[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 22: Thành phố bị hủy - thực vật biến dị




Nhiệm vụ tuy đã có manh mối, nhưng bên ngoài trời tối om, Yên Vũ cũng chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên không thể làm gì hơn là chờ đợi.

Cô lờ mờ cảm giác được nhiệm vụ chính tuyến mà hệ thống đưa ra có mối quan hệ rất lớn đến vận mệnh của thế giới này, trái tim không khỏi đập nhanh hơn một chút. Cốt truyện đã không còn quan trọng nữa, vốn dĩ chỉ cần một tác động nhỏ thì sẽ gây ra hiệu ứng bươm bướm, lúc trước cô lại xuất hiện trước mặt Tiết Mộng Kỳ, cùng cô ta đấu một trận, còn đưa Chu Đồng - chủ lực tương lai của cô ta theo. Mọi thứ gần như đã bị đảo lộn hoàn toàn.

Ngưng thần nhìn kĩ bản đồ, bên trên có một mũi tên đánh dấu vị trí của bọn họ, đầu mũi tên chỉ về hướng Tây Nam.

Muốn di chuyển đến vị trí kia thì có thể dùng xe, nơi này cũng không thiếu xe trống, nhưng trên đại lộ có quá nhiều chướng ngại, tỉ như những mảng tường vỡ, tang thi và xác chết, so với việc đi xe thì dị năng giả như bọn họ chạy bộ còn muốn nhanh hơn.


"Hàn Vệ, ngày mai tôi muốn đến một nơi, anh có thời gian không?"

Hàn Vệ nhíu nhíu mày, giống như có chuyện khiến hắn suy nghĩ:

"Đi đâu?"

"Thành phố bên cạnh, với tốc độ của anh, chạy khoảng một giờ là tới."

Bọn họ ở căn cứ phía Bắc, nếu đi về phía Tây Nam, vậy chính là chạy về hướng của nữ chính. Yên Vũ cân nhắc trong lòng, chuyến này đi chỉ sợ không yên bình, vì vậy cô cần sự trợ giúp của Hàn Vệ. Hơn nữa, người mà cô đang tìm cũng chính là người bố đang mất tích của anh ta.

Hàn Vệ không nói gì, thử xem qua vết thương trên người Yên Vũ, ngoài ý muốn phát hiện cô đã hồi phục rất nhiều. Lúc đầu hắn định từ chối bởi vì hắn còn có việc cần làm, nhưng nữ nhân này có vẻ rất quyết tâm. Hàn Vệ biết chỉ cần hắn rời đi, cô sẽ mặc kệ bản thân đang suy yếu mà một mình xuất phát, như vậy lại không tốt lắm.


"Được, chờ cô khỏe hơn một chút, chúng ta cùng đi."

Hắn cũng không hỏi thử xem rốt cuộc cô muốn đi đâu và làm gì, đơn giản tín nhiệm cô như vậy.

Yên Vũ chợt cảm động nhìn hắn: "Cảm ơn anh. Ngày mai lập tức rời khỏi nơi này thôi."

Cô nói xong đứng lên, chỉ cảm thấy xương cốt trong người đều cứng lại, đau muốn ngất. Cả ngày nằm một chỗ đã khiến cơ thể mất đi sự linh hoạt, vì vậy cô đi lòng vòng trong phòng để khởi động, sau đó tập chút động tác giãn cơ.

Hàn Vệ nhìn những vết bẩn trên áo của Yên Vũ, lẳng lặng đem áo khoác nam mình tìm được đưa về phía cô. Thấy hành động này của hắn, cô cũng không ngượng ngùng gì, cầm lấy rồi nói cảm ơn, qua phòng bên cạnh đem áo bẩn ném đi. Cô không phải kiểu con gái ngại mặc chung quần áo với người khác, không cần biết trước đây cái áo này của ai, còn sạch sẽ là được rồi.


Một đêm này, bọn họ nghỉ ngơi lấy sức.

Sáng sớm, Hàn Vệ đem mấy chai nước còn sót lại chia cho cô uống, Yên Vũ đưa tay nhận lấy, vừa xong đã thấy hắn ngồi xuống xoay lưng về phía cô.

"Anh làm gì vậy?"

"Cõng cô." Hàn Vệ thản nhiên đáp, đầu cũng không quay lại.

Tuy trước kia hắn ở trong quân đội cũng có vài cô gái nhỏ tuổi đến làm quen và ngỏ ý muốn hẹn hò, nhưng khi đi cùng nhau bọn họ chưa đụng chạm thân thể bao giờ, nắm tay cũng chưa, Yên Vũ xem như người duy nhất mà hắn tiếp xúc gần đến mức này. Hiện tại hắn không dám nhìn cô, sợ để lộ vẻ mặt cứng nhắc của mình.

Yên Vũ cũng bị không khí đột nhiên trở nên kì quặc giữa bọn họ hun đỏ cả mặt, nhớ đến lần đó bị người ta lột quần áo trong vô thức, khóe môi không kiềm được giần giật. Bây giờ cô không có nhiều sức, tốc độ cũng thua kém Hàn Vệ, cho nên chỉ đành làm như không có việc gì đi đến, cẩn thận ghé vào trên lưng hắn.
Vai hắn rất rộng, cơ bắp lại không quá to, vừa đủ săn chắc, quả thật dáng người không có chỗ nào để chê. Cô lặng yên đánh giá sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, màu da khỏe mạnh này thật hợp khẩu vị của cô.

Hàn Vệ cảm nhận được cơ thể mềm mại của người phía sau, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì, bên cổ bị da thịt mát lạnh của cô chạm vào giống như nóng lên không ít, cánh tay cẩn thận vòng qua chân cô, sau đó hai người im lặng xuất phát.

Trên đường đi có khá nhiều tang thi phát hiện bọn họ, vốn dĩ muốn đến tấn công, nhưng Hàn Vệ tốc độ thật sự quá nhanh, bọn nó vừa giơ móng vuốt ra thì người đã bay đi đâu mất. Một đám tang thi cấp thấp há mồm kêu gào, thời này bọn nó tìm thức ăn đã không dễ dàng gì còn bị cao thủ đùa giỡn, đầu năm nay làm tang thi cũng quá khó khăn.
Hàn Vệ không để ý đến những tôm tép này, dưới thể lực kinh người của dị năng giả cấp ba, hắn chạy một hơi hơn nửa tiếng đồng hồ.

Càng đến gần vị trí trên bản đồ, Yên Vũ càng có cảm giác bất an vô cùng. Cô cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, phát hiện nơi này càng ngày càng vắng lặng, ban đầu còn có một vài tang thi du đãng trên đường lớn, về sau thì hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của chúng đâu nữa.

Đi thêm một lúc, hoàn cảnh phía trước dần hiện lên trong mắt hai người. Khói đen cuồn cuộn bốc lên tận trời, ở khoảng cách cực xa vẫn ngửi được một mùi hôi thối ghê tởm.

"Nơi này..." Hàn Vệ phát hiện điểm kì quặc, thả chậm tốc độ, cuối cùng phóng lên một ngôi nhà cao tầng, dừng tại sân thượng.

Yên Vũ bước xuống, đánh mắt nhìn xung quanh, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Nơi này trước đây vốn dĩ là một thành phố đẹp đẽ phát triển, hiện tại đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những đống đổ nát, những tòa nhà cao tầng nghiêng ngã và mảnh vụn của kiến trúc bị hủy.

Khói đen chậm rãi tản ra, theo gió bay về phía chân trời xám xịt.

Hàn Vệ nhìn thấy cũng bất ngờ, cảm giác rất nặng nề. Từ khi mạt thế buông xuống, tất cả những phương tiện truyền thông liền bị hư hỏng, cho nên tình hình những nơi khác rất khó nắm bắt, hắn chưa từng nghĩ đến cả một thành phố có thể bị tàn phá đến mức này.

Hàn Vệ khẽ lên tiếng: "Đến gần xem một chút."

Yên Vũ không nói hai lời, để Hàn Vệ cõng tiến vào trong thành phố. Dọc đường đi có những hố sâu giống như bị người khác dùng máy xúc đào ra, nhà cửa không còn cái nào nguyên vẹn, nói nơi này từng xảy ra động đất cũng không sai biệt mấy.
Hệ thống tuy có bản đồ nhưng vị trí chính xác của giáo sư Hàn thì lại không thấy hiển thị, vậy nên cô chỉ có thể chậm rãi dò tìm xung quanh.

"Nơi này giống như vừa trải qua một trận chiến?" Hàn Vệ nhỏ giọng hỏi, nhưng thật ra trong lòng hắn đã khẳng định.

"Ừ, dấu vết này, cũng có khả năng là do dị năng giả gây ra."

Yên Vũ thầm đồng ý, đang lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một nhánh cây không quá bắt mắt nằm dưới đống gạch đổ nát nhúc nhích một cái, nhưng chỉ là trong chớp nhoáng, cô sợ mình nhìn nhầm, vội nói:

"Hàn Vệ, anh cảm thấy hoàn cảnh này, cây cối còn có thể mọc được không?"

Hàn Vệ lập tức cảnh giác lên, thả cảm giác ra bốn phía, đáp lời: "Không thể."

Vùn vụt.

Vừa dứt lời, một đám nhánh cây vốn đang nằm yên bên dưới đống gạch lập tức phá không bay ra, bắn nhanh về phía bọn họ. Âm thanh rin rít trong gió khiến lòng người lạnh lẽo, nếu là người thường đi vào phạm vi này, chỉ sợ bị trúng một phát cũng đủ mất mạng. Hàn Vệ đã sớm chuẩn bị, ngay khoảnh khắc thứ kia hành động, hắn vội vàng giẫm mặt đất nhảy lùi ra phía sau, dễ dàng bỏ qua đòn tấn công của nó.
Yên Vũ nhìn đống dây mây đầy gai nhọn phía trước, có chút kinh ngạc:

"Thực vật biến dị?"

Không phải nói rất lâu về sau mới xuất hiện động - thực vật biến dị ư? Sao lại nhanh thế này? Cô còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, đám dây kì quái kia vừa đánh hụt liền mạnh mẽ chuyển hướng, theo sát phía sau bọn họ, giống như muốn bắt cho bằng được hai người.

Mặc dù dây mây này không quá nguy hiểm, nhưng ai biết được còn có thứ khác ẩn nấp xung quanh hay không? Yên Vũ trầm mặt xuống, dị năng hỏa hệ vừa lúc khắc chế những thực vật này, cô vươn tay ra trực tiếp bắt lấy một sợi dày nhất trong đó, nắm tay bao trùm ngọn lửa đỏ sậm, hung hăng dùng lực. Đồng thời, Hàn Vệ phối hợp với cô nhảy lên cao, một phát kéo này của Yên Vũ liền bứng luôn cả gốc thực vật kia lên, hất tung đất đá xung quanh.
Gốc thực vật nọ dài khoảng nửa mét, khắp thân toàn là gai, tựa như xương rồng nhưng lại có nhiều dây mây mọc ra xung quanh thân. Nó ngoe nguẩy vài cái muốn chạy thoát, đáng tiếc vẫn còn chưa mọc chân, chỉ có thể ở trong không trung dùng những sợi dây mây khác bắn về phía Yên Vũ.

Hỏa diễm trên nắm tay Yên Vũ bốc lên, dùng tốc độ cực nhanh chạy dọc theo thân dây mây lao về phía gốc của thực vật nọ. Chỉ nghe một tiếng "phừng" vang lên, thứ xui xẻo kia liền biến thành một nhúm than đen lả tả rơi xuống, bị gió cuốn bay.

[Kích hoạt chi tiết ẩn, cung cấp thêm thông tin nhiệm vụ.]

Hệ thống hiện ra một cái bản đồ càng chi tiết hơn, lúc này Yên Vũ đã có thể xác định vị trí của giáo sư Hàn. Thế nhưng cô chưa kịp vui mừng lại phải căng thẳng lên.

Thời điểm Hàn Vệ vừa đặt chân xuống, mặt đất đột nhiên rung lên ầm ầm, vô số những sợi dây mây phá vỡ gạch đá bắn loạn lên trời, mỗi sợi cực kì to và dài, so với thực vật vừa rồi to hơn không biết bao nhiêu lần. Chẳng mấy chốc, một mảnh đất chất đầy gạch đá đã hoàn toàn biến thành một rừng gai nhọn, những thực vật kia như có linh tính mà không ngừng vùng vẫy trong không khí, giống như đang đe dọa họ. Chỉ cần có người dám xâm phạm lãnh thổ của bọn nó, vậy không nghi ngờ gì sẽ bị xiên thành mảnh nhỏ.
Thấy những thứ này chỉa mũi nhọn về phía mình, Yên Vũ không nhịn được nhíu mày. Muốn tìm giáo sư Hàn, vậy nhất định phải băng qua rừng thực vật biến dị trước mắt, mà với khả năng của bọn họ bây giờ cũng không dễ dàng gì. Đẳng cấp của chúng nó không cao, bất quá thắng ở số lượng.

Hàn Vệ lui ra mấy bước, thầm đánh giá thực lực của mình rồi nói:

"Bám chắc, chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất băng qua."

"Được." Yên Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt tập trung nhìn vào lối đi đang dần bị thu hẹp phía trước.

Dưới chân Hàn Vệ phủ thêm một lớp điện quang mỏng, những sợi lôi điện này xoay vòng quanh bắp chân hắn, phát ra âm thanh lách tách.

Yên Vũ cũng âm thầm tụ lực, mặc dù dị năng của cô hồi phục có vẻ chậm hơn thể lực nhiều nhưng trong lúc nguy cấp này vẫn còn dùng được.
Chỉ thấy hai bóng người nhỏ bé dần dần tiếp cận phạm vi tấn công của đám thực vật biến dị kia, sau đó đột nhiên gia tốc, mạnh mẽ băng xuyên qua một loạt dây mây đang bắn đến, ở bên trong không ngừng biến đổi phương hướng.

Trái tim Yên Vũ đập thình thịch, chỉ cần sơ sẩy một chút, bọn họ sẽ lập tức bị thương. Cô vung tay lên, dùng hỏa dị năng thổi quét toàn bộ những sợi dây mây đánh lén Hàn Vệ. Hỏa diễm đỏ rực thế đi không ngừng, liên tục đốt cháy mấy gốc cây mới dừng lại, không ngờ dị năng của cô có ích như vậy, còn sinh ra hiệu ứng lan truyền.

Yên Vũ phát hiện ra điểm này liền dùng toàn lực phóng thích dị năng, Hàn Vệ chỉ tập trung di chuyển, bước chân cực kì nhanh, chẳng mấy chốc đã tiến vào trung tâm của rừng thực vật biến dị.

Bọn họ tốn sức chín trâu hai hổ chạy được hơn một nửa đoạn đường, Yên Vũ sơ suất bị một cây gai cào rách da tay, lại không dám kêu lên, sợ Hàn Vệ phân tâm. So với cô thì hắn càng chịu áp lực nhiều hơn.