Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 1013: Người còn lại đều là vật hy sinh




Bên ngoài rừng rậm biến dị có mấy dị năng giả hệ kim và hệ hỏa của căn cứ Bắc Sơn, bọn họ đang phân

thành mấy tiểu đội, đứng xếp hàng nhận chỉ thị từ đội trưởng, đại khái là cảnh cáo chư vị ở đây lần

công kϊƈɦ này không thể kinh động An Nhiên, và kế hoạch để thuận lợi lấy tinh hạch trong Đại phú

hào.

Còn vấn đề sau khi lấy được tinh hạch nên rút lui như thế nào, cầm tinh hạch làm sao để thuận lợi

rời đi Đại phú hào thì đội trưởng không nói, chỉ nói nếu không lấy được thì chạy về hướng con

thuyền Noah, sau đó thừa dịp không có chim chóc biến dị trêи không trung một đội người lên máy bay

chuẩn bị nhảy dù xuống Đại phú hào.

Ngày đã nghiêng về tây, sau một ngày với những công việc vụn vặt nhưng phong phú, người trong Bách

Hoa thành cầm rau dưa củ quả, vui vẻ chuẩn bị bữa tiệc chúc mừng vào buổi tối, trêи quảng trường

trung tâm, âm nhạc đã nổi lên, mọi người bắt đầu múa hát, bọn nhỏ cầm chong chóng chạy từ thành

đông tới thành tây.

Chiến Luyện vừa về đến nhà, tắm rửa một cái đổi bộ đồ tác chiến dơ hề hề thành bộ quần áo hưu nhàn

bằng lụa thô, duỗi tay ôm lấy An Nhiên đang đứng ở bên cửa sổ ngắm mặt trời lặn, rồi dán đôi môi

nóng bỏng lên cổ An Nhiên



"Có một tiểu đội của căn cứ Bắc Sơn đã nhảy dù xuống Đại Phú hào rồi." Tròng mắt xanh thẫm của An

Nhiên nhìn về phía xa, cảm thụ cái hôn của Chiến Luyện trêи cổ nàng, đột nhiên cười nói:

"Ngươi nói đi, rốt cuộc tác phong hành sự của căn cứ Bắc Sơn này thế nào vậy? Thực buồn cười, bọn

họ cũng phân ra mấy tiểu đội tiến vào rừng rậm biến dị, tất cả đều là dẫn cừu hận vào con thuyền

Noah."

"Vừa rồi ngươi nói, bọn họ có một đội người, nhảy dù xuống đỉnh Đại phú hào."

"Đúng vậy."

"Vậy đội người này mới là nhân lực chân chính đi lấy tinh hạch, còn lại đều là vật hy sinh."

Chiến Luyện chuyển thân mình của An Nhiên ở bên cửa sổ lại, cúi xuống dùng sức hôn nàng, vừa hôn

vừa hàm hồ nói:

"Hiện tại người công thành đoạt đất là ta, nhanh đối phó với ta đi, còn Đại phú hào kia thì mặc kệ

họ đi."

"Ngô ~~, chút nữa sẽ có người tới, ngươi đừng nháo."

An Nhiên cười cười nghiêng đầu né tránh sự tiến công của Chiến Luyện, cuộc sống này trôi qua

quá tốt, nàng đã quên bao lâu rồi mình không tổ chức sinh nhật, mình năm nay bao nhiêu



tuổi? An Nhiên còn không nhớ rõ, cho tới khi nụ hôn của Chiến Luyện kéo dài tới vành tai, nàng

nghiêng đầu nhìn chiếc gương bên cạnh.

Trong gương, thân thể của đôi nam nữ đang dây dưa, ám muội, gương mặt nàng ửng đỏ, có chút trẻ con

không thuộc về số tuổi, nàng cảm thấy diện mạo của mình còn trẻ hơn vài tuổi so với trước khi mạt

thế, vì sao?

Sự nghi vấn ở trong lòng An Nhiên dần dần dâng lên, nhưng lại chậm rãi rơi xuống dưới sự công

thành đoạt đất của Chiến Luyện, vào thời khắc Chiến Luyện bế nàng lên giường, trong đầu

nàng là một mảnh hồ nhão, gì cũng không biết.

Bên ngoài không khí náo nhiệt tiếng cười tiếng nhạc vui vẻ bay vào phòng ngủ, An Nhiên bị áp đảo

trêи chiếc giường mềm mại... đối lập với không khí mưa bom bão đạn ở gần Đại phú hào, quả nhiên,

trừ bỏ người và thực vật đại chiến, không có người nào từ Bách Hoa thành ra quấy rối.

Gã đàn ông tóc đỏ cùng gã đeo găng tay, mang theo một đội người len lỏi giữa đám cây cối che kín

trời ở trêи tầng cao nhất thuận lợi đi vào bên trong Đại phú hào.

Đám người còn lại ở bên ngoài quả thực là tự chọc cừu hận, một khi bọn họ không trị được thực vật

biến dị thì tất cả đều chạy về phía con thuyền Noah