Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 96




“Đây là thứ gì?” Mark che chở Lý Huân, kinh ngạc nhìn chim biến dị đang bay lượn trên bàu trười, bộ dáng như phượng hoàng trong thần thoại, nhưng hình thể so với phượng hoàng nhỏ hơn một chút, móng vuốt bén nhọn bóp nát sắt như là đậu hủ.

Lý Huân cau mày, ngửa đầu nhìn chăm chú vào chim biến dị, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chim biến dị, hình thể này vượt qua nhận thức bình thường của nhân loại, nếu có thể thu phục nó thì với tốc độ phi hành của nó về sau không cần lo lắng về việc đi lại ở khu hoang dã.” Hạo kiếp mạt thế, trên đường có rất nhiều xe bị vứt bỏ, cây ngã trên đường khiến xe không thể lưu hành.

So với xe bốn bánh thì nếu có được một con chim biến dị thì sẽ đi lại ở khu hoang dã sẽ nhanh và tiện hơn rất nhiều. Đáng tiếc, tuy rằng nhân loại bắt được không ít thú biến dị nhưng vẫn không bắt được loại thú có thể bay.

Xuất hiện virus T không chỉ ảnh hưởng đến nhân loại mà còn ảnh hưởng đến tất cả sinh vật. Trước kia, ai có thể tưởng tượng một gốc cây bình thường lại có thể đi lại, ăn thịt người, chó mèo có thể to như con nghé chứ…

“Thứ này có thể chở người bay sao?” Mark hứng thú hỏi, ánh mắt màu đỏ bình tĩnh nhìn chăm chú con chim biến dị đang ăn thịt dị năng giả. Không thể phủ nhận, đề nghị của Lý Huân vô cùng hấp dẫn. Bất luận kẻ nào nghe được cũng không thể thờ ơ, hai phần ba bảo tàng của con người đều lưu lại ở khu hoang dã. Căn cứ sinh tồn đối với nhân loại mà nói thì giống như là một cái nhà giam lớn, virus T một ngày không thể giải quyết thì con người sẽ không thể đi ra khỏi khu an toàn.

Người thường không thể sinh tồn ở khu hoang dã, chỉ có thể co đầu rút cổ sinh tồn trong căn cứ nhỏ hẹp để kéo dài hơi tàn.

“Lấy hình thể của chim biến dị, nó có thể chờ hai đến ba người trưởng thành cùng bay…” Lý Huân hỏi. Ánh mắt nhìn về phía chim biến dị dần trở nên nóng hơn, chim biến dị lớn như vậy cũng là lần đầu tiên hắn thấy. Một tay vuốt vẻ cánh tay đang làm loạn của Mark, một tay thì tìm vài mảnh vải quấn ở bên người.

“Nhanh làm đi, đừng để người khác đoạt trước!” Nói xong thì Lý Huân mịt mờ liếc mắt nhìn về phía Diệp Cẩn và Diệp Thần. Ở một góc mà không ai chú ý đến, Lý Huân nhìn chằm chằm Diệp Thần, ánh mắt như là ác lang. Ngược sát, thị huyết.

“Chờ…” Mark không để ý đến bản thân đang không mặc quần áo, nắm nắm tay, hai chân dùng sức, công kích chim biến dị.

Diệp Thần bên này thấy Mark vừa động thủ thì không khỏi ngẩn người. Lấy cá tính ích kỷ của Mark, quyết định sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do, lần này là vì cái gì? Không tồn tại, ánh mắt Diệp Thần dừng lại trên người Lý Huân, luôn cảm thấy được người này cũng có chút quen thuộc, khuôn mặt bình thường, cho dù là đặt ở giữa đám đông cũng không ai nhìn đến. Nhưng mà…đôi mắt kia, cậu tựa hồ đã từng gặp qua nơi nào.

“Rất mạnh!” Diệp Cẩn nói.

“Quả thật!” Diệp Thần gật đầu, thực lực của Mark có thể so sánh với Long Tường Thiên, phát hiện này làm cho hai người Diệp Thần trầm xuống. Là địch không phải bạn, ở khu hoang dã cũng không phải là chuyện gì tốt.

“Như thế nào, không đi hỗ trợ?” Diệp Thần nhướng mày nhìn A Cửu, từ lúc phát hiện một mặt khác của A Cửu ở bệnh viện của huyện An Bình, đối với A Cửu mà nói thì Diệp Thần luôn mang theo chút phòng bị. Diệp Cẩn ở bên cạnh khoanh tay, sau khi gặp lại Diệp Thần, Diệp Cẩn càng trở nên mờ nhạt, y biết Diệp Thần sẽ không bắn tên không đích, thấy Diệp Thần đề phòng A Cửu, Diệp Cẩn cũng trấn định đứng ở bên cạnh.

“Mark không cần tôi giúp.” A Cửu lắc đầu, cảm nhận động tác phòng bị cùa Diệp Thần, A Cửu thu hồi nửa bước chân đã đi ra. Đưa tay đặt cô gái trong lòng sang một bên, hoàn toàn không có ý đi giải cứu các dị năng giả bị chôn sống.

“Tê tê…”

Bỗng nhiên, một tiếng gầm trầm thấp vang vọng cả bầu trời đêm. Chim biến dị đang giằng co với Mark ngẩn ra, đôi mắt thú sợ hãi nhìn về phía Diệp Thần.

“Cái gì vậy?” A Cửu sửng sốt, nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng súng sinh hóa nhắm vào Diệp Thần.

Diệp Cẩn giơ tay lên, một cơn lốc đánh thẳng về phía A Cửu, lạnh nhạt nói: “Tránh ra!”

“Không có việc gì.” Diệp Thần cứng đờ, rồi hình như nhớ đến cái gì mà vẻ mặt căng chặt nhanh chóng thả lỏng, nói: “Ngủ lâu như vậy, cuối cùng cũng tỉnh.”

Vừa dứt lời thì chỉ thấy một bóng đen cắt qua không gian, dừng ở phía sau Diệp Thần, sau đó, một bóng đen thật lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, dưới màu trời tối đen tản mát ra ánh sáng bạch sắc thản nhiên.

Biến dị cự xà.

Dài chừng ba mươi thước, tráng kiện như trâu, một đôi mắt màu vàng dưới trời đêm chư một đôi chuông đồng, lóe ra sự thị huyết. Đầu dựa vào Diệp Thần mà cọ cọ cài cái, lưỡi rắn liếm vài cái trên mặt Diệp Thần.

Có thể cảm nhận được sự ám trầm của Diệp Cẩn, ánh mắt của y mang theo sát khí. Thân rắn cứng đờ, nhanh chóng rời đi, cùng Diệp Thần bảo trì một khoảng cách nhất định. Ngẩng đầu, hung lệ nhìn chim biến dị đang giằng co với Mark.

“Thú biến dị?” Mark cả kinh, cùng Lý Huân nhìn nhau, thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt nhau. Bất động thanh sắc nhíu mày, bọn họ vốn có mười mấy người, đè ép Diệp Cẩn và Diệp Thần. Nhưng hiện tại số lượng hai bên dường như đã thay đổi.

Thực lực của phần lớn thú biến dị vô cùng hung hãn, rất khó phục tùng. Liên minh có người từng huấn luyện qua thú biến dị, nhưng đa số đều là thú biến dị dịu ngoan vô hại, thú biến dị dài hơn ba mươi thước phía sau Diệp Thần thì vô cùng hiếm thấy ở liên minh.

Đương nhiên, ngoại trừ con mèo Garfield bên người Diệp Cẩn. Cho dù là Diệp Cẩn thì cũng chỉ biết Garfield chính là hai hệ phong hỏa, thực lực cường đại, về phần cường đại đến mức nào thì ai cũng không rõ.

Thực lực của thú biến dị rất khó phân cấp chính xác, sự tiến hóa của chúng nó lại không thể xác định được!

“Làm sao bây giờ?” Mark cau mày nhìn Lý Huân. Bất mãn liếc nhìn A Cửu, dị năng giả hắn mang đến hiện tại có thể hành động cũng chỉ có hai ba người, đối phó với thú biến dị bình thường còn tốt, còn với chim biến dị và cự xà biến dị thì chỉ sợ cũng đành phải chạy trối chết thôi. Nhìn biểu tình của A Cửu, cho dù là hắn động thủ với Diệp Cẩn thì A Cửu cũng sẽ không ra tay.

Cố hết sức cũng không đạt được ý muốn!

“Tạm thời buông tha, xem tình hình.” Lý Huân không cam lòng mở miệng, tình thế bức người nên đành phải làm ra lựa chọn. Trí tuệ của thú biến dị không thấp, tùy tiện động thủ cũng sẽ được coi như là đang khiêu khích nó.

Mục đích lần này của hắn chính là lương thực ở thành Tuy Viễn và tìm nơi Hạ Lưu đang ở. Chuyện khác, chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.

Hai người nói chuyện vô cùng ngắn ngủi, nghe lời Lý Huân vừa nói, Mark nhanh chóng rời khỏi vòng đấu, đi đến bên người Lý Huân, đá văng hòn đá, nhặt lên quần áo bên dưới, run vài cái rồi mặc quần áo lên người.

“Tê tê!”

“Kỉ kỉ!”

Tiểu Bạch ngẩng cao đầu nhìn về phía chim biến dị, đồng thời lắc lắc đuôi rắn. Chim biến dị sợ hãi nhìn xuống Tiểu Bạch, không cam lòng phát ra tiếng kêu lơn, dùng sắc đập cánh, thân mình như hòa làm một với trời đêm.

“Chúng nó làm sao vậy?” Diệp Cẩn hiếu kỳ nói.

“Khiêu chiến.” Diệp Thần nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Tiểu Bạch, đừng giết nó, tao muốn chúng nó chở chúng ta đi thành Tuy Viễn.” Xăng, dầu ma-dút là vô cùng hiếm, tuy rằng cậu đã góp nhặt không ít nhưng dùng càng ít càng tốt. Nếu có thể thuần phục được con chim biến dị này thì công cụ phi hành có thể giải quyết được.

“Tê!” Tiểu Bạch cúi đầu… nhìn Diệp Thần, sau đó gật đầu. Thân rắn thật lớn dùng tốc độ cực nhanh công kích về hướng chim biến dị.

Chỉ thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua cùng với tiếng kêu của Tiểu Bạch, nó mở to cái miệng như là cái chậu máu, nhanh như tia chớp cắn lên cổ chim biến dị. Nó ăn đau phát ra tiếng kêu bén nhọn, nhưng mà mặc kệ nó trở mình như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi công kích của Tiểu Bạch, máu tươi từ nơi bị cắn phá chảy xuống.

“Nhanh quá!”

Mọi người chấn động, kinh ngạc nhìn hai con thú biến dị đang đánh nhau. Rung động trong lòng Mark là lớn nhất, hắn vừa mới giao thủ với thú biến dị không lâu, lông chim trên thân thể nó cứng như sắt thép, lại bị Tiểu Bạch dễ dàng cắn phá. Ưu thế tuyệt đối, bọn họ thậm chí có thể cảm giác được chim biến dị muốn chạy trốn cũng không được.

“Cấp mười, không, chưa đến cấp mười, đỉnh cấp chín. Chúc mừng!” A Cửu khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch. Chốc lát sau, thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào Diệp Thần, chuyển động tròng mắt, biểu tình chất phát mang theo sự bình tĩnh không thích hợp. Không thể tưởng tượng được bên người Diệp Thần lại cất giấu một con thú biến dị cấp chín, hoàn hảo vừa rồi còn khuyên Mark đừng trở mặt.

“May mắn!” Diệp Thần mỉm cười, trong lòng âm thầm khích lệ Tiểu Bạch, lập uy vừa đúng lúc.

Diệp Cẩn cúi đầu, híp mắt. Cảm nhận được máu huyết đang sôi trào trong cơ thể, đôi mắt khi đen khi đỏ, thầm kêu không xong, khoảng thời gian này luôn bận rộn chuyện ở căn cứ nên đã quên dùng bữa. Liếc nhìn A Cửu, tiến lên ôm lấy Diệp Thần, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thần, anh đói bụng!”

“Đói bụng?” Diệp Thần nghe vậy thì mơ hồ, sau đó mới phục hồi lại tinh thần, suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời của Diệp Cẩn. Sắc mặt nhất thời biến đổi, “Tiểu Bạch, tốc chiến tốc thắng.”

Nghe được lời của Diệp Thần, Tiểu Bạch phóng ra tất cả khí thế của mình, chim biến dị nhanh chóng im lặng. Thân mình thật lớn nằm úp sấp, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu đau thương.

Cảm nhận được thân mình run rẩy của Diệp Cẩn, Diệp Thần ôm đầu y để vào cổ mình, ngăn trở ánh mắt của A Cửu, trầm giọng nói: “Chúng ta còn có việc, ly khai trước. Tiểu Bạch, mang nó theo.”

Nói xong liền ôm lấy Diệp Cẩn đi thẳng về hướng thành Tuy Viễn.

“Diệp Cẩn, anh đã bao lâu chưa ăn?” Thấy tình hình của Diệp Cẩn không thích hợp, Diệp Thần mới lo lắng hỏi.

Diệp Cẩn gắt gao ôm lại Diệp Thần vào trong lòng, hô hấp dồn dập, đồng tử bất giác phóng đại, màu đen dần dần bị màu đỏ xâm lấn, khàn giọng nói: “Đã quên, từ lúc trở về căn cứ thì không ăn…” Diệp Cẩn không xác định nói, lắc đầu, muốn đem ý niệm thị huyết ở trong đầu lắc bay.

“Đáng chết!” Diệp Thần thấp giọng mắng, tình hình này của Diệp Cẩn nhất định là bệnh trạng do thiếu máu, nếu hút máu trễ thì tế bào sẽ lâm vào trạng thái cắn nuốt, cuối cùng ăn mòn lý trí của y, hoàn toàn trở thành một người hành động theo bản năng.

“Tiểu Bạch, tìm gần đây xem có nơi đặt chân hay không.” Diệp Thần vội la lên, nhịn không được rống lên. Tiểu Bạch thu nhỏ lại thân mình, dựa sát vào trên đầu của chim biến dị, kêu vài tiếng, chim biến dị đập cánh, dừng ở trước mặt Diệp Thần, ý bảo Diệp Thần đi lên.

Diệp Thần ôm lấy Diệp Cẩn, hai chân dùng sức, nhảy lên người chim biến dị. Dặn dò Tiểu Bạch vài câu, liền đưa cổ mình cho Diệp Cẩn, túi máu trong không gian lần trước đều đưa cho bọn Phan Khởi, đoạn thời gian ở căn cứ đã quên bổ sung, biện pháp duy nhất chính là để cho Diệp Cẩn hút máu mình.

Nhưng đây là khu hoang dã, Diệp Thần không thể không cẩn thận làm việc. Cũng may lúc này Tiểu Bạch đã tỉnh lại, nhưng hắn cho đến bây giờ cũng không nguyện ý đem tính mạng giao cho người khác, phải tìm nơi an toàn đặt chân.

“Chờ một chút – lập tức cho anh ăn!” Diệp Thần vừa an ủi vừa thúc giục Tiểu Bạch nhanh lên. Từ thôn Đông đến thành Tuy Viễn còn cách một khoảng, cần phải xuyên qua một đoạn đường hầm dài, gần đường hầm có một vách núi cao chót vót, nơi đặt chân mà Tiểu Bạch chọn chính là vách núi gần đường hầm đó.