Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 601: Kéo chân sau




Thấy An Nhiên cùng Triệu Như đồng thời hướng về phía sau các nàng, mấy người phụ nữ đang lắm mồm

cũng quay đầu lại liếc một cái liền thấy được Đường Ti Lạc đang đứng bên cạnh tường của sân băng,

trêи mặt mọi người đều có chút xấu hổ.

"Ai nha, đột nhiên ta nhớ trêи bếp còn đang hầm canh nấm tuyết đâu, An Nhiên, Triệu Như, chút nữa

chúng ta nói tiếp a, chút nữa nói tiếp a."

Một người trong nhóm đó cái khó ló cái khôn tìm cớ đi rồi, còn lại mấy người khác cũng đuổi theo.

"Từ từ, từ từ, chờ ta cũng đi tới nhà ngươi cọ một chút canh nấm tuyết uống a."

"Đã lâu không uống canh nấm tuyết, để mỹ dung a, chờ ta cùng đi a."

Cứ như vậy, mấy người phụ nữ lắm mồm đã đi hết, còn lại An Nhiên đứng trong sân, mặt hờ hững

nhìn Đường Ti Lạc, Triệu Như lại hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu bế lên Oa Oa đang bò ở sân

băng lên, ôm trong ngực trêu đùa.

"Triệu Như. "

Đường Ti Lạc đi tới, chủ động xem nhẹ An Nhiên, trêи mặt là một chút động dung yếu

ớt, nhìn Triệu Như:

"Cảm ơn ngươi, đến giờ còn giúp ta nói chuyện."

Nàng cảm tạ chính là việc Triệu Như thay nàng ta nói chuyện, chứng minh lúc ấy những lời nàng ta

nói ra đều không suy nghĩ, mới công nhiên nói trước công chúng rằng An Nhiên và Vân Đào có gian

tình.

"Ai da, đừng nhà, ta chỉ sợ mấy cái miệng của các nàng kia, sẽ làm hỏng thanh danh của An Nhiên mà



thôi."

Trong mắt Triệu Như là tràn ngập ghét bỏ đối với Đường Ti Lạc, nàng quay người không để ý đến nàng

ta nữa.

Nói thật, việc của cô nàng, mặc dù biết Đường Ti Lạc là vô tâm nhưng Triệu Như vẫn

luôn không có cách nào tiêu tan oán hận, còn Trương Bác Huân thì thôi đi, dù sao chỉ là một kẻ si

tình thôi.

Nhưng Đường Ti Lạc thì sao? Triệu Như vô pháp tha thứ cho nàng ta, kỳ thật từ đầu đến cuối,

chuyện này cũng không dính dáng gì tới Đường Ti Lạc, đều là Trương Bác Huân tự mình đa

tình, tự chạy tới cứu Đường Ti Lạc.

Triệu Như chán ghét Đường Ti Lạc, không chỉ có thế, nếu tìm căn nguyên ra thì nguyên nhân chính yếu

nhất chính là cả người Đường Ti Lạc này đều viết lên ba chứ "kéo chân sau."

Rõ ràng chính mình là dị năng giả lực lượng, lại luôn kéo chân sau của cả đội, cố tình còn không có

tự giác, lúc trước mọi người chán ghét Từ Lệ Nhi nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng không có kéo chân

sau của cả đội, Đường Ti Lạc này rõ ràng là có thể dùng nắm tay để chống đỡ cuối cùng lại đem nhân

sinh của chính mình trở thành như vậy.

Kéo sụp mình còn không tính còn dẫn đến cái chết bà cô của Triệu Như còn kéo chết cả Phủ Tử, liên

lụy tới biết bao nhiêu quân nhân mà ba của nàng là Đường Kiến Quân để lại cho.

Lúc trước theo di chúc của Đường Kiến Quân, ông muốn Đường Ti Lạc tiếp nhận số quân nhân của ông,



còn An Nhiên tiếp nhận đám trói buộc như Bàn Tử này, còn không phải muốn cho những quân nhân không

rời bỏ những trói buộc vì vật tư mà họ cung cấp, cùng nhóm trói buộc không thể rời đi sự bảo hộ

bằng vũ lực của những quân nhân hay sao?

Kết quả đâu, kết quả cuối cùng chính là Đường Ti Lạc làm sụp đổ toàn bộ tính toán của ông, nàng ta

không dùng đầu óc để nghĩ vì sao lại như vậy mà lại chạy theo Lôi Giang, đem toàn bộ nhóm quân nhân

mang đi, hiện giờ bị ném tới nơi nào cũng không biết? Một người cũng không thấy, làm

cho chính mình lưu lạc thành như vậy.

Mấu chốt là Đường Ti Lạc cũng không phải cố ý!!!

Cho nên Triệu Như cho rằng, Đường Ti Lạc có độc, cho nên tốt nhất không nên tiếp xúc với nàng ta,

miễn cho bị nàng ta liên lụy đến chết.

"Triệu Như, thật xin lỗi! Ta không nên nói những lời bậy bạ đó."

Nàng ta khóc lên, trêи khuôn mặt là sự yếu ớt hoàn toàn đã không còn thần thái phi dương lúc trước

nữa, nàng đây là thực lòng nhận sai, thiệt tình vì những lời nói không lựa lời lúc trước mà nhận

sai a.

"Ha!" Triệu Như ôm Oa Oa, cười khoa trương một tiếng: "Ngươi xin lỗi ta cái gì? Xin lỗi về những

lời nói bậy kia sao?"

An Nhiên đứng bên người Triệu Như, đột nhiên cười một tiếng, trong tiếng cười này tràn ngập sự

châm chọc, sau đó giống như việc này không liên quan gì đến mình, dùng lưỡi dao dưới giày

trượt tuyết cạo mặt băng, chuẩn bị tiếp tục trượt băng.