Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 917: Có hay không




Oa Oa nhảy nhót nhích lại gần, chen chúc với An Nhiên ở trêи ghế, cũng nhìn Chân Tuyết Cửu, hắn

đang cầm một tập tranh, tập tranh được cuộn tròn trong ống đựng được rút ra, phảng phất

như có rất nhiều tờ, chương 1, chính là vài nét bút đơn giản vẽ bông hoa màu hồng phấn kia.

Mấy trương ở sau là hình dạng không đồng nhất của của nụ hoa đến nở rộ của bông hoa màu hồng phấn.

Nhìn dáng vẻ này, Chân Tuyết Cửu thực sự quan sát những bông Phấn hoa này rất lâu.

Ở ngoài, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm ngồi trêи một chiếc xe đi vào Bách Hoa thành từ cửa Bắc, Lạc

Phi Phàm ngồi ở ghế phụ nhìn vị trí quảng

trường trung tâm hỏi Chiến Luyện:

"Vợ của ngươi như đang triệu tập mọi người, mở họp a." "Ân, gần đây áp lực của nàng rất lớn."

Chiến Luyện cau mày, từ xa xa nhìn thấy An Nhiên ngồi dưới cây đại thụ, tựa hồ người chủ trì hội

nghị không phải là An Nhiên, vì thế hắn dừng xe ở bãi đỗ xe của Bách Hoa thành, cùng với Lạc Phi

Phàm đi bộ tới gần quảng trường.

Dưới tàng cây biến dị Chân Tuyết Cửu đang nói cho mọi người những phát hiện gần đây của hắn, khi

hắn nói tới những bông Phấn hoa kia kỳ thật là nhân tố ức chế virus tận thế, toàn trường đều ồ lên,

ngay cả Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ đều nhịn không được ồ lên phản đối hắn.

Một đóa hoa, hơn nữa là vị thuộc hạ vô dụng nhất của An Nhiên làm sao có bổn sự như thế này?



Triệu Như hợp hai tay lại thành hình cái loa hô lên với Chân Tuyết Cửu từ trong đám người:

"Ngươi hoàn toàn không có bất luận căn cứ khoa học gì, Phấn hoa vô dụng như thế nào người của Bách

Hoa thành đều rõ ràng, ngươi nói nó là nhân tố ức chế virus tận thế ngươi đã nghiên cứu chưa? Cầm

kính hiển vi của ngươi là có thể thấy được tổ chức tế bào của nó hay sao? Là phân tích thành phần

dược lý của nó hay sao?

"Phương hướng phân tích của ta bất đồng với các ngươi." Chân Tuyết Cửu vẫy vẫy tay, chặn lại Triệu

Như.

"Vài ngày trước, ta đã sớm hoài nghi An Nhiên, ta cũng từng nói trước mặt mọi người, ta hoài nghi

An Nhiên, có năng lực ức chế virus tận thế." "Ngươi dựa vào cái gì mà hoài nghi như vậy?

Bằng chiếc kính lúp của ngươi kia hay sao?"

Chiến Luyện đứng ở bên ngoài đám người nhịn không được dẫm Chân Tuyết Cửu một chân,

có người cười, cười Chân Tuyết Cửu không phải chuyên gia gì lại cố tình làm ra bộ dạng một

chuyên gia.

Nào biết đâu rằng, Chân Tuyết Cửu thật đúng là nghiêm túc, nêu ra những phân tích với mọi người:

"Đầu tiên, Trần Triều Cung không có năng lực ức chế virus tận thế là sự thật, chính hắn cũng thừa



nhận, hơn nữa, hắn là do An Nhiên thả ra, vì cái gì An Nhiên lại làm vậy? Chính là bởi vì trong cảm

nhận của nàng, 90% không tin hắn có năng lực vậy, An Nhiên là một người thực sự quý trọng tính

mạng, nàng sẽ không lấy sinh mệnh của chính mình của Oa Oa cùng Chiến Luyện đến nói giỡn."

Cho nên, đây là căn cứ lý luận quan trọng nhất của hắn khi loại bỏ Trần Triều Cung là nhân tố kia.

An Nhiên ngồi một bên nhướng mày nhưng không mở miệng phản bác lại Chân Tuyết Cửu, bởi vì hắn nói

là sự thật!

Sau đó, Chân Tuyết Cửu thấy mọi người đang ầm ĩ dần dần an tĩnh xuống, hắn bắt đầu nói điều thứ

hai.

"Chính các ngươi ngẫm lại đi, vì cái gì mà người của Bách Hoa thành, Tiểu Chu thành cùng căn cứ

Thời Đại đều không bị cảm nhiễm virus, không chỉ như vậy, An Nhiên, những người bị người đưa đi làm

kho máu có người bị cảm nhiễm virus hay không?"

An Nhiên ngồi trêи ghế lắc đầu, ăn ngay nói thật. "Không có, những kho máu kia đều khá tốt."

Trừ bỏ không thể ra khỏi khu rừng rậm biến dị ra, hiện giờ An Nhiên cũng sẽ ngẫu nhiên cho phép

kho máu bò lên cây, đón lấy ánh nắng mặt trời, hưởng thụ chút không khí tươi mát, cho

nên nhà giam tốt nhất trêи đời này này không có gì hơn rừng rậm biến dị của An Nhiên,

lời này tuyệt đối không sai.