng may Quỷ Bệnh không để anh lo lắng quá lâu, lập tức mở miệng dặn dò.

“Vâng, tôi nhất định sẽ bảo Dương Dương ngoan ngoãn học tập, làm phiền thầy rồi.” Trương Dịch vội vàng đồng ý, trong lòng anh cảm kích không thôi.

Trên thực tế cho đến lúc này, kể từ thời điểm chứng kiến được ngón tay từ trên trời giáng xuống xóa sạch căn cứ Nhữ Châu một cách nhẹ nhàng cứ như lau bụi, lòng anh bèn dâng lên một cảm giác cấp bách trước nay chưa từng có. Việc đưa Dương Dương đi khiến anh vừa không nỡ lại vừa sốt ruột. Không nỡ là vì Dương Dương còn nhỏ tuổi đã phải xa ba đến một nơi xa lạ sinh sống, không biết có thể bảo vệ chính mình tốt không. Sốt ruột nóng lòng là vì anh hận không thể ngay lập tức đưa Trương Duệ Dương rời khỏi chốn lao tù này, đề phòng lại gặp phải chuyện của căn cứ Nhữ Châu.

Nhưng mặc kệ anh luyến tiếc hay lo lắng đều chỉ nhận được yêu cầu chờ đợi từ Quỷ Bệnh. Ngoại trừ việc chờ đợi, anh cũng cố hết sức trân trọng khoảng thời gian sống chung còn lại của hai ba con, truyền đạt lại kinh nghiệm sinh tồn của mình cho con trai, ngoài ra cũng không thể làm gì hơn.

Rất nhiều lần anh giật mình tỉnh giấc lúc giữa đêm, nghĩ đến cảnh đưa con mình rời xa thì không có cách nào ngủ tiếp, chỉ có thể trừng mắt đến hừng đông. Nhìn Trương Dịch ngày một gầy đi, Nam Thiệu đau lòng ghê gớm nhưng cũng không thể làm gì được.

Cũng may khoảng thời gian này không kéo dài quá lâu.

***

Năm chìa khóa của kho tàng được tập hợp lại một chỗ, đường nét mặt sau chìa khóa kết nối với nhau tạo thành một tấm bản đồ.

Lần này Võ Tông thực sự là bị kích thích, cứ thế mà phát bản đồ xuống các căn cứ, thu về thêm nhiều phản hồi hữu dụng từ các nơi. Đôi bên đều tận tâm hợp lực, trải qua đối chiếu bản đồ cũ mới nhiều lần để suy đoán và tìm kiếm tài liệu tương thích, tiêu tốn thời gian hơn một tháng trời, cuối cùng xác định được đại khái phạm vi của kho tàng, không ngờ nó lại nằm tại một góc lân cận thủ đô gọi là thành phố Khánh Thủy. Hơn một trăm năm trước, nơi này từng bao phủ bởi núi cao và rừng rậm, đồi núi nhấp nhô, ít ai lui tới. Ai mà ngờ năm tháng đổi thay, nơi này dần bị thay thế bởi các tòa nhà cao tầng và giao thông phức tạp.

Để xác định vị trí cụ thể của kho tàng bên trong một tòa thành thị thế này cũng không dễ dàng, mà bên trong thành phố lũ zombie và thực vật biến dị nhiều đếm không xuể, điều này sẽ rất bất tiện trong việc tìm kiếm. Nhưng khi đặt cược cả nhân lực và vật tư vào nó, chỉ cần không vượt xa năng lực của con người, sự tình khó khăn thế nào cũng có thể giải quyết.

Bỏ ra thêm mấy ngày tìm kiếm và phỏng đoán, vị trí chính xác của kho tàng đã được xác định.

Gần tòa nhà đổ nát thuộc vùng núi phía tây của thành phố Khánh Thủy, xung quanh là một hồ lầy thối rữa lớn, mùi hôi thối dọa người. Người dân ở Khánh Thủy nói bởi vì vị trí của nó không tệ lắm, chính phủ muốn lấp cái hồ này đi để xây dựng khu buôn bán, kết quả vẫn chưa giải quyết được. Về sau địa phương này được một nhà đầu tư bất động sản thu mua với giá thấp, chuẩn bị xây khu chung cư cao cấp, nhưng chỉ mới mở dự án đã ngừng lại, thế là mảnh đất này trở thành đất hoang không ai tiếp nhận.

Người dân đều truyền tai nhau câu chuyện nói rằng nơi này trước kia bị quân xâm lược đánh tới, giết không ít người, người chết đều bị ném xuống hồ, cho nên nơi này không sạch sẽ, bị ma ám. Thế nên không thể động vào nơi này, nếu động đến thì sẽ xảy ra chuyện. Còn sự tình cụ thể thì không người nào biết cả, nhưng nơi này trông thật sự rất mục nát tàn tạ. Điều quỷ dị nhất chính là đoạn đường đi ngang qua nơi này có tỷ lệ tai nạn xe cộ rất cao, nó còn được gọi là ngã quỷ.

Cũng bởi vì điều đặc biệt của nơi này mới khiến cho đám người tìm kiếm kho tàng chú ý đến, mong muốn tìm được mục tiêu từ đây.

Nhưng mà tìm tới tìm lui, trước mắt nó chỉ là một cái hồ thối rữa có một mảnh thực vật biến dị sinh sống, người của các căn cứ đổ xô đến Khánh Thủy để xem Võ Tông mở ra kho tàng không khỏi cảm thấy bất lực. Một là khi tận mắt nhìn đến nơi này, ngoại trừ đường đầy bùn nhão cùng với cây cối thối rữa đến rễ thì chẳng có thứ nào liên quan đến kho tàng. Nếu không phải nơi này đầy dị thường thì bất cứ ai cũng không nghĩ kho tàng sẽ nằm ở chỗ này. Mặt khác, người được cử xuống để xem xét vào sâu bên trong mấy chục mét, hành động của họ lại không giống bình thường mà cứ xoay một vòng tại chỗ, nhìn dáng vẻ của họ lại đều giống như đang chăm chú thăm dò và tra xét xung quanh, người ở phía ngoài có hô to hét toáng cũng không nghe thấy, mãi cho đến ngày kế tiếp họ mới đột nhiên đi ra.

Hỏi nguyên nhân là gì, bọn họ nói cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua là thấy phía trước có đường nên cứ một mực tiếp tục đi thẳng, nhưng làm thế nào cũng không chạy đến được tận cùng, chờ đến khi mệt mỏi tới cực điểm thì mới phát hiện có điều không đúng, vậy mà khi quay đầu trở lại cũng không thể tìm thấy được con đường cũ, chỉ có thể đi tiếp về phía trước, sau đó lại tự nhiên thoát ra được.

Sự việc cứ tiếp tục như thế này sẽ trở nên khó khăn hơn. Rất nhiều người suy đoán không biết có phải là gặp phải quỷ đập tường(*) hay không. Sau đó trưởng lão của Võ Tông vào trong đi một vòng mới đưa ra kết luận, nơi này có bố trí trận pháp ngăn cản người ngoài đi vào bên trong.

(*) Quỷ đập tường (鬼打墙): được biết tới như là ảo ảnh chuyển động, tóm tắt của baidu là khi để một người đi bộ vào ban đêm ở vùng ngoại ô, người này không nhận thức được phương hướng và ý thức mờ đi không biết đi đâu về đâu, vì vậy người đó sẽ đi một vòng tròn trở lại địa điểm xuất phát. Thực tế đây là một trạng thái vô thức của con người.

Nhưng mà biết thì biết, bố trí trận pháp trước đó bởi vì sự lụn bại của các gia tộc nên đã hoàn toàn thất truyền, đối mặt với việc này, bọn họ ngoài việc trơ mắt đứng nhìn thì cơ bản nghĩ không ra biện pháp giải quyết được nó.

“Tôi đi mời ngài Quỷ Bệnh.” Trong lúc mọi người ở đây đều không có cách nào, Tống Nghiễn vốn một mực duy trì dáng vẻ khiêm tốn bỗng đột nhiên mở miệng. Mặc dù Tống Đình dẫn một số lượng lớn đến nhập cư vào căn cứ Hi Vọng, nhưng căn cứ Hi Vọng vẫn chọn Tống Nghiễn làm chủ, đây chính là yêu cầu của Tống Đình. Bởi vậy lần này mở ra kho tàng, Tống Nghiễn đích thân đến. Thực ra nếu quả thật để Tống Đình tới vào lúc này thì Tống Nghiễn vẫn chưa yên tâm. Dù sao anh trai hắn đã ngoài năm mươi tuổi rồi, vừa qua Tống Đình đã phải chịu phải đả kích từ sự kiện Nhữ Châu, nào dám để y chịu đựng thêm một chặng đường dài bôn ba nữa chứ.

“Rất tốt!” Khi được nhắc tới, Uất Trì Phụng mới nhớ đến căn cứ Hi Vọng còn có một cao nhân khiến ông ta nghĩ đến bèn sợ hãi, cho nên lập tức tỏ vẻ tán thành. Vốn ông định sau khi tìm được kho tàng sẽ mời Quỷ Bệnh đến để cùng mở ra, nhưng vì bận rộn mà quên mất. Vào thời điểm này muốn mượn đến tay Quỷ Bệnh để mở kho tàng ra cũng là một vấn đến khó khăn. Giờ việc trước mắt chính là cầu nguyện hi vọng gã đã từng lướt qua về trận pháp này.

“Theo tôi đi xem một chút.” Khi nhận được tin tức, Quỷ Bệnh nói với Trương Dịch. Đây là nguyên nhân gã bảo Trương Dịch chờ. Tuy rằng Trương dịch đã đồng ý đưa Trương Duệ Dương rời khỏi nơi này nhưng cậu nhóc bây giờ đã trở thành mắt xích quan trọng nhất để phá vỡ thế cục hiện tại. Có điều để cho Trương Dịch hoàn toàn chết sạch mọi hy vọng, toàn tâm toàn ý phối hợp thì tốt nhất vẫn nên dập tắt những tâm tư mong chờ may mắn của anh. Kho tàng này trở thành niềm hy vọng cuối cùng của mọi người, như vậy thì để bọn họ cùng xem thử đến tột cùng thứ bên trong là cái gì. 

Trương Dịch suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý. Đối với anh thì dù chỉ còn một tia hy vọng mong manh anh dĩ nhiên sẽ không muốn để Dương Dương rời khỏi mình, phải tự đối mặt với một nơi lạ lẫm hung hiểm khó dò. Nếu như anh đi, Nam Thiệu và Trương Duệ Dương tất nhiên cũng đi theo.

Cả đoàn người chỉ mất một ngày đã đến Khánh Thủy.

Khi tiến vào địa điểm của kho tàng, Quỷ Bệnh không để ý tới lôi kéo của các trưởng lão Võ Tông, chỉ dán mắt vào mảnh hồ hôi thối kia. Gã lập tức hiểu được tình hình, nhưng gã không thích làm chuyện vô nghĩa lại càng lười nghe người khác nói nhảm, trực tiếp hỏi Uất Trì Phụng: “Vào trận hay là phá trận?”

Nhóm người Uất Trì Phụng đầu tiên là sững sờ, sau đó bèn mừng rỡ, vội vàng nói chờ họ thương lượng một chút. Nói thương lượng thật ra cũng không có bàn bạc bao lâu, sau cùng họ cho ra câu trả lời chắc chắn rằng hi vọng có thể giữ lại trận pháp, ngụ ý chính là muốn có được phương pháp vào trận.

Đối với việc này, Quỷ Bệnh đều chẳng muốn lên mặt hay đòi hỏi điều gì, thật sự bởi vì trận pháp trước mắt đơn giản đến mức gã phải xấu hổ nếu đem nó ra làm điều kiện, huống chi trên người mấy người này chẳng có thứ gì mà gã muốn cả.

“Đây là trận ảo nông cạn nhất, không có độ khó gì cả, phương thức tiến vào cố định, chỉ cần nhớ kỹ là có thể đi vào.” Gã thuận miệng giải thích vài câu.

Cái gọi là không làm khó người đại khái chính là như thế này. Theo Quỷ Bệnh thì chẳng qua chỉ làm vài bước là có thể vào trận pháp, nhưng trong mắt mọi người lại cứ như lên trời.

Ba Khảm, sáu Đoài, bảy Cấn*… Bước ra một bước cuối cùng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Nơi trước đó từng là một cái hồ hôi thối, cỏ khô lá héo đã không còn, trước mặt chỉ có một tường thành bằng đá cao lớn sừng sững đập vào mắt, giống như vệ sĩ thành thật, trung thành, cẩn thận thực hiện sứ mệnh của người canh gác. 

(*) Quẻ Khảm: một trong tám quẻ Bát quái, tượng trưng cho nước. Quẻ Đoài: tượng trưng cho sự vui vẻ, hanh thông, lợi về giữ vững chính bền. Quẻ Cấn: một trong tám quẻ của Bát Quái tiêu biểu cho núi.

Tường thành cao hơn ba mươi mét, trái phải kéo dài không thấy tận cùng, một mảnh đá xếp nên tường thành cũng nặng từ bốn đến năm tấn, in dấu qua nhiều thế kỷ. Dưới bầu trời xám xịt dường như có thể thấy được vẻ hào hùng nhưng lại khiêm tốn, ngập tràn phong cách cổ xưa.

Mà chỗ bọn họ đang đứng lại giống với quảng trường rộng lớn được lót đá, có lẽ chính vì thế nên chẳng hề thấy chút bóng dáng của thực vật biến dị.

Thì ra đây chính là kho tàng? Ngoại trừ Quỷ Bệnh ra, tất cả mọi người khi nhìn thấy nơi này đều kinh ngạc không thôi, dựa theo cách suy nghĩ thông thường, trong tưởng tượng của bọn họ, kho tàng hẳn giống với một cái hang động trong lòng đất, ai ngờ rằng nó lại được một tường thành lớn thế này bao bọc, chẳng lẽ bên trong là một thành trì nhỏ? Cung cấp nơi ở cho người tị nạn?

Ôm theo suy đoán như vậy cùng với cảm giác quái lạ khó diễn tả bằng lời, Long Hoa chân nhân đặt năm chìa khóa đã hợp lại ở bên trong một lỗ khảm sâu khớp với hình dạng chìa khóa kho tàng trên cửa thành rất to được đúc bằng sắt. Chỉ qua giây lát, mặt đất bắt đầu chấn động, mọi người mơ hồ nghe thấy âm thanh như tiếng sấm rền truyền lên từ sâu trong lòng đất, tựa như cự thú Hồng Hoang thức tỉnh. Theo chấn động ngày càng cao, cửa thành cũng từ từ hé ra một khe hở.

Mọi người nín lặng chờ đợi, trong tiếng ken két của trục quay và bánh răng dày nặng ngủ say trăm năm, tựa như dần xé mở một góc khuất, hiện ra một bức màn bị lịch sử bị bỏ quên.

Con đường rộng rãi thênh thang, kiến trúc thô sơ bằng đá tảng, mỗi nhà đều cao hơn hai mươi mét, diện tích hơn một ngàn mét vuông cứ như những con thú khổng lồ đồng nhất xếp vào hai bên tạo ra đại lộ. Một cảm giác hoang dã trang nghiêm ập đến trước mặt, rung động tâm hồn mỗi người.

Xuyên qua cổng hình vòm, đặt chân trên con đường bằng đá tựa như mới xây dựng ngày hôm qua, nhưng đâu đó lại có dấu vết của năm tháng xếp chồng lên nhau, tất cả mọi người dường như cảm giác được sự ngạt thở trước bút tích uy dũng của tổ tiên.

Không hề gặp phải bất kỳ cạm bẫy nguy hiểm nào. Nơi này vốn chính được xây dựng để đối phó với thiên tai kiếp nạn, không phải kho báu hay lăng mộ, đương nhiên sẽ không có những phiền phức và cạm bẫy.

“Thật không tầm thường!”

“Quá vĩ đại!”

Qua một hồi lâu, mọi người mới dần thoát khỏi cảm giác rung động, không tự giác bèn tán thưởng, đồng thời dâng lên mong chờ đối với kho tàng bí ẩn này. Có lẽ nói không chừng nơi này có thể tìm được biện pháp đối phó với cục diện chết của tận thế? Ngay cả tim của Trương Dịch cũng không khỏi đập nhanh hơn, nhưng khi anh nhìn thấy được ánh mắt không có chút biến hóa nào của Quỷ Bệnh, trái tim vừa nóng hổi bỗng chốc lại lạnh đi.

Nơi này xây dựng kiên cố hùng vĩ chẳng lẽ thật sự là để cung cấp cho mọi người tị nạn? Nhưng nhìn kết cấu phòng ốc thì cũng không giống với nơi để cư trú. Giấu trong lòng nghi vấn như vậy, ánh mắt của mọi người tự nhiên chuyển đến nơi cuối cùng của đại lộ, chính là vị trí tọa lạc của chính điện.

Chính điện cao chừng năm mươi mét, chiếm diện tích hơn cả vạn mét vuông, kết cấu đơn giản thô kệch nhưng lại làm cho người ta cảm giác được vẻ hùng vĩ oai nghiêm, tựa như trời có sập xuống cũng có thể chống đỡ cho mọi người.

Tất cả đáp án có lẽ nằm ở đấy.

Mọi người mong chờ nhưng lại thấp thỏm, mong chờ có thể tìm được cách để giải quyết nguy cơ của tận thế rồi lại lo lắng rằng bên trong không có gì cả.

Mọi người đi hết con đường lớn, hai bên là từng tòa nhà bằng đá lớn giống như các vệ sĩ trầm mặc đứng sừng sững tựa như đang bảo vệ thứ gì đó. Bước lên từng bậc thang, nhìn đến hai cánh cửa gỗ sâu dày giản dị, Long Hoa chân nhân dừng lại một chút sau đó mới đưa tay đẩy ra.

Cửa gỗ tuy nặng nhưng lúc chuyển động lại lặng lẽ không tiếng động, mọi người vô thức dâng lên nỗi sợ hãi sâu trong tim, tựa như sợ kinh động thứ gì đó.

Song khi cửa hoàn toàn mở rộng về hai bên, thứ hiện ra lại làm cho mọi người cực kỳ thất vọng.

Phía sau cửa chỉ là một điện thờ lớn khoảng hai trăm mét vuông, trong điện không có cột trụ chạm khắc tinh tế mà chỉ là một nơi u tối chẳng thể nào ca ngợi. Ở chính giữa điện có một bia đá hơn năm mét màu xám trắng đứng sừng sững, ngoài ra không có bất kỳ thứ gì khác. Đương nhiên sẽ không có nguy hiểm.

Trên tấm bia đá có chữ viết.

Đại kiếp sắp tới, vô dụng trước trời cao, chỉ có thể dùng hết khả năng thu nạp năng lực trong thiên hạ, hao tổn mười ba năm công sức đúc nên khối đá này. Chuẩn bị năm ngàn áo giáp tơ tằm, năm ngàn thanh đao, một ngàn cây thương, hai ngàn cây mâu, một số vật báu, đây có thể coi là tộc ta đã tận hết sức lực trong thời gian qua. Nhưng tất cả chỉ là vật bên ngoài, không thể ỷ lại, tộc ta đã thu thập hàng ngàn tuyệt học bí kíp của các môn phái trong thiên hạ, xây dựng mười một phòng thí luyện, chín phòng thí luyện huyễn cảnh thông thường và một phòng thí luyện huyễn cảnh đặc biệt. Thời điểm tộc ta sinh tử tồn vong, không được phân biệt giàu nghèo sang hèn. Kèm theo đó là một phòng chứa sách, cổ ngôn, bí tịch, sách quý đều được thu thập, coi là thứ truyền dạy lại, chớ nên đoạn tuyệt biến thành đồng dạng với cầm thú. Ghi nhớ.

Nhìn đến đây, mọi người hầu như đều không thể tin được, không gian rộng lớn này ngoài một bia đá sừng sững thì phần còn lại đều chỉ dùng để cất giữ sách.

Bọn họ tra xét các nhà bằng đá một lần, phát hiện quả đúng như trên bia đá nhắc tới, toàn bộ bên trong thành đá chỉ có hai tòa nhà trữ vũ khí, còn lại đều là nơi dùng để tu luyện, nâng cao thực lực.

Đưa cá cho người không bằng dạy cho người cách bắt cá, kết quả như vậy cũng không nằm ngoài dự tính, nhưng mọi người vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng, thất vọng dần trở thành tuyệt vọng. Thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tựa như tất cả mọi người đều biết đời người chỉ kéo dài trăm năm, kết cục cuối cùng cũng đều là tử vong nhưng ai cũng sẽ cố gắng để bản thân tiếp tục sống tốt hơn. Nên tranh đấu thì sẽ tranh đấu, nên giành lại thì nhất định sẽ giành lại, ai cũng sẽ không từ bỏ.

Nhưng những thứ này đều không liên quan đến Trương Dịch, ngay khi tia hy vọng cuối cùng của anh bị dập tắt, anh bèn theo mọi người trở về căn cứ Hi Vọng, chỉ mỗi Tống Nghiễn ở lại thủ đô trở thành người tiến vào thành đá để học tập tu luyện cũng như giành lấy phần vũ khí, bí kíp thuộc về mình. Mặc dù căn cứ Hi Vọng có một nhân vật lớn như Quỷ Bệnh, nhưng ai cũng sẽ không ghét bỏ thứ giúp bản thân tăng cao thực lực, huống chi trong này còn liên quan đến việc hỗ trợ góp sức cùng với các căn cứ khác trong khoảng thời gian dài. Không tranh đoạt liền mang ý nghĩa tự đưa bản thân rời khỏi vòng xoáy, càng ngày càng bị người khác xem nhẹ. Điều này quá bất lợi đối với việc sinh tồn và phát triển căn cứ trong tương lai.

“Lúc nào thì đưa Dương Dương đi?” Khi trở về, Trương Dịch lại hỏi Quỷ Bệnh một lần nữa.

“Tùy ý.” Lần này, Quỷ Bệnh không để anh tiếp tục chờ.

“Vậy hãy nhanh lên đi.” Khi Trương Dịch nói ra câu này, trái tim anh nhói đau như bị đao cắt. Càng sớm càng tốt, dù con trai tuổi còn nhỏ nhưng giữ ở bên người ăn bữa nay phải lo bữa mai, tính mạng lại nằm trong lòng bàn tay của người khác, chẳng bằng đưa nhóc đi sớm một chút, đó sẽ là một con đường sống.

Trương Duệ Dương lâm vào ngơ ngác nhìn về phía ba mình, không biết số phận của nhóc đã được quyết định rồi.