Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 471: Thất bại đã qua "Không cần phải nói."




Chiến Luyện cũng nghiêng đầu nhìn An Nhiên cười. "Trải qua thất bại cũng không cần nói ra."

Tìm một người cũng không tìm thấy, năm lần bảy lượt đều chỉ kém một bước như vậy, đối

với Chiến Luyện mà nói, rất mất mặt, cho nên không đề cập cũng được.

Sau đó hai người bọn họ còn đang nhìn nhau thì bên tai vang lên tiếng nói của Lạc Phi Phàm.

"Chúng ta đi tới tiểu khu của Đường thúc trước, hội hợp với Đường thúc sau đó lại xem lại có thể đi

diệt mối họa này hay không."

"Được."

Bá một tiếng, Chiến Luyện ném ra một phi dao nhỏ, trực tiếp cắm lên siêu thị Gia Hòa ở trêи bản đồ,

dù sao đã tới đây rồi, thứ này nếu là do An Nhiên làm ra, trở thành đại họa một phương vậy Chiến

Luyện không thể mặc kệ, dù có dùng cả đời này ở Tương thành hắn cũng sẽ giải quyết cục diện rối rắm

này cho An Nhiên.

Bàn bạc xong, mọi người bắt đầu hành động, mặc trang bị vào, lên xe, nên mở đường thì tiếp tục đi

trước mở đường, nên lấy tinh hạch thì tiếp tục lấy tinh hạch, nên rút củ cải thì tiếp tục rút củ

cải, nên trồng trọt thì tiếp tục trồng trọt.

Đội người trải qua một đêm tu chỉnh, tinh thần phấn chấn, ngay cả Trương Bác Huân vẫn luôn phấn đấu



cũng nhanh chóng đánh lên tinh thần, đi theo

phía sau Chiến Luyện mở đường, thời gian nửa ngày trôi qua, mọi người tiếp cận đến cửa tiểu khu của

Đường Kiền Quân.

Bên ngoài tiểu khu đã bị cây mây vây đến một giọt nước cũng khó chảy ra, phía trước giống như một

mảnh rừng rậm nguyên thủy, làm người nhìn vào cảm thấy tê dại cả da đầu, bên trong tử khí trầm

trầm, không có nửa điểm nhân khí, giữa đám dây mây đan xen rắc rối phức tạp có một phiến đại môn

như ẩn như hiện, trêи cửa lớn, nở rộ những bông hoa bách hợp biến dị màu đỏ tươi.

Trương Bác Huân đi theo sau Chiến Luyện nhẹ nhàng thở ra, vung một đao quét hết đám dây mây, trực

tiếp vọt vào mảnh rừng rậm.

Mọi người cũng nhanh chóng hành động, không bao lâu đã thay An Nhiên dọn dẹp địa bàn để đám dây mây

tốt của nàng vươn tới.

Khi mọi người tới gần, lại thấy trêи cánh cửa lớn bò đầy cây mây giống như những con rắn đang uốn

éo, cả tiểu khu tạo cảm giác lành lạnh ập vào trước mắt, bên trong quả thực lặng ngắt như tờ.

Tâm tình mọi người có chút không được tốt lắm, chẳng lẽ bọn họ đã tới muộn, mấy ngàn người bên

trong tất cả đã bị ăn luôn?

Khi Trương Bác Huân dùng hết sức đẩy ra đại môn thì Đường Ti Lạc chạy bắn ra, trêи mặt hắn hiện rõ



vẻ vui sướиɠ, vội vàng đi trước đón.

Nhưng Đường Ti Lạc lại cọ qua bả vai Trương Bác Huân, trực tiếp vọt tới trước mặt Lạc Phi Phàm,

duỗi tay kϊƈɦ động đầy cõi lòng, muốn ôm Lạc Phi Phàm, trong miệng hét lớn cảm động:

"Phi Phàm ca, ta biết ma, ngươi sẽ đến cứu ta."

"Nếu không có Trương Bác Huân kiên trì, ta mới không tới đây đâu."

Đối mặt với sự thâm tình của Đường Ti Lạc, Lạc Phi Phàm có chút ăn không tiêu, hắn

né tránh Đường Ti Lạc, vòng lại chạy tới bên người Trương Bác Huân.

Điều hắn nói là sự thật, hắn đã trả lời từ NNNN năm trước rồi, hắn không có tình cảm với Đường Ti

Lạc, nếu có cũng chỉ xem nàng ta như em gái, thật sự không có ý tưởng gì khác.

Cho nên Lạc Phi Phàm cố ý nói như vậy, tuy rằng hắn cũng có tâm đi cứu Đường Kiến Quân cùng Đường

Ti Lạc nhưng không để Đường Ti Lạc quá tự đa tình, vẫn là đẩy hết công lao cho Trương Bác Huân đi.

Nghe Lạc Phi Phàm nói vây, Đường Ti Lạc có chút thương tâm, nàng vẫn mặc quần áo quân trang,

thân thể thẳng tắp đứng tại chỗ, nhìn Lạc Phi Phàm với biểu tình lã chã chực khóc.

"Phi Phàm ca, ngươi nhất định phải nói như vậy sao? Ngươi cũng không biết, ba ba ta sắp không được,

ta, ta, ta sau này chỉ có ngươi, ngươi nhất định phải như vậy hay sao?"