Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu

Chương 1: Hiểm Cảnh






G
G rào!...!G rào!.....
Những tiếng gào hưng phấn vang vọng tứ phía.

Ngắm nhìn thật kỹ thì ra là một đàn tang thi đang đuổi theo một đám dị năng giả.

Đó là những con mồi mà tang thi cấp cao hơn bọn chúng đã ra lệnh phải giết chết.
Những thi thể bốc mùi hôi thối đã không còn nguyên vẹn nhưng vẫn di chuyển rất nhanh, nhanh chóng đuổi theo con mồi.
Trong đám mồi kia có con mồi bị thương.

Mùi máu tươi làm cho bọn chúng kích động, lập tức kích thích ham muốn muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của bọn chúng.
Rít!
Vẻ mặt đám người ai nấy đều lộ rõ kinh sợ.

Bọn họ yểm trợ nhau chạy trốn.

Chạy rất lâu, trong quá trình chạy trốn đó không biết bao nhiêu người trong đội đã bị tang thi vồ mất bọn họ không còn nhớ rõ nữa.
Ngay thời khắc bị truy đuổi đó bọn họ chỉ biết tháo chạy lo cho tính mạng của bản thân trước.

Đừng ai trách bọn họ ích kỷ, đây là mạt thế.

Mình không vì mình thì đã sớm biến thành một trong số những tang thi kia.
Ý định ban đầu chính là đi bắt con mồi cuối cùng lại bị con mồi đuổi giết.

Thật đúng là một chuyến đi sinh tử.
Lẽ ra hôm nay bọn họ không nên ra ngoài.

Chỉ vì họ nhận được được tin tức gần khu vực này có một con tang thi cấp ba .
Bởi vì hiện tại họ cần thu thập tinh hạch để thăng cấp.

Dị năng giả cũng phân cấp bậc, cấp dị năng càng cao thì càng được chú ý tới.
Biến bản thân càng trở nên cường đại thì không sợ đánh không lại tang thi cấp cao.

Huống hồ trở thành một dị năng giả cường đại sẽ được mọi người tôn thờ.

Cuộc sống sẽ tốt hơn bao giờ hết.
Bởi vì mọi tài nguyên đều được quân đội chủ động cung cấp, bản thân không cần phải tự thân đi kiếm tài nguyên thăng cấp, có ai lại không muốn trở thành dị năng giả cường đại.
Hiện tại bọn họ đều là bị năng giả cấp hai, cấp ba tất nhiên cần đến tinh hạch cấp cao hơn để thăng cấp.

Tinh hạch cấp ba rất quý hiếm.
Không phải cứ yêu cầu muốn có nó là có được.

Bọn họ chính là chú ý tới viên tinh hạnh của nó mà sẵn sàng lập nên tổ đội chín người .

Trong đó có hai người con trai có dị năng cấp ba trung giai, một cô gái dị năng hệ chữa trị trung giai, còn lại đều dị năng giả cấp hai.

Sau khi kiểm chứng thông tin bọn họ liền tiến hành tìm kiếm và đuổi giết con tang thi cấp ba kia.
Không ngờ tới nơi này không chỉ có một con.

Chính xác là có hai con tang thi cấp ba trung trai, bốn con tang thi cấp hai cao giai.

Bọn họ cảm nhận không khí khí có chút không đúng.
Có lẽ còn có con tang thi cấp cao đang ẩn nấp đâu đây.

Tin tức mà bọn họ nhận được vốn không hề đúng, điều này khiến cho bọn họ lâm vào tử cảnh.
Bọn họ tới đây sau khi xác định mục tiêu liền chia nhau ra công kích, vận dị năng chống lại từng đợt tang thi tiến tới.
Vốn dĩ bọn họ có thể chống đỡ một thời gian nhưng con tang thi cấp cao vẫn luôn ẩn náu bất ngờ xuất hiện.

Nó điều khiển những con tang thi cấp thấp luân phiên nhau tấn công bọn họ.
Bọn họ bị công kích liên tiếp, dị năng trong cơ thể mỗi người đều có hạn.

Sau một hồi chiến đấu bọn họ đều chật vật chống đỡ.

Bí quá hoá liều.
Một trong hai người có dị năng cấp ba cao nhất quyết định vận hết dị năng vốn có trong người, cắn chặt răng tung ra một quả cầu nước lớn nhất có thể đánh vào một hướng trong đám tang thi.
Tang thi nhanh chóng bị nước cuốn trôi mở ra một lối đi nhỏ.

Nhưng tang thi rất đông, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy một người khác cũng nhanh chóng tung ra một quả cầu lửa tiếp theo hỗ trợ đẩy đường.

Mùi khét toả ra bốn phía.

Họ chật vật mở ra một đường lui kéo nhau tháo chạy.
Bọn họ chạy thục mạng tới một ngõ hẻm, sau khi xác định tang thi chưa đuổi kịp liền an tâm dừng chân nghỉ ngơi.
Đang trong hiểm cảnh vốn không nên dừng chân nhưng bọn họ đã quá mệt mỏi.

Dị năng trong người đã tiêu hao gần hết, họ cần thời gian hồi dị năng.
Trước đó đã gửi tín hiệu cầu cứu tới quân đội nhưng từ đó tới đây cần tốn một khoảng thời gian.

Trong đầu họ hoang mang không biết bản thân có thể chống đỡ trong bao lâu.
Nghĩ tới khoảnh khắc thập tử nhất sinh vừa rồi có ai mà không hoảng sợ.

Thật sự là rất đáng sợ.

Cho dù có là dị năng giả cấp cao hơn đi chăng nữa gặp phải vây công như vậy có lẽ cũng phải tháo chạy như bọn hắn.
Có một người trong đội bị tang thi cắn trúng tay trái.

Người kia không chút do dự vung đao chặt đi cánh tay trái nhằm ngăn ngừa virus xâm nhập vào thân thể.

Máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ một bên mặt hắn nhưng hắn không rên một tiếng nào.

Như thể cánh tay trái vừa bị chém kia không phải là của hắn.

Hắn mím môi, bàn tay siết chặt chuôi đao trên tay phải.
Ngôn Trạch nặng nề dựa vào người vào bức tường đằng sau lưng.

Bởi vì mất máu mà khuôn mặt hắn trở nên trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt.

Nhưng đôi mắt hắn vẫn luôn sáng ngời, kiên định.
Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn cô gái đang đứng bên cạnh một chàng trai.

Dường như mong muốn cô gái đó có thể chú ý tới hắn dù chỉ một chút thôi cũng được.
Nhưng đáp lại hắn là hai người nói nói cười cười vui vẻ.

Hắn rũ mắt thầm nghĩ bản thân còn mong chờ gì nữa.
Môi hắn khẽ nỉ non tên cô gái ấy.
_ Nghênh Tuyết.
Khi hắn gặp Nghênh Tuyết chính là lúc tận thế mới bắt đầu.

Bởi vì cô ấy rất lương thiện, gặp bất cứ ai bị tổn thương cô đều tận lực chữa trị.
Thiện cảm về cô gái này trong lòng hắn đặc biệt tốt.

Dần dần hắn bị sự thiện lương của cô đánh trúng tâm.

Bất giác yêu thầm Nghênh Tuyết từ lúc nào không hay.
Từ đó hắn bắt đầu bảo vệ Nghênh Tuyết.

Cô ấy kích phát dị năng hệ mộc biến dị, hắn liền tận lực tìm kiếm tinh hạch hệ mộc cho cô, bất kể cô cần thứ gì hắn đều tìm cho cô .
Chỉ cần cô ấy cười với hắn một chút trong lòng hắn sẽ vui vẻ một thời gian dài.

Hắn làm tất cả mọi thứ chỉ mong cô sẽ nhận ra hắn yêu cô.
Có lẽ Nghênh Tuyết biết hắn có ý với cô nhưng khi hắn muốn nói cô lại né tránh.

Cho tới khi cô ấy gặp Trần Dụ, cô ấy liền hoàn toàn thay đổi.
Hắn luôn thấy cô bên cạnh Trần Dụ.

Trong lòng hắn đau đớn nhưng hắn biết phải làm sao.

Hắn muốn nói cho cô biết tên kia không có gì tốt.
Gã sẽ không đối xử tốt với cô như hắn đối với cô đâu.


Tên Trần Dụ vốn dĩ không hề tốt đẹp gì.
Gã chỉ đang lợi dụng dị năng chữa trị của cô mà thôi.

Chuyện gì mà gã chưa làm qua, ngay cả giết người trong quân đọi gã còn dám .
Hắn sợ một ngày nào đó cô biết được sẽ bị tổn thương.

Vậy nên hắn vẫn luôn nhắc nhở cô nên tránh xa gã nhưng cũng từ đó cô dần xa lánh hắn.
Hắn hiểu hắn không có chỗ đứng trong tim cô vậy nên trước mặt cô hắn không còn nói gì về Trần Dụ kia nữa.
Hắn rũ mắt nhìn cánh tay trái đã trống không.

Khi tung ra quả cầu nước lớn nhất kia hắn đã dùng hết dị năng.
Nếu như không có thời gian hồi phục trong nhất thời không thể dùng dị năng trong người.
Vốn dĩ hắn sẽ chẳng bị tang thi cắn.

Nhưng khi tháo chạy khỏi tang thi Trần Dụ cố ý để hắn chạy sau cùng, dị năng cạn kiệt hắn làm sao có thể địch lại tang thi, tình cảnh ấy phải nói rất nguy hiểm.
Thậm chí gã còn cố tình phóng ra một quả cầu lửa ngáng chân hắn.

Cũng may lúc đó hắn kịp phản ứng nhưng chỉ kịp tránh khỏi ám chiêu của Trần Dụ .Hắn lại không tránh thoát được móng vuốt tang thi đang vồ tới cho nên liền bị cắn trúng một bên cánh tay trái.
Hắn đã không còn khả năng bảo vệ Nghênh Tuyết.
*****
_ Nghênh Tuyết! Cô dùng dị năng chữa trị cho Ngôn Trạch đi.

Cậu ta bị chảy máu khá nhiều nếu như dụ tang thi tới thì nguy hiểm cho tất cả mọi người mất.
Nghênh Tuyết đang chu môi nói chuyện với Trần Dụ, nghe đồng đội yêu cầu nên chữa trị cho Ngôn Trạch liền cau mày đẹp.

Ngôn Trạch tự cắt tay trái của mình thành như vậy bảo ả chữa trị thế nào.

Hiện tại dị năng trong người ả chỉ đủ chữa trị cho mình Trần ca ca.
Ả ta một chút cũng không tình nguyện chữa trị cho hắn.

Bởi vì ả rất ghét Ngôn Trạch.

Nói sao đây nhỉ? Hắn luôn quấn lấy ả không buông, lúc nào cũng xuất hiện làm phiền tới thế giới của hai người.
Tất nhiên ả cảm kích việc hắn ra tay cứu giúp và tìm kiếm tài nguyên thăng cấp cho ả.

Nhưng cứ một chút lại dính lấy, lại còn nói xấu Trần ca của ả sao ả có thể không ghét.

Tên nam nhân không biết xấu hổ.
Ả sớm chán ghét hắn nhưng ả nhìn trúng sự ngu ngốc tình nguyện bán mạng vì ả của hắn.

Không phải hắn tình nguyện bảo vệ mình sao.

Vậy thì cho hắn cơ hội bảo vệ mình lần cuối.

Ả thì thầm bên tai Trần Dụ.
"..."
Sau khi Trần Dụ nghe xong có chút do dự nhưng nghĩ tới tình cảnh hiện tại.

Quân đội không rõ khi nào sẽ tới yểm trợ, càng kéo dài thời gian thì cơ hội sống sót càng cao.


Biện pháp của cô ta ngược lại là một ý kiến không tồi.
Nói đi nói lại tên Ngôn Trạch kia dị năng có chút thành tựu.

Gã ghét tên kia từ lâu rồi.

Bây giờ có biện phap vừa có thể thoát hiểm cảnh vừa loại bỏ đi một đối thủ quả là vẹn toàn.
Nhưng có một chuyện gã luôn canh cánh trong lòng.

Một người luôn bảo vệ cô ta mà cô ta cũng lợi dụng thì gã ngày sau liệu có bị cô ta lợi dụng hay không.
Mặc dù hiện tại là gã lợi dụng dị năng chữa trị của cô ta.

Nhưng từ biện pháp mà cô ta hiến cho hắn trong lòng gã cũng âm thầm đề phòng.
Được cái Nghênh Tuyết khá xinh đẹp.

Tạm thời gã si mê vẻ đẹp thanh thuần này của cô ta.

Đợi khi gã chơi chán rồi thì đổi cô khác.

Gã không thiếu nhất chính là đàn bà.
Nghĩ xong xuôi mọi chuyện gã vui vẻ cưng chiều vươn móng heo véo cằm Nghênh Tuyết.
_ Đều nghe theo em .
Nghênh Tuyết đánh nhẹ vào người gã, õng ẹo nói.
_ Đáng ghét! Thế là vừa ý anh rồi còn gì.
Gã ngoắc tay gọi một người tên Đạo Tử, người này thức tỉnh dị năng hệ tinh thần cấp hai.

Sau khi tên kia tơi gần thì ghé vào tai hắn phân phó.
"..."
Đạo Tử nghe xong hoảng sợ.

Trần Dụ khinh thường nhìn vẻ mặt cậu ta.
_ Sao thế? Có chút chuyện cỏn con này mà mày cũng không làm được à?
Đạo Tử nhanh chóng lắc đầu.
_ Không phải đâu đội trưởng! Chỉ là khi nãy hắn vừa cứu chúng ta.

Hiện tại chúng ta lại đối với hắn như vậy có phải là có chút không đúng.
Trần Dụ tát cậu ta một cái quát.
_ Phế vật! Tao bảo mày làm thì cứ làm đi.
Đạo Tử ôm má, rũ mắt nhìn xuống đất.
_ Em đi làm ngay.
_ Có gì thì cứ nói với tôi.

Đâu nhất thiết phải gọi Đạo Tử tới ám toán tôi.

Chúng ta là đồng đội không phải sao? Loại hành vi đáng xấu hổ như vậy các người nên làm ư?
Giọng nói trầm thấp có chút lười biếng vang lên, đồng thời mang ý chỉ trích hành vi âm hiểm của bọn họ.

Đám người đồng loạt nhìn về phía Ngôn Trạch.