Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 327: Sao trên trời thật đẹp




Nghĩ như vậy, An Nhiên cũng đã cho Oa Oa ăn xong, Oa Oa vừa ngủ một giấc, hiện tại cũng đã ăn no,

ʍôиɠ nhỏ cũng đã thoải mái, nàng có tinh thần như vậy, mặc dù sắc trời đã đen xuống, nhưng Oa Oa

muốn đi ra ngoài nhìn thế giới.

An Nhiên đành phải ôm Oa Oa đang mở to đôi mắt tròn trịa ra khỏi phòng, chỉ lên ngôi sao trêи trời.

"Con xem kìa, sao trêи trời thật đẹp, thật phồn hoa a."

Oa Oa lắc lư run rẩy đầu, không nhìn ngôi sao trêи trời mà nhìn về phía Chiến Luyện đang đi tới gần

nàng, Chiến Luyện vỗ vỗ hai tay, lau một chút khóe miệng dính mỡ, giơ hai tay làm động tác "ôm một

cái", lại nói với An Nhiên:

"Vân Đào đã nấu mì, ngươi đi ăn một chút đi, ta ôm Chiến An Tâm cho."

An Nhiên do dự một chút, ôm Oa Oa, nhìn đôi mắt Chiến Luyện, ánh mắt rất sáng, khuôn mặt toàn là ý

cười, hắn cũng nhìn nàng, An Nhiên hít một hơi thật sâu, đem Oa Oa đưa cho Chiến Luyện, thấp giọng

dặn dò:

"Đừng giao cho bất luận kẻ nào, đừng ôm con chạy, bằng không cả đời này ta sẽ không tha thứ cho

ngươi."

Nàng đánh cuộc một phen, đánh cuộc với việc hắn là cha đẻ của Oa Oa, là người đáng giá để nàng tín



nhiệm.

Chiến Luyện gật gật đầu, không nói gì, ôm Oa Oa, kéo ghế dựa ngồi ở góc tường, nói chuyện với

Oa Oa, nhìn bộ dàng này của hắn, đột nhiên An Nhiên có cảm giác hắn có chút tiềm chất của

nữ nhi nô, sau đó nàng lắc đầu xoay người vào phòng Vân Đào.

Bếp nấu mì là bếp dầu mà Chiến Luyện dùng vào buổi trưa kia, nước cũng là Chiến Luyện dùng tinh

hạch mua từ dị năng giả hệ thủy, trêи bàn có châm một ngọn nến, Hằng Hằng và Tiểu Bạc Hà

đang ngồi ăn mì ở chiếc bàn, Vân Đào đang dùng đũa dùng một lần vớt mì sợi cho An Nhiên.

Thức ăn như vậy, so với việc dọc đường đi mấy người bọn họ ăn ngủ ở ngoài trời mà

nói thì có thể ăn được một miếng mì nước còn nóng hổi là điều cực kỳ không dễ dàng, mấy người Vân

Đào cũng chưa từng có bắt bẻ cái gì, ăn xong, An Nhiên mang theo Tiểu Bạc Hà nhận lại Oa Oa từ

trong ngực Chiến Luyện ôm về ngủ.

Vân Đào đã dọn dẹp một gian phòng không cần An Nhiên quan tâm, còn Chiến Luyện ngủ ở đâu, vậy càng

không cần nàng nhọc lòng, người đã lớn như vậy hắn tự có thể sắp xếp.

Trêи màn trời đen thẫm, những ngôi sao đang rậm rạp tỏa sáng ở phía trêи, nơi cách khu ký túc kia

không xa, có một tòa tiểu lâu hai tầng, một người, đang đứng bên trong gian phòng, qua ô cửa sổ giơ



ống nhòm trong tay nhìn nơi ở của An Nhiên.

"Ngươi xác định, Chiến Luyện an bài ngươi làm phẫu thuật cho tiểu nữ hài kia phải không?"

Lôi Giang cầm ống nhòm, đầu cũng chưa quay lại, hỏi người phụ nữ đang ngồi trêи ghế phía sau, người

phụ nữ này mi thanh mục tú, khí chất trí thức, biểu tình trêи mặt làm người khác có chút nhìn không

ra được nàng đang nghĩ gì, nàng nhìn bóng dáng của Lôi Giang, cười nói:

"Toàn bộ thôn Thiết Ti này, trừ ta ra cũng không tìm được người khác." Lôi Giang không đáp lại lời

Triệu Như, ngược lại hỏi:

"Vậy vì sao Chiến Luyện không mang theo đội kia đi huyện thành, đem dược phẩm và thiết

bị mang về? Giải phẫu ở thôn Thiết Ti?"

"Cái này thì ta không biết, nhưng theo quan điểm của ta, đem thiết bị mang về quá phiền toái, còn

không bằng trực tiếp mang theo người, đi phẫu thuật, rốt cuộc đường đi ở mạt thế này cũng khó đi.:

Đích xác là Triệu Như không biết Chiến Luyện nghĩ thế nào, nàng chỉ biết thôn Thiết Ti lung tung

rối loạn, Đường Kiến Quân cũng già rồi, mặc dù ông rất có quyết đoán, nhưng ông đã không phải người

lãnh đạo dưới một người mà trêи vạn người trước mạt thế nữa rồi, hiện tại trong thôn này, có rất

nhiều người không muốn nghe răn dạy.