Mạt Thế Chi Tra Thụ Trọng Sinh

Chương 15: Phong toả




Edit: Miu

Lúc chạng vạng, dân cư ở vùng phụ cận quân doanh thành phố H vẫn còn có tâm tình xem náo nhiệt. Tuy nhiên, vào 8 giờ tối cùng ngày, những người hôn mê lần lượt tỉnh lại. Liên tiếp sau đó, có ngày càng nhiều tiếng hét hoảng sợ chói tai phát ra từ các hộ gia đình, nhưng cũng không thiếu vài tiếng hoan hô kinh hỉ.

Hai người bảo tiêu của Mạc Dịch Phàm và Mạc Tam cũng cùng thời tỉnh lại.

Mạc Tam lúc trước đã được Kỳ Ninh cho uống một ít nước trong linh tuyền, vì vậy không giống như đời trước biến thành tang thi. Thế nhưng cũng không phải bởi vì nguyên nhân này mà trực tiếp trở thành dị năng giả.

Ngược lại, một trong hai bảo tiêu của Mạc Dịch Phàm khốc khốc biến thành tang thi không ngừng gào thét phẫn nộ trong phòng, ngu ngốc kiên trì đập cửa -- bởi vì ngoài phòng khách có mùi thịt thơm ngon a. Nó thực sự muốn ăn cơ. Cái thứ đáng ghét này mau biến mất đi~~…QAQ

Người bảo tiêu còn lại may mắn hơn kích phát được dị năng, còn là một dị năng hiếm - hệ tinh thần.

Tên bảo tiêu này cực kì vui mừng, sau đó nghe được A Thành và Mạc Tứ phân tích tình hình phức tạp hiện giờ, đôi mắt hắn loé loé. Một lúc sau trực tiếp xin Mạc Dịch Phàm rời đi, hắn muốn về nhà tìm người thân của mình.

"Người nhà của tôi đều ở nông thôn. Mạc thiếu! Người nhà tôi từ già đến trẻ đều cần tôi trở về."

Tên bảo tiêu này không còn đứng lên nói chuyện với Mạc Dịch Phàm như lúc trước nữa mà ngồi thoải mái trên ghế sô pha mềm mại ung dung tường thuật.

Kỳ Ninh thấy dáng vẻ tên bảo tiêu lập tức liếc mắt cười nhạo nhìn Mạc Dịch Phàm. Anh xem đi, anh cũng có lúc sai lầm nha. Lựa người cũng thực tốt đẹp.

Ban đầu, Mạc Dịch Phàm còn có chút nhíu mày, nhưng khi nhìn đến biểu tình cười nhạo của Kỳ Ninh tâm tình đột nhiên tốt lên một chút. Mạc Tứ và A Thành cũng không có ý tứ nói ra mình đã kích phát dị năng. Bọn họ hiểu được, thời thế bây giờ đã thay đổi, phẩm chất của một số người căn bản còn không chịu nổi được một nửa khảo nghiệm.

Bất quá, nếu như mạt thế thực sự xảy ra, giữ lại một người như vậy cũng rất khó chịu. Chi bằng bây giờ để hắn đi, sau này cũng không cần phải tốn lương thực.

"Cũng tốt"

Mạc Dịch Phàm hơi gật đầu,lấy ra một tờ chi phiếu viết vào vài con số,đưa cho tên bảo tiêu kia.

"Cậu đã theo tôi vất vả mấy năm nay. Số tiền này xem như là tiền thưởng."

Quả nhiên, sau khi cầm lấy tờ chi phiếu, tên bảo tiêu liền mừng như điên. Có điều, không bao lâu, mặt hắn liền trầm xuống.

"Mạc thiếu! Thời thế bây giờ vô cùng hỗn loạn, số tiền này thực sự cũng không bằng lương thực... "

Mạc Dịch Phàm nghe vậy liền bày ra một mặt bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Cậu nói đúng! Mạc Tứ! Đi lấy một phần bảy lương thực đưa cho cậu ấy. "

Theo lý mà nói, trong căn hộ này Tổng cộng có 7 người: Mạc Dịch Phàm, Kỳ Ninh, Cố Tích Mặc ( bộ đội đặc chủng), A Thành, Mạc Tam, Mạc Tứ và tên bảo tiêu này. Mạc Dịch Phàm chịu phân cho hắn ta một phần bảy số vật tư thì tốt nhất hắn ta nên cảm thấy hài lòng.

Thế nhưng, phần thiện ý này, một số người lại cố ý không thấy đủ.

Tên bảo tiêu giật giật cơ thể, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Mạc thiếu! Nơi này chứa không ít vật tư. Người khác có thể không biết, thế nhưng tôi lại biết rõ. Phải biết rằng, số vật tư đó cũng đã qua tay tôi. Nếu, tôi nói là nếu... Tôi không cẩn thận đem số lượng vật tư trong tay Mạc thiếu nói ra ngoài thì... Mạc Thiếu nói xem, tôi sẽ kiếm được bao nhiêu thứ tốt đây? "

Sắc mặt Mạc Dịch Phàm hơi thay đổi, như có như không liếc nhìn nơi chứa vật tư.

"Muốn thứ gì thì cậu cứ việc lấy đi. Có điều, miệng nên giữ kín một chút. "

Tên bảo tiêu kia cũng không có ý nhúc nhích.

"Tôi còn muốn một chiếc xe Hummer ( nguyên bản là Hãn Mã) "

Hiện tại, trong tay bọn họ chỉ có hai chiếc xe Hummer việt dã.

"Nếu như khi cậu xuống lầu xe vẫn còn ở đó thì liền tặng cho cậu. "

Tên bảo tiêu kia nghĩ nghĩ, hiện tại thời thế loạn lạc, trộm xe gì đó cũng không phải chuyện gì hiếm lạ cho nên liền gật đầu, bước chân hướng đến phòng chứa vật tư.

Mạc Tam và Mạc Tứ liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời nhìn qua Mạc Dịch Phàm. Mạc Dịch Phàm hơi gật đầu, hai người liền nhẹ nhàng thở ra.

Cho đến khi tên bảo tiêu kia mang vật tư đi ra, Mạc Tam mau chóng đi đến.

"Dù sao chúng ta cũng từng là anh em, tôi tiễn cậu xuống lầu. "

Tên bảo tiêu kia lấy vật tư quả thực vô cùng nhiều, bản thân đương nhiên không thể cầm hết, vì thế nhìn Mạc Tam một cái, xác nhận chỉ là tiễn hắn, liền gật đầu.

Hai người xuống lầu không bao lâu, Mạc Tứ cũng đi theo xuống dưới.

Nếu ban đầu tên bảo tiêu kia chỉ nhận phần lương thực được phân cho, Mạc Dịch Phàm cũng sẽ không xuống tay với hắn. Đáng tiếc, hắn lại dám dùng công phu sư tử ngoạm với Mạc Dịch Phàm, anh đương nhiên sẽ không khách khí ra tay với hắn.

Kỳ Ninh hướng phía Cố Tích Mặc vẫy vẫy tay.

"Này! Anh biết Mạc Tam và Mạc Tứ đi theo người kia làm gì không? "

Cố Tích Mặc dừng một chút, kiệm lời phun ra hai chữ.

"Giết người. "

Kỳ Ninh hơi ngạc nhiên.

"Tôi tưởng anh đối với việc giết người đã có bóng ma tâm lý chứ. Tại sao hiện tại lại không sợ chút nào? "

Lần này Cố Tích Mặc hơi cúi đầu, không trả lời lại.

Kỳ Ninh nâng mắt nhìn anh ta, đang định hỏi lại liền nghe A Thành hô lớn.

"Lão đại! Nước... Nước biến thành màu đỏ rồi! "

Sau đó, A Thành liền bưng ra một chậu nước đã nhuốm một màu hồng nhuận lắng đọng chạy đến.

"Mọi người xem, nước này... Nước này còn có thể dùng sao? "

Kỳ Ninh hiển nhiên hiểu rằng, hiện tại nước đã bắt đầu biến đổi, con người sống không thể thiếu nước. Thế nhưng, nước bây giờ đã không thể dùng nữa.

Cố Tích Mặc ban đầu diện vô biểu tình, nhưng khi nhìn mặt nước màu đỏ kia cũng không khỏi nhíu mày.

Mạc Dịch Phàm nhìn Kỳ Ninh một cái, cậu liền lắc đầu.

"Trước tiên không cần vội, nếu qua mấy ngày mọi người dùng nước này vẫn an toàn, chúng ta hẳn dùng đến. "

Căn bản nước này đã không còn dùng được nữa. Nếu Kỳ Ninh nói thẳng không dùng được, sẽ không biết giải thích như thế nào với A Thành và Cố Tích Mặc. Cho nên, tốt nhất vẫn là trả lời không biết.

A Thành tiếc rẻ nhìn chậu nước, lập tức nhớ đến trận mưa máu không rõ nguồn gốc lúc trước, thực sự không cũng không dám dùng nước này.

"Con người có thể không ăn cơm mấy ngày liền, thế nhưng lại không thể không uống nước được. "

Mạc Dịch Phàm đem bản đồ các kho hàng lớn mà anh đã thu thập trước khi hôn mê ra.

"Nếu đêm nay có người uống nước máy mà xảy ra vấn đề, ngày mai nước uống ở các siêu thị lớn nhỏ nhất định sẽ bị tranh mua đến hết. Vì vậy, tốt nhất ngay đêm nay chúng ta nên hành động. "

Mạc Tam và Mạc Tứ cũng đã trở lại, sáu người (bản dịch là 7 cơ mà Miu đếm thì chỉ có 6) bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng quyết định. Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh hai người sẽ đến phía tây thành phố H để thu thập, Mạc Tam và Cố Tích Mặc đến phía nam, còn lại A Thành và Mạc Tứ ở lại canh giữ, phòng khi có người đột ngột đến đoạt vật tư.

Khi mọi người đều đã ời đi, một lúc sau A Thành mới hậu tri hậu giác nghĩ ra.

"Quên nhắc lão đại, chỗ trước đây chúng ta đã thu thập không ít thứ. Lão đại ngàn vạn lần đừng quên a. "

Sau đó A Thành liền cầm điện thoại gọi cho Kỳ Ninh. Thế nhưng không biết từ lúc nào tín hiệu đã bị đứt đoạn.

Chiếc Hummer chạy như bay đến khu phố bên cạnh trung tâm thành phố. Đột nhiên, phía trước lại dựng lên một biển báo cấm thông hành. Trừ khi bọn họ đem những biển báo kia đi, nếu không căn bản không thể qua được.

Mạc Dịch Phàm bất đắc dĩ đành dừng xe lại, một mình bước xuống.

Anh vừa mới ra khỏi xe liền bị bao vây bởi một đám cảnh sát mang khẩu trang kín mít sắc bén hỏi.

"Hiện tại thành phố đã bị phong toả. Các anh ra ngoài để làm gì? "

Mạc Dịch Phàm có chút khó hiểu, phong toả sao?

Anh lấy ra một hộp thuốc lá loại tốt, đưa cho người cảnh sát.

"Em gái và em rễ của tôi vẫn còn ở khu tây. Mẹ tôi lo lắng cho chúng nên muốn tôi đến xem thử. "

Người cảnh sát kia bất động thanh sắc tiếp nhận gói thuốc, ngữ khí tốt lên một chút.

"Khu phía tây sao? Đừng nói là ở đó, hiện tại ngoại trừ trung tâm thành phố H ra, vùng phụ cận quân khu đại viện còn có chút an ổn, tang thu bị thanh lý gần như sạch sẽ. Mặt khác những khu còn lại đều đã bị buông bỏ. Những nơi đó sao? Hừ! Hiện tại chẳng khác gì địa ngục trần gian, cũng chính là thiên đường cho tang thi. Quân đội đi đến đó chỉ còn một phần tư trở về. Tôi hảo tâm khuyên anh một câu, hiện tại tốt nhất nên yên ổn ở lại khu này đi, đừng dại dột mà ra ngoài. "

Thành phố H này cũng là một nơi đông dân cư, đặc biệt là những người ở nơi khác đến đây làm công chiếm không ít. Những người này lại không thể trả nổi tiền thuê nhà cao tầng tốt ở trung tâm thành phố, cho nên cũng chỉ có thể ở ngoại ô cư trú. Mà virus tang thi lại bùng phát vào buổi tối, những người làm công này đều đã về nhà. Sau khi tỉnh lại đã biến thành tang thi, họ lại không thể vào vùng trung tâm để ăn thịt, đương nhiên cũng chỉ có thể ở vùng phụ cận mà chiếm đóng.

Giờ phút này khi Mạc Dịch Phàm nghe được người cảnh sát nói, trên mặt chỉ hơi lộ ra kinh ngạc thế nhưng trong lòng lại là một trận cuồng phong. Lúc anh tỉnh lại, trên TV chưa bao giờ đưa lên tin tức gì ở các cùng phụ cận. Những người ở đây cũng chỉ cho rằng ZF và quân đội đã tạm thời khống chế được tình hình ở thành phố H. Thế nhưng lại không nghĩ được rằng, vùng phụ cận thành phố H đã sớm bị buông bỏ, biến thành địa ngục trần gian.

"Thế nhưng em gái tôi vẫn còn ở khu phía tây. Mẹ tôi vẫn còn đang chờ tôi đưa em gái mình về nhà. "

Mạc Dịch Phàm không chút chần chừ, lộ ra vẻ kiên định giả dối.

"Nhưng không biết, liệu chúng tôi từ khu tây trở về có thể thuận lợi tiến vào hay không? "

Người cảnh sát kia nghe giọng nói của Mạc Dịch Phàm không giống với người của thành phố H lập tức lắc đầu.

"Người anh em có vẻ không phải là người dân ở thành phố H này đi? Một khi anh đã rời khỏi đây, nếu không có hộ khẩu ở thành phố H hoặc họ hàng thân thích ở đây bằng không sẽ không thể vào lại được. Mặt khác, anh còn không biết em gái và em rễ của mình còn sống hay không, hà tất gì phải mạo hiểm đi ra ngoài? "

Mạc Dịch Phàm trở lại trong xe, đem những lời người cảnh sát kia nói lại cho Kỳ Ninh. Đời trước, Kỳ Ninh được Mạc Dịch Phàm bảo vệ trong tay, căn bản không hề biết được nội thành bị phong toả gì đó ở thành phố H này.

Hai người nhìn nhau một chút, sau đó mở kênh tin tức trên xe lên nghe, ngoài ý muốn biết được tin căn cứ cao tầng ở thành phố B sẽ dời đến thành phố A.

Kỳ Ninh không khỏi sửng sốt một chút, mày hơi nhíu lại.

"Sẽ không phải sớm như vậy chứ?... "

Đời trước, ZF ở thành phố B cũng chuyển sang thành phố A. Khoảng cách hai thành phố này khá gần, dân cư lại tương đối ít hơn nhiều. Chỉ là thời gian di chuyển là ở một tháng sau, lúc đó thành phố B bị tang thi tập kích, bất đắc dĩ mới chuyển đến đây. Như thế nào thời gian di chuyển so với đời trước lại sớm hơn?

Mạc Dịch Phàm đối với tin tức này cũng chỉ cười cười.

"Những sự việc trong mơ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được. Thành phố B là thủ đô, dân cư đông đúc, một người biến thành tang thi, toàn bộ những người khác cũng không thể tránh khỏi. Cũng khó trách chính phủ ở đó lại khẩn cấp dời đi như vậy. Nếu đợi thêm một thời gian nữa, sợ là không giữ được bao nhiêu người. "

Kỳ Ninh nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể buông xuống. Cậu ở mạt thế cũng chỉ sống sót nữa năm thì đã bị giết chết. Nếu cậu hoàn toàn ỷ vào ký ức trong nửa năm đó mà không đối mặt với hiện thực. Chỉ sợ đời này, Kỳ Ninh cậu cũng chẳng sống được bao lâu.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh nghe thêm một vài tin tức nữa, cuối cùng cũng chẳng nghe được gì về việc phong toả ở thành phố H. Hai người rốt cuộc cũng không rời khỏi đây, chỉ là dừng ở một siêu thị mua thêm vật tư.

Siêu thị này là do một đôi vợ chồng mở, diện tích không lớn lắm, tổng cộng cũng chỉ có hơn 60 bình bước lớn nhỏ, hơn nữa nếu không chú ý cũng không thấy được siêu thị này.

Hai người sở dĩ chú ý đến siêu thị nhỏ này là vì trước cửa có một chiếc taxi đậu lại. Đèn xe taxi vẫn sáng, bên trong loáng thoáng thấy bóng của một người đàn ông. Đôi mắt của ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa kính của siêu thị này.

Kỳ Ninh theo ánh mắt của người đàn ông kia nhìn liền không khỏi hoảng sợ trước cảnh tượng phía trước.

Một người phụ nữ gắt gao canh giữ ở trước cửa siêu thị, tay cầm một cây dao không ngừng cắt thịt trên người mình ném đến cho một tiểu tang thi gần đó.

Cánh tay phải của người phụ nữ vẫn còn lành lặn, thế nhưng cánh tay trái chỉ còn lại xương. Máu đỏ thẫm loang lỗ chảy xuống. Kỳ Ninh thực không hiểu được, rốt cuộc điều gì đã khiến cho một người phụ nữ như vậy cho dù mất máu rất nhiều, thế nhưng vẫn không mất mạng mà tiếp tục chống đỡ.

Tiểu tang thi kia hai mắt mờ mịt một ngụm lại một ngụm nuốt từng miếng thịt của người phụ nữ. Tang thi không hề có cảm giác, nó không biết đau đớn cũng không biết dạ dày có thể chứa bao nhiêu thứ. Nó chỉ biết rằng, nó muốn ăn thịt người, rất muốn ăn. Mà người phụ nữ trước mặt nó toả ra một mùi hương rất ngon, làm nó không thể kiềm chế được nữa.

Tiểu tang thi rốt cuộc nhào đến người phụ nữ đã nhuốm một tầng huyết nhục mơ hồ, không chần chừ cắn một ngụm trên cổ người phụ nữ.

Người đàn ông trên chiếc xe taxi kia cuối cùng cũng không chịu được lương tâm cắn rứt, hắn hét to một tiếng "Không! " sau đó chạy như bay đến cửa siêu thị, dùng hết sức lực kéo người phụ nữ vẫn luôn dùng cơ thể chống đỡ ôm chặt vào lòng, khóc đến thương tâm.

Tang thi không hề có tình cảm!

Có lẽ người phụ nữ kia lúc còn sống dùng tất cả sức lực của mình bảo vệ cho chồng và con. Thế nhưng, cô ta bị tiểu tang thi cắn một ngụm lúc nãy đã sớm biến thành tang thi. Mùi huyết nhục mới lạ cách mình gần như vậy khiến người phụ nữ hưng phấn, há mồm cắn lên cổ người đàn ông.

Người đàn ông kia sắc mặt trắng bệch dần dần chuyển xanh đen, ánh mắt bắt đầu dại ra. Hiển nhiên cũng chậm rãi hoá thành tang thi.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh bình tĩnh mở cửa siêu thị của hai vợ chồng kia, đem một nhà ba người đã hoá thành tang thi chém đứt đầu, đem vật tư trong siêu thị toàn bộ thu lại. Lượng xăng còn lại trên xe taxi cũng không bỏ qua.

Đợi khi cả hai người đã trở về xe, Kỳ Ninh đột nhiên áp tay mình lên tay của Mạc Dịch Phàm, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh.

"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Em nhất định không hối hận. "

Kỳ Ninh không nghĩ rằng, bản thân sẽ giống như người đàn ông kia, đợi đến khi người phụ nữ đã chết mới phát hiện kỳ thực hắn vẫn có thể dũng cảm hơn.

Ở bên cạnh nhau mãi mãi.

Nếu như vậy, cho dù Kỳ Ninh cậu có bất hạnh mà bỏ mạng giữa mạt thế, thì lần trọng sinh này vẫn không vô ích không phải sao?

Ít ra, bọn họ vẫn là đã từng...