Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 78: Long Tường Thiên tức giận




“Đó là quái vật gì?” Mộc Văn Ngạn cau mày, trên khuôn mặt thanh tú không có cảm xúc gì hết, căn cứ an toàn liên tiếp bị công kích, tốc độ tiến hóa của tang thi và dị thú thật sự quá nhanh!

Long Tường Thiên nói: “Trí thi.”

“Quái vật do Địa Ngục tạo ra?” Mộc Văn Ngạn nghi hoặc hỏi, mấy thứ này có lực công kích vô cùng lớn, tốc độ lại nhanh, phần lớn đều có trí tuệ không thấp, nếu tiếp tục như vậy thì con người càng khó khăn để chống đỡ hơn.

“Tôi đã gặp thứ này ở Quốc An Cửu Cục ngoài khu Bố Cát, nhưng so với lần trước thì chúng càng cường đại hơn.” Đường Bưu bình tĩnh nhìn tình cảnh trước mắt, vẻ nghiêm túc trong mắt càng sâu hơn, vết sẹo trên mặt càng làm hắn thêm phần hung hãn hơn.

Đường Bưu vừa nói vừa che chở cho Hạ Lưu ở bên cạnh, cậu đang ngồi yên ở chỗ đó, hai tay nhanh chóng gõ lên bàn phím.

Giang Nam đã rơi vào tay giặc, hiện tại đang từng bước vây công Bắc Bình.

Hiện tại, đám người Long Tường Thiên đang ở huyện Uy Hưng, đây là rào cản của Bắc Bình, là con đường duy nhất đi đến Bắc Bình cùng căn cứ an toàn khác, những con đường có thể đi vài năm trước đều bị dị năng giả phong kín.

“Mạnh hơn? Tốc độ tiến hóa của bọn chúng lại nhanh hơn!” Long Tường Thiên nghiêm túc, từ lúc Lý Huân thần bí mất tích ở liên minh, thì có không ít quan quân, thương nhân cùng nhân viên kỹ thuật của liên minh cũng biến mất, sự mất tích của Lý Huân ở Bắc Bình đã tạo nên một cơn sóng lớn, nếu không phải ngại với thực lực của Long Tường Thiên thì Long gia ở Bắc Bình đã bị diệt trừ.

Lý Huân là do Long Tường Thiên bồi dưỡng, sự làm phản của Lý Huân, không chỉ làm cho Long Tường Thiên mất mặt mà còn làm cho cả Long gia ở Bắc Bình bị liên lụy.

Mộc Văn Ngạn nhìn bạn tốt của mình, trong mắt chợt lóe sát khí, lúc trước Long Tường Thiên cùng Lý Huân ở cùng một chỗ anh cũng từng phản đối nhưng lúc ấy Long Tường Thiên đang yêu sâu đậm, làm sao nghe lời anh nói, vì Lý Huân mà hai người đã trở mặt, nếu không phải lần này Lý Huân làm phản thì chắc hai người cũng không làm hòa nhanh như vậy.

“Người đi ra ngoài đã trở về chưa?” Mộc Văn Ngạn xoay người, nhìn về hướng sĩ quan phụ tá phía sau.

Sĩ quan cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi, nói: “Hai ngày trước đã có ba tiểu đội lính đánh thuê xuất phát, không có người nào quay về.” Đã qua hai ngày, chỉ sợ… lành ít dữ nhiều, Ở đây có không ít người đều nghĩ như vậy, hiện tại khu hoang dã rối loạn, không chỉ có tang thi và dị thú, mà ngay cả chủng loại biến dị cũng xuất hiện.

“Tính huống của căn cứ tiếp viện ngoài khu Bố Cát như thế nào?” Long Tường Thiên hỏi.

Đường Bưu nói: “Tạm thời ổn định, căn cứ tiếp viện so với những căn cứ khác an toàn hơn nhiều, các loại vật tự đều chuẩn bị đầy đủ…” So với văn cứ an toàn, căn cứ an toàn mới là nơi vững chắc chân chính, đáng tiếc căn cứ tiếp viện không mở ra với người thường mà số lượng người thường lại quá lớn, liên minh không thể bỏ rơi người thường cho nên chỉ có thể bảo vệ căn cứ an toàn.

“Căn cứ tiếp viện vẫn không thu nhận người thường?” Long Tường Thiên hỏi.

Đường Bưu lắc đầu, nói: “Không phải là căn cứ tiếp viện không nhận người thường mà là người thường không thể sống trong căn cứ tiếp viện. Nơi đó đối với người thường mà nói là càng nguy hiểm hơn cả khu hoang dã!”

“Ai… tôi đã quên mất người thường không thể thích ứng với hoàn cảnh trong căn cứ tiếp viện, Văn Ngạn… hoàn cảnh trong căn cứ tiếp viện có thể cải thiện không?” Long Tường Thiên nhìn Mộc Văn Ngạn, luận tài hoa, Mộc Văn Ngạn không hề thua kém Lý Huân, còn khiêm tốn hơn so với Lý Huân nữa, so với dáng vẻ kiêu ngạo của Lý Huân thì Mộc Văn Ngạn điệu thấp hơn nhiều.

Ở liên minh, rất nhiều người không biết Mộc Văn Ngạn là ai nhưng hơn một nửa người của liên minh đều đã nhận ơn của Mộc Văn Ngạn.

Anh suy tư trong chốc lát, khóe miệng hiện lên chút chua sót, nói: “Không có dễ như vậy, cải thiện hoàn cảnh trong căn cứ tiếp viện không phải chuyện dễ dàng, lúc trước liên minh tiêu phí vật tư rất lớn mới làm được đến bước này, nhân viên kỹ thuật năm đó tham dự chế tạo căn cứ tiếp viện có hơn hai trăm người, trải qua mấy năm từng bước hoàn thiện mới đi đến ngày hôm nay… Anh cho rằng chỉ dựa vào một mình tôi thì có thể làm được sao?”

Nói xong Mộc Văn Ngạn còn trừng mắt nhìn tang thi, người này đúng là được một tấc lại tiến một thược, anh vẫn không rõ y luôn đối với Lý Huân là hữu cầu tất ứng, vì sao hiện tại lại hoàn toàn thay đổi.

“Ngạch… thật có lỗi! Tôi đã quên mất.” Long Tường Thiên xấu hổ nở nụ cười, đưa tay gãi gáy, thân mình trong bất giác tiến đến gần Mộc Văn Ngạn.

Không biết bắt đầu từ lúc nào thì chỉ cần đứng ở bên cạnh anh liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn, loại cảm giác này không giống như lúc ở cùng với Lý Huân, vừa thoải mái lại vừa bình yên.

“Có động tĩnh!” Hạ Lưu nói.

Từ sau khi rời khỏi huyện An Bình, Hạ Lưu hoàn toàn im lặng, im lặng đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nghe Hạ Lưu nói như thế, mấy người đang thảo luận liền ngừng lại, đi đến phía sau Hạ Lưu là nhìn chằm chằm màn tình máy tính đang mở ở trước mặt cậu.

Chỉ thấy màn hình lúc nãy còn im lặng thì trong nháy mắt tất cả các camera đều bị đánh nát toàn bộ, trước khi bị đánh nát một giây thì cũng đủ cho bọn họ thấy bóng đen đó là cái thứ gì.

“Là mấy thứ kia, chúng nó đến đây.” Đường Bưu nuốt nước miệng, cố nén sợ hãi trong lòng, nhắm mắt nhớ lại hình ảnh tràn đầy huyết tinh vừa trải qua không lâu, tiếng kêu cứu bén nhọn, tay chân bị cụt tràn đầy huyết tâm…

“Những lính đánh thuê ra ngoài thu thập tình báo, có thể…tất cả đều hi sinh vì nhiệm vụ!” Mộc Văn Ngạn nuốt nước miếng, gian nan mở miệng nói chuyện, sắc mặt lộ ra chút khó tin, mấy chục sinh mệnh đó…đã không còn!

Sắc mặt Long Tường Thiên trầm xuống, nói: “Truyền tin cho Bắc Bình, để người bên đó chuẩn bị tâm lý.”

“Ân.” Hạ Lưu gật đầu, nhanh chóng nhấc máy liên lạc để gửi tin cho Bắc Bình, đem tất cả mọi chuyện ở gần Uy Hưng truyền qua bên đó.

Sau khi làm xong hết thảy, Hạ Lưu trầm mặc đùa nghịch bàn phím trước mắt, ánh mắt bình tĩnh tối đên không có cảm xúc nào khác, tầm mắt ngẫu nhiên dừng lại trên sợi dây chuyền vàng óng ánh trên cổ, trong mắt là một loại tàn nhẫn thị huyết, giống như là con thú bị vây trong trạng thái gần chết.

“Long Tường Thiên anh nghĩ là Bắc Bình còn có thể dùng sao?” Mộc Văn Ngạn trào phúng nói, hiện tại ai chẳng biết Bắc Bình đang nguy hiểm, chỉ cần tùy tiện một chút liền thịt nát xương tan.

Liễu gia đã nhận được tin tức, Liễu Dịch Kỳ đã chết, chết ở khu hoang dã… Tư Tu Ngạn Tư gian vẫn chưa xuất hiện, không biết là sống hay chết. Khu hoang dã hỗn loạn ảnh hưởng đến cả thế cục của liên minh, hiện giờ thế lực khắp nơi của liên minh đều hết sức căng thẳng, cho dù là hiện tại đem những tin tức này truyền đến Bắc Bình, cũng sẽ không có người thật sự trọng điều đó.

Nghe xong lời của Mộc Văn Ngạn, mặt Long Tường Thiên giống như là đang ăn trứng thối vậy.

Đường Bưu hạ vai, ngẩng đầu lên nhìn Long Tường Thiên, ở khu Bố Cát hắn được xem như là nhân vật số một nhưng ở Bắc Bình thì cái gì cũng không phải, lúc ở huyện An Bình, hắn tưởng mình và Hạ Lưu chết chắc rồi, không nghĩ đến lại được tiểu đội lính đánh thuê ra ngoài thu thập tình báo cứu về, thuận tiện mang đến Bắc Bình, sau đó quen biết Mộc Văn Ngạn, cuối cùng còn được Mộc Văn Ngạn giao cho Long Tường Thiên, điều đáng tiếc duy nhất là hắn vẫn không tìm được Đường Thuận.

“Làm như thế nào là chuyện của bọn họ, trách nhiệm của tôi chính là báo cho họ biết những chuyện đã phát sinh ở nơi này.” Long Tường Thiên thản nhiên nói, sau khi Lý Huân làm phản, Long Tường Thiên ở liên minh càng trở nên bị động, đến nỗi bị liên minh trực tiếp điều đến tuyến đầu, theo như lời của đám người liên minh thì đó chính là đang tiết kiệm tài nguyên.

“Hừ! Những người đó sớm hay muộn gì cũng nhận quả báo.” Mộc Văn Ngạn lạnh lùng nói, “Mấy người nghĩ virus T là do từ nơi khác đến? Giống như hiện tượng sao băng rơi xuống khiến cho toàn cầu thay đổi và xuất hiện virus chết người như trên tin tức nói sao…”

“Văn Ngạn, lời của cậu là có ý gì?” Long Tường Thiên cả kinh nói.

Lúc này không chỉ có Long Tường Thiên hoảng sự mà những người khác đều ngừng lại động tác trên tay.

Mộc Văn Ngạn khác với đại đa số người ở đây, Mộc gia truyền thừa đã lâu, chuyện Mộc Văn Ngạn biết so với những người khác nhiều hơn, Long gia và Liễu gia là quật khởi khi mạt thế mới bắt đầu, chuyện bọn họ biết có hạn.

Mộc Văn Ngạn bất đồng, nếu không phải vì Long Tường Thiên, Mộc Văn Ngạn đã sớm thừa kế Mộc gia, thanh danh của Mộc gia không nổi, đại đa số người nhận thức Mộc Văn Ngạn nhưng lại không biết gì về Mộc gia ở sau lưng Mộc Văn Ngạn, điều này chỉ có thể nói là do Mộc gia che dấu đủ sâu.

“Virus T là có người nghiên cứu chế tạo, nhưng lần lây nhiễm này lại không biết là chủ động hay là bị động.” Mộc Văn Ngạn lãnh đạm nói, nhân tính… đây là thứ mãi mãi không thể thay đổi.

“Cái gì?”

“Anh nói đùa à?”



Nhất thời tất cả mọi người trong phòng đều bị giật mình, lời này của Mộc Văn Ngạn khiến cho bọn họ bất ngờ. Ai cũng không tưởng tượng được virus T gây ra hạo kiếp toàn cầu này là do người nghiên cứu chế tạo… Trong lúc nhất thời, ai cũng không thể thừa nhận chân tướng này!

Long Tường Thiên như cọng cỏ dại giãy dụa leo từng bước lên đỉnh ở liên minh trong mạt thế, y từng trải qua rất nhiều chuyện, đối mặt với vô số người, tang thi và dị thú… mặc kệ là thứ gì y đều có thể không đổi sắc mà đối mặt, nhưng mà lời của Mộc Văn Ngạn nói hôm nay khiến y nhịn không được mà nổi da gà và hoảng sợ.

“Rất kỳ quái đúng không! Chuyện này ở trong mắt những người liên minh thì cũng không phải là bí mật gì, chỉ là bọn họ không muốn nói cho người khác! Trong mắt bọn họ, mặc kệ là có phải mạt thế hay không thì quyền thế trong tay bọn cũng không hề giảm bớt… hết thảy mọi thứ đều không liên quan đến bọn họ, có lẽ, ở mạt thế bọn họ còn đạt được nhiều hơn nữa.” Mộc Văn Ngạn nói.

Thanh âm bình thản vô cùng, thêm đám tang thi rít gào hỗ trợ làm cho không khí càng thêm âm trầm.

“Mộc tiên sinh, trò đùa này không vui tý nào!” Đường Bưu lạnh lùng nhìn Mộc Văn Ngạn, nói đùa cái gì chứ, virus T do người nghiên cứu chế tạo… Đường Thuận, tất cả anh em đi cùng với hắn đều đã chết hết… đây là chuyện gì?

“Mấy người cảm thấy tôi đang nói giỡn sao?” Mộc Văn Ngạn nhướng mi, nhìn một vòng xung quanh, khóe miệng trào phúng không hề che giấu.

Long Tường Thiên nói: “Anh xác định trong liên minh có rất nhiều người biết chuyện này?”

Ngữ khí tràn đầy lạnh lẽo khiến cho Long Tường Thiên thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, âm thanh lôi điện lách tách vang lên, lôi điện giáng xuống quanh thân Long Tường Thiên, làm y trở nên vô cùng nguy hiểm.

“Tôi biết anh sẽ như vậy cho nên mới không nói cho anh biết nhiều việc, liên minh cũng không thái bình như mặt ngoài, tính tình của anh không hợp… Từ vài năm trước tôi đã nói qua, khi đó anh đang mê đắm với Lý Huân…” Mộc Văn Ngạn nói đến đây liền tức giận, lúc ấy Long Tường Thiên vừa thăng cấp cường giả cấp chín, Mộc Văn Ngạn đã tính đem không ít chuyện không thể ra ánh sáng của liên minh nói cho Long Tường Thiên.

Nhưng mà, khi đó Long Tường Thiên làm gì có thời gian quản mấy chuyện rảnh rỗi này…