Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 467: Diệt nó "Diệt nó!"




Chiến Luyện quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Vân Đào, Vân Đào đang mặc đồ bảo hộ, gật gật đầu, mang

theo Lương Tử Ngộ cùng Phủ Tử đi về hướng thân cây thô to kia!

Sự thật chứng minh, sau khi một dị năng giả lực lượng phát triển đến đủ cường đại thì kỳ thật không

thua kém bất luận dị năng giả ngũ hành nào, ba người tiến đến, tay bám lên thân cây, dồn hết sức

lực về một nơi, làm gì sao? Đẩy nó!

Có dây mây biến dị hướng đến ba người Vân Đào, Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân liền

tạo ra mấy cái máy trộn bê - tông, đem những dây mây đó cắt trộn thành thứ nước tương màu xanh lục,

Lạc Phi Phàm ở phía sau phóng lửa, xem chỗ nào khó chịu thì đốt nơi đó, mà phía sau chính là An

Nhiên đang ổn định hậu phương lớn.

Tác dụng của An Nhiên phi thường lớn, bởi vì những cây mây đó dưới nền đất chúng lang thang mọc

không có mục tiêu, rất có thể bọn người Chiến Luyện đang xung phong liều chết ở phía trước, phía

sau đã bị những cây mây biến dị hư hỏng vây quanh.

Cho nên chỉ cần có An Nhiên ở đó, sẽ không xuất hiện nỗi lo như vậy, ít nhất An Nhiên sẽ trồng ra

một mảnh hậu phương lớn, những thực vật biến dị kia sẽ chịu sự khống chế của nàng.

Lạc Phi Phàm ở phía trước dần dần đốt ra một biển lửa, trong biển lửa, ba người Vân Đào mặc đồ

phòng hộ hợp lực đem thân cây thô to kia đẩy rộng ra một chút, nghe được Vân Đào quát lên:



"Ở đây có vài cái hoa cầu, đừng nóng vội, chúng ta chậm rãi tách ra."

Sau khi đẩy ra một ít thân cây, có một ít dây mây bị kéo thẳng ra, hơn nữa mọi người nỗ lực

cùng nhau, quấy rối, làm dây mây múa may làm mọi

người hoa mắt ngày càng ít.

Lương Tử Ngộ để Phủ Tử chống đỡ ở phía trước, xoay người hội hợp với Vân Đào, hai người hợp lực xốc

lên một miếng đất, khoảng vài mét vuông, dưới đất còn có một tầng bùn đất rất lớn, hai người bọn họ

túm chặt dây mây, hợp sức kéo ra một cái hoa cầu rất lớn.

Vân Đào đánh một quyền vào, đào đào ở bên trong, móc ra một viên tinh hạch màu xanh lục bảo, đại

thụ trong biển lửa đang múa may kia lập tức đã chết một phần ba.

Kế tiếp lại không có bất luận sự trì hoãn gì, ba người lại đem đất đai ở Tương

thành này xốc lên đào bới lung tung rối loạn, không ngừng rút củ cải lấy tinh hạch, tốc độ diệt cây

mây còn nhanh hơn cả Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm.

Rốt cuộc sức chiến đấu của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm tuy rằng rất hung mãnh, nhưng

tác dụng phần lớn ở trêи mặt đất, chỉ cần không diệt hoa cầu thì những cây mây vẫn sẽ lại

sinh trưởng với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.



Mà chỉ cần diệt hoa cầu lấy ra viên tinh hạch ở bên trong thì cây mây này lập tức sẽ bị hủy diệt.

Rất nhanh đại thụ do những cây mây biến dị xoắn lại với nhau bị dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí

thanh lãnh, mặt trời bị một tầng mây che phủ, mấy người Chiến Luyện bắt đầu lái chiếc xe tải từ cửa

hàng áo cưới ra ngoài, chính thức tiến quân về phía Tinh Khu.

Vương Uy vẫn không đoạn khí, vì thế Lương Tử Ngộ cũng chỉ có thể nâng hắn đặt vào trong xe vận tải,

mới vừa đặt hắn lên, Từ Lệ Nhi không biết trốn trong góc nào đó nhảy lên đi vào, ngồi ở nơi cách

Vương Uy rất xa, cuộn tròn lại.

"Di? Ngươi. "

Nhìn người Từ Lệ Nhi đang run rẩy kia, Lương Tử Ngộ phảng phất như mới nhớ đến, nguyên lai trong

cửa hàng áo cưới vẫn luôn có một nhân vật như vậy, hắn đều đã quên đâu.

Sau lại thấy ở nơi xa mọi người đang thật sự rất vội vàng, hắn cũng không rảnh để đi quản Từ Lệ Nhi

này, vì vậy trừng mắt nhìn Từ Lệ Nhi kia một cái, trách mắng.

"Ngươi thành thật chút." Sau đó hắn khóa lại thùng xe rồi đi giúp đỡ Vân Đào rút củ cải.

Mọi người đi về phía trước, đi đi dừng dừng, diệt mấy cây mây đồng thời cũng dọn dẹp sạch sẽ những

cửa hàng vật tư ven đường.

Qua hai ngày sau, bọn họ đến bên cạnh Tinh Khu.