Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 54: 54: Cho Thuê Lại






Tề Vân Chi làm việc so với Hứa Kình nhanh nhẹn hơn nhiều, có Tề Vân Chi tham gia cùng chỉ trong một ngày đã đào xong phần đương quy còn lại.
Hứa Kình để lại bốn giỏ đương quy xử lý tốt để dành ăn hoặc đem tặng, phần còn lại thì bán cho hệ thống.
Phải mất hơn nửa giờ để hệ thống rà quét qua, mỗi lần rà quét hắn đều đáp lời với hệ thống, khi nhìn thấy tích phân tăng lên từng chút một trong lòng Hứa Kình đều tràn ngập sự vui mừng.
Tề Vân Chi nhìn thấy đôi mắt hắn loé sáng còn mang theo ý cười, nhìn hai tay đầy bùn cùng vết chai trong lòng vừa buồn vừa tự hào, không thể nói nên lời.
Anh em họ của Tề Vân Chi thì nhàn rỗi ở nhà, không phải nghĩ ngợi gì ngoài việc ăn uống chơi bời hàng ngày, mà trong tay lúc nào cũng có hàng trăm nghìn khối để tiêu sài.

Hắn phải dụng tâm chăm sóc, che chở đứa em trai này, lại vì kiếm sống mà phải vất vả nhưng lại không muốn dựa dẫm vào người khác, nghĩ muốn thứ gì thì tự thân nỗ lực có cuộc sống tự do đáng để người khác phải ngưỡng mộ.
Hứa Kình không biết Tề Vân Chi đang suy nghĩ việc gì, hắn nghiêm túc tính toán lúc trước có 39.684 tích phân, hiện tại bán củ sen thu được 19.800 tích phân cùng 93.247 tích phân khi bán đương quy, hắn hiện tại có 152.731 tích phân!
"Cảm thấy mình thật sự phát tài! Vào năm ngoái thậm chí còn không biết làm thế nào để cung cấp năng lượng cho hệ thống, hiện tại có thể kiếm một khoản lớn như thế này dù có ăn không ngồi rồi trong 20 năm, thì vẫn có thể duy trì được." Hứa Kình dựa vào trên ghế, trên mặt tràn ngập ý cười.
Tề Vân Chi vuốt ve phía sau cổ Hứa Kình, "Năm nay em đã rất nỗ lực, vất vả rồi."
"Chúng ta cùng nhau làm việc chăm chỉ, không phải chỉ một mình em làm việc." Hứa Kình mở đôi mắt long lanh, "Anh Tề, ngày mai chúng ta đi chợ mua sườn heo về nấu canh uống đi, đã trồng cả một năm, chúng ta cũng phải nếm thử xem hương vị của cây đương quy này thế nào."
"Được, chúng ta ngày mai dậy thật sớm đi chợ, còn muốn ăn thêm gì không."
"Thịt!" Hứa Kình đáp lời mà không do dự nhìn Tề Vân Chi, "Anh Tề, mua thêm ít thịt trở về nướng ăn? Chúng ta đã lâu không ăn thịt nướng rồi?"
"Ừm, em suy nghĩ thử xem muốn ăn gì, anh đi nấu cơm."
"Anh Tề, em đi với anh." Hứa Kình nắm lấy cổ tay hắn, tung tăng đi xuống bếp.
Hôm nay, có củ sen mới hái nên Hứa Kình làm món thịt heo xào củ sen, củ sen trộn chua ngọt và thêm một nồi canh to mướp nấu thịt heo.
Củ sen vừa chín tới không mềm cũng không già, củ sen giòn ngọt chỉ cắn một miếng miệng đã đầy nước, dù là xào hay trộn đều mang một hương vị riêng, thơm ngon đến nỗi làm Hứa Kình muốn ăn năm bát cơm.
Nguyên liệu nấu ăn tươi ngon đến nỗi lúc ăn cũng không cảm thấy gì, sau khi ăn xong mới nhận ra mình đã ăn no căng.
Hắn ngồi phịch xuống ghế không muốn nhúc nhích, Tề Vân Chi kêu anh đi tắm, hắn liền xua tay, "Anh Tề, hiện tại rất no, chờ nghỉ một chút rồi tắm."
"Em." Tề Vân Chi thở dài, đi tới lấy tay xoa xoa bụng hắn, "Lần sau đừng ăn nhiều như vậy."
"Em sẽ cố gắng, nhưng củ sen này thật sự ăn rất ngon." Hứa Kình được xoa bụng cảm thấy rất thoải mái, nheo mắt lại lẩm bẩm: "Thật sự không nghĩ đến, nếu biết sớm mùi vị củ sen ngon như thế này thì bán ít đi, dù sao củ sen cũng không đáng bao nhiêu, để dành cho bản thân ăn thì tốt hơn."
"Muốn ăn thì năm sau chúng ta lại trồng, nếu không ăn nhiều cùng một lúc sẽ cảm thấy ngán."
"Sẽ không." Hứa Kình chắc chắn, "Hương vị của củ sen này em sẽ nhớ mãi."
Tề Vân Chi buồn cười nhìn hắn, "Cả đời chỉ ăn củ sen thôi à?"
"Không phải đâu, em muốn trồng tất cả các loại rau củ mỗi thứ một ít." Hứa Kình đếm đầu ngón tay, "Cà tím, đậu que, bí đỏ..

Đến lúc đó chúng ta muốn ăn cái gì có cái đó, đảm bảo rằng mỗi loại rau củ chúng ta trồng đều sẽ có hương vị rất ngon."
Hứa Kình bày tỏ ý kiến của mình, nhưng hắn không ngờ rằng sáng sớm hôm sau khi Tề Vân Chi gọi dậy ăn sáng, hắn toàn thân đều bị đau nhức đến mức không thể đứng dậy được.

"Sao lại như vậy?" Hứa Kình giơ tay lên liền không nổi, tất cả các cơ bắp toàn thân đều đau cùng nhức mỏi làm hắn muốn khóc, "Anh Tề, toàn thân em đều đau, giống như bị xe lớn nghiền qua vậy không cử động nổi."
Tề Vân Chi giúp hắn xoa bóp, "Hai ngày trước làm việc quá nhiều, nên hiện tại cơ bắp đau cùng nhức mỏi là chuyện bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày là sẽ khỏe lại."
"Nhưng em vẫn còn muốn mua xương sườn về hầm cùng đương quy." Hứa Kình thử ngồi dậy nhưng cơ bụng cử động một chút liền đau, làm hắn ngã về phía sau, "Không được, em thà đói cũng không nghĩ muốn động đậy."
Tề Vân Chi giúp hắn xoa xoa cánh tay đến vai, sau đó xoa từ vai đi xuống.

Kỹ thuật xoa bóp của hắn rất đặc biệt sức lực lại vừa phải, Hứa Kình bị hắn xoa một lúc rốt cuộc cũng khá hơn.
Hứa Kình xuống giường đi giày, muốn đi chợ Du Đồng nhưng khoảng cách quá xa hắn không thể đi nổi.

Nhưng hai ngày trước làm việc quá mệt mỏi như vậy, vất vả mới hoàn thành công việc và còn thu hoạch rất tốt, hắn còn chưa có ăn một bữa cơm canh để ăn mừng, hắn thật sự không cam lòng.
Lúc này kiếm hơn trăm ngàn tích phân cũng không thể làm nguôi ngoai nỗi mất mát của hắn, càng nghĩ càng không cam lòng đến cuối cùng Hứa Kình cũng không ăn sáng, liền chạy đến nhà hàng xóm và cuối cùng cũng hỏi được nhà Lương Lương Tử muốn đi chợ Du Đồng.
Hắn ngồi trên ghế chào mẹ Lương Lương Tử có chút ngượng ngùng hỏi: "Dì à, hôm nay dì đi chợ giúp cháu mua vài cân sườn heo cùng một con gà về được không."
Đã ăn chim rừng nhiều rồi nên thỉnh thoảng ăn gà cũng ngon, nghĩ đến thịt gà vừa mềm vừa mịn, được chiên hoặc hầm đều cảm thấy ngon cả.
"Được, sao lại không chứ?" Mẹ của Lương Lương Tử đáp lại, cười nói: "Đợt lát nữa sẽ nhờ Lương Lương Tử xách đồ, có mua thêm gì cho cháu không? Dì sẽ mua giúp cho cháu."
"Không cần đâu ạ, mua hai thứ này là được rồi." Hứa Kình có tình yêu sâu sắc đối với thịt.
"Vậy được rồi, dì sẽ giúp cháu chọn loại tốt nhất!" Mẹ của Lương Lương Tử cười hỏi Hứa Kình, "Trong ruộng của cháu còn bao nhiêu cây đương quy cùng củ sen đào xong chưa?"
"Đã được đào xong, buổi tối hôm qua cháu đã đào xong."
Mẹ của Lương Leong Tử ngẩn ra ngạc nhiên, "Nhanh như vậy? Dì đã nói hôm nay thứ bảy, chúng ta cùng Lương Lương Tử và Ái Quang đến nhà cháu để được giúp đỡ."
"Cảm ơn dì." Hắn thay đổi vị trí ngồi sau đó thở dài: "Đào thì xong rồi nhưng mệt lắm, bây giờ toàn thân cháu đều đau nhức."
Mẹ của Lương Lương Tử đau lòng nói: "Cháu xương cốt còn mềm, làm ruộng cũng không dễ dàng gì.

Lần sau cháu để ý một chút, việc này cũng không vội vàng chậm vài ngày cũng sẽ không sao, không cần thiết phải làm cho chính mình mệt nhọc, nếu không về sau sẽ để bệnh về khí lớn tuổi cháu sẽ khổ đấy."
"Cháu đã biết, năm nay không có kinh nghiệm, năm sau cháu chú ý hơn." Hứa Kình đáp lời xong thở dài: "Cháu nhất định sẽ đào từ từ, sẽ không để mệt mỏi mà đuổi theo làm việc như thế."
Hắn năm nay bị nhiều tích phân như vậy làm hoa mắt, nhiệt tình mười phân cũng không thấy mệt mỏi.

Tề Vân Chi có nói hắn thì cũng vô dụng, ước chừng một năm nữa cũng sẽ cao hứng như vậy.
"Đứng rồi, dì ơi, bây giờ nhà dì trồng bao nhiêu mẫu ruộng?"
"Gần mười mẫu, sáu mẫu là của nhà chúng ta, bốn mẫu còn lại là thuê, có chuyện gì vậy?"
"Là như thế này, củ sen và cây đương quy trong ruộng cháu đều đào xong rồi, cháu đi học ở Nam Trần nên mỗi cuối tuần trở về cũng mệt mỏi, chắc chắn không thể chăm sóc hai mẫu ruộng này được.


Vì vậy, cháu muốn hỏi dì một chút có muốn trồng hay không, cháu sẽ cung cấp giống cùng ruộng dì chỉ cần giúp cháu trồng dược liệu mà thôi."
Mẹ của Lương Lương Tử phản ứng, "Hai mẫu ruộng hiện tại cháu đang trồng? Cháu không định trồng vào năm tới sao?"
Hứa Kình gật đầu, bọn họ ngày hôm qua đã thu hoạch tất cả mọi thứ trong hai mẫu ruộng đó, công việc gieo trồng trong năm nay cũng đã kết thúc.

Năm sau trồng sẽ rất bất tiện, nên phải tìm người đáng tin cậy để tiếp nhận hai mẫu ruộng đấy.

Kỳ thực có thể trả không thuê nữa cũng không phải là không thể, nhưng trong ruộng còn rất màu mỡ và phì nhiêu, hắn có chút không đành lòng khi đem ruộng cho người khác thuê rẻ hơn.
Linh phì đến năm trăm tích phân một cân, hiện tại mua cũng làm hắn thấy đau lòng, lúc đó phải cắn răng mới dám mua nên định tìm người giúp hắn trồng dược liệu.
Hứa Kình nói rõ với mẹ của Lương Lương Tử: "Dì, cháu sang năm không có thời gian để trồng vì vậy muốn hỏi một chút nhà dì như thế nào.

Trong ruộng cháu đã tiêu ít nhất 300 khối tiền phân bón, đất vẫn còn rất màu mỡ.

Nếu nhà dì tiếp nhận việc trồng trọt thì không cần phải bón phân thêm, trong ruộng cũng ít sâu bệnh khẳng định có thu hoạch rất tốt."
"Ôi trời ơi!" Mẹ của Lương Lương Tử kinh ngạc, vỗ ngực nhỏ giọng nói: "Người khác một mẫu đất một năm mới có thể thu được 300 khối, cháu một đứa nhỏ tại sao lại bỏ nhiều tiền như vậy mua phân bón?"
Lương Lương Tử ngồi ở một bên vểnh tai nghe hai người nói chuyện.
Hứa Kình hắn giọng nói: "Năm nay cháu trồng cây đương quy, loại cây này rất thích đất màu mỡ phì nhiêu, cháu cũng không có nhiều kinh nghiệm vì muốn đương quy phát triển tốt hơn nên chỉ có thể mạnh mẽ bón phân."
"Thật sự quá kinh người, 300 khối phân bón.

Bao nhiêu phân bón này dì sử dụng ít nhất cũng ba năm!" Mẹ của Lương Lương Tử vẫn vẻ mặt khó tin.
Hứa Kình nhỏ giọng nói: "Dì, dì không biết bên ngoài dược liệu bán rất tốt, cháu mỗi khi bán dược liệu đều bị các tiệm thuốc tranh nhau cướp hết, dì hỏi Lương Lương Tử thì sẽ biết."
Lương Lương Tử không ngừng gật đầu đồng ý, "Chúng con lên núi đào dược liệu hoang dã, sau khi bán xong bọn họ đều kêu chúng con khi nào có dược liệu thì bán cho họ."
Mẹ của Lương Lương Tử vẫn còn kinh ngạc "Mặc dù dược liệu có quý thật, như chi phí cho nó trưởng thành cũng rất lớn, lỡ như thu hoạch không tốt thì sao có thể thu lại chi phí đã bỏ vào."
Hứa Kình cười: "Dì, mọi người đều có suy nghĩ như giống với dì, nên không có ai dám trồng dược liệu, vì vậy có rất ít dược liệu khi bán giá sẽ cao hơn nhiều."
Mẹ của Lương Lương Tử ngẩn ra, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai vẫn bình tĩnh ở bên cạnh, nàng chợt hiểu ra lý do tại sao trong một năm nay có thể sống một mình, thở dài và ngưỡng mộ nói: "Đúng là sóng sau đè sóng trước, vẫn là cháu cam đảm."
Hứa Kình nói: "Dì đừng đề cao cháu quá, một mình cháu ăn no thì cũng không đói, không ngại mà đầu tư thêm, dì trong nhà trên có người lớn dưới có con nhỏ nên cẩn thận chút là đúng rồi.

Dì bàn bạc với chú Lương Đạo Hậu xem, có muốn hay không nhận trồng hai mẫu ruộng của cháu, hai mẫu ruộng của cháu rất tốt dì nhìn xem sẽ biết."

Mẹ của Lương Lương Tử trên mặt đầy biết ơn mà gật đầu đồng ý, "Được, dì cảm ơn cháu đã suy nghĩ đến nhà chúng ta, dì sẽ bàn bạc cùng chú sáng sớm ngày mai sẽ trả lời cháu."
"Vậy cháu sẽ nói trước với dì về suy nghĩ của cháu, ruộng đã được chuẩn bị tốt rồi.

Nếu nhà dì đồng ý trồng thì cháu đề nghị vẫn tiếp tục trồng đương quy và củ sen, không cần bỏ thêm công sức để làm đất.

Chờ đến mùa thu sang năm, cây đương quy trồng trong ruộng cháu sẽ mua hết tất cả, giá một cân 60 xu.

Dì có thể đến hiệu thuốc để tìm hiểu xem giá đương quy đã xử lý xong như thế nào, nếu dì không hài lòng về giá cả này chúng ta sẽ thương lượng lại về giá cả."
"Cháu sẽ cung cấp cho dì hạt giống cây đương quy, nếu khi gieo trồng có vấn đề gì về kỹ thuật cũng có thể hỏi cháu.

Cháu hiện tại vừa đào xong củ sen cùng bắt cá, nên kiến nghị với dì có thể đào một phần bùn ở trong ao để làm phân bón cho ruộng, tác dụng của phân bón này rất tốt đối với ruộng, đỡ phải về sau lại thêm bón phân cho đất."
Còn ruộng trồng củ sen có thể tiếp tục trồng củ sen hay thứ khác cũng được, việc này cháu cũng không can thiệp vào.

Nếu dì trồng củ sen, thì cần cháu bán giúp thì cháu sẽ thu hai phần tiền vất vả, không thì đi có thể hái củ sen ra chợ bán cũng được, chúng ta nơi này có rất ít người trồng củ sen cháu ước tính sẽ bán được giá cao.
Hai mẫu ruộng này Hứa Kình không định bón phân thêm nữa, nếu không có sự hỗ trợ của linh phì và linh thủy cùng phân bón, ước tính cây đương quy và củ sen được trồng ra sẽ không chứa nhiều năng lượng sinh học như trước.
Mẹ của Lương Lương Tử rất cảm kích, "Việc này chúng ta đã biết, dì sẽ cùng chú nói chuyện một chút, để buổi tối chú sẽ đến nhà tìm cháu."
"Vâng, cháu về nhà ngủ trước đây." Hứa Kình thở dài, "Hai ngày trước đào củ sen cùng đương quy, đào đến toàn thân đều đau nhức không thể ngồi được nữa."
Mẹ của Lương Lương Tử buồn cười nói: "Này, cháu đi nhanh lên nhưng đã ăn sáng chưa? Đến đây ăn chút đi, rồi trở về nhà ngủ sau?"
"Không cần, cháu đã ăn rồi, cảm ơn dì nhiều." Hứa Kình vẫy tay chào tạm biệt hai mẹ con Lương Lương Tử.
Khi Hứa Kình có ý định cho thuê lại ruộng liền nghĩ này đến Lương Đạo Hậu, đây gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài nếu hắn đồng ý trồng thì rất tốt.

Hứa Kình đối với nhân phẩm của hắn cũng rất yên tâm, cho dù hắn không ở nơi này xem xét thì đối phương cũng sẽ không làm bậy bạ.
Khi Lương Đạo Hậu trở về sau khi đi làm việc vào buổi sáng, hắn nghe vợ mình nói rằng Hứa Kình vừa đến, còn muốn nhờ nhà họ trồng giúp mình hai mẫu ruộng.
Lương Đạo Hậu không nghĩ ngợi liền đáp ứng, "Được, chúng ta cũng thuê bốn mẫu ruộng sao? Trồng thêm hai mẫu ruộng của tiểu Hòa cũng không thành vấn đề, hắn một đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì."
Mẹ của Lương Lương Tử lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cho rằng giúp tiểu Hòa trồng ruộng là giúp hắn sao? Ruộng của hắn tốt lắm đấy, năm nay hắn đã bỏ ba trăm khối mua phân bón! Hắn nghĩ đến nhà chúng ta nên mới hỏi xem có muốn hay không trồng? Còn hy vọng nhà chúng ta có thể tiếp tục trồng đương quy, đến lúc ấy hắn sẽ thu toàn bộ với giá sáu mươi xu một cân."
Lương Đạo Hậu phản ứng: "Giá cao như vậy? Hắn có thể kiếm tiền không?"
"Hắn vẫn có thể kiếm một chút." Mẹ của Lương Lương Tử đem lời nói của Hứa Kình thuật lại một lần, nhịn không được mà nhìn về phía Lương Đạo Hậu hỏi, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lương Đạo Hậu ngồi không yên, "Đương nhiên trồng, ta sẽ đi nói chuyện với tiểu Hòa ngay bây giờ."
Hứa Kình cùng những người trong khu sinh sống hợp tác trồng cây bạch cập không phải ngày một ngày hai, Lương Đạo Hậu thấy cây bạch cập trong đất của người khác phát triển rất tốt, hắn đã sớm động tâm và thầm hối hận khi từ chối yêu cầu trồng cây bạch cập của Hứa Kình.
Năm sau, con trai hắn phải đi học trung học, cũng đúng là thời điểm tiêu tiền, bây giờ Hứa Kình sẵn sàng đưa ruộng cho nhà bọn họ trồng, Lương Đạo Hậu sợ rằng nếu bỏ lỡ sẽ khó tìm được cơ hội tốt như vậy lần nữa.
"Không vội, tiểu Hòa có nhờ ta đi chợ mua giúp hai cân sườn cùng một con gà, chờ ta mua về sẵn đem đến nhà hắn và nói chuyện luôn thể."
"Được rồi, vậy ngươi đi chợ mua đồ giúp tiểu Hòa." Lương Đạo Hậu gật đầu, không nhịn được cảnh cáo vợ con, "Tiểu Hòa bảo chúng ta giúp hắn trồng ruộng, phải giữ bí mật không được nói cho ai, đặc biệt là Lương Lương Tử không được đi nói lung tung."
Lương Lương Tử vội vàng gật đầu, "Ba, con biết rồi, con sẽ không nói cho ai."

Hứa Kình cũng không ngạc nhiên khi Lương Đạo Hậu đồng ý, hai nhà có quan hệ tốt Hứa Kình nên chiếu cố nhà bọn họ một chút, liền mua hai cân hạt giống đương quy loại trung đẳng từ hệ thống, để Lương Đạo Hậu nhanh chóng ươm giống đương quy.
Đương quy có thể gieo vào mùa đông, mùa xuân và mùa thu.

Hiện tại đồng ruộng mới được thu hoạch xong một vụ, nên nhà Lương Đạo Hậu chỉ cần sửa sang lại đất một chút, sau đó để mẫu ruộng nghỉ ngơi mười ngày thì có thể tiếp tục trồng vụ tiếp theo, cũng không sợ ruộng bị cằn cỗi.
Khoảng mười ngày nữa là bắt đầu mùa đông, tất cả những thứ cần thu hoạch cùng gieo trồng trong ruộng đều đã hoàn thành, đúng vào lúc nông nhàn nên nhà Lương Đạo Hậu muốn gieo giống, thời gian hoàn toàn phù hợp.
Hứa Kình nói với Lương Đạo Hậu: "Chờ năm sau, khi bạch cập ở khu sinh sống đã trưởng thành cháu sẽ đến thu.

Nếu khi đó cháu có việc bị trì hoãn mà tháng mười hai còn chưa trở lại, chú có thể tự do xử lý đống đương quy này đến lúc đó chỉ cần trả tiền hạt giống cùng tiền thuê ruộng trả cho cháu là được."
Lương Đạo Hậu phất tay mỉm cười nói: "Đừng nói với chú điều này, chẳng lẽ chú không yên tâm về cháu sao."
"Trên thương trường chỉ nói đến việc làm ăn mà thôi, sang năm cháu sẽ nhảy lớp trực tiếp học cấp ba, nếu thật sự có việc trì hoãn không có thời gian quay trở lại thu mua dược liệu, thì trước hết cũng phải giải thích cho chú."
Hứa Kình không phải lo lắng mình học ở Nam Trần sẽ không thể trở về, mà lo lắng tình huống của Tề Vân Chi ở bên kia.

Nếu hắn đi theo đến khu sinh hoạt trung tâm ở hạ du, hắn thực sự không biết liệu mình có kịp quay trở lại không.
Lương Đạo Hậu cười đến khoe ra hàm răng trắng đều, vỗ vai Hứa Kình hỏi: "Đứa trẻ tốt! Cháu định nhảy lớp sao, chịu nổi không?"
Hứa Kình gật đầu, "Chịu nổi, thầy giáo tại trường trung học Nam Trần nói được, các môn học cũng không khó cháu chỉ cần ôn tập một năm, thi vào cấp ba cũng không thành vấn đề."
Lương Đạo Hậu nhìn hắn, trong lòng cảm thán thật lâu sau, lại không nhịn được mà khuyên nhủ: "Tiểu Hòa, cháu còn nhỏ và còn rất nhiều thời gian, làm chuyện gì cũng đừng quá nóng vội từ từ là được rồi.

Cháu tiểu học nhảy lớp một lần, trung học lại nhảy lớp thêm lần nữa để học cấp ba có quá sớm hay không, rất khó để giao tiếp với bạn bè."
"Chú hãy yên tâm, cháu từ cấp hai nhảy lớp lên cấp ba, sau đó sẽ không nhảy lớp nữa."
"Trong lòng cháu hiểu rõ là được."
Hứa Kình chỉ mới nghỉ ngơi bốn ngày, đã xử lý xong công việc bên khu Nhân Nguyên, nên hắn đưa Tề Vân Chi trở lại căn nhà thuê ở khu Nam Trần, bởi vì hắn còn phải đi học.
Vào ngày bảy tháng một có cuộc thi, chỉ còn chưa đầy hai tháng sẽ đến kỳ nghỉ đông.

Hắn đến khu sinh hoạt trung tâm ở hạ du cần phải mua vé tàu, nên hắn liền mua trước dự phòng nếu không đến lúc gần mùa xuân thì sẽ khó mua được vé.
Hứa Kình đã sắp mười ba tuổi, chiều cao cũng gần một mét sáu nên khi đến ga tàu mua vé cũng không nhận được ưu đãi giá vé còn một nửa, thay vào đó, mà cùng người khác giống nhau đã xong với giá 186 khối.
Mang theo chút hy vọng cùng lo lắng về tương lai, Hứa Kình đã mua vé xong, Tề Vân Chi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhìn vẻ mặt của hắn liền nhẹ nhàng vỗ lưng trong lòng âm thầm an ủi.
"Anh Tề, gia đình anh có ở chung với nhau không?"
"Người thân nhất trong nhà chính là ông nội, em đã cứu anh nên ông nội sẽ rất vui vẻ chắc hẳn rất dễ sống chung." Tề Vân Chi ôm vai hắn bước ra ngoài, âm thanh ôn hòa nói: "Hơn nữa em không cần lo lắng nhà anh có dễ sống chung hay không, em chỉ cần sống chung với anh là được rồi không cần quan tâm đến bọn họ."
Nỗi lo trong lòng Hứa Kình được buông xuống, mạnh mẽ gật đầu, "Vậy thì tốt rồi, chúng ta khi đến khu vực sinh hoạt trung tâm ở hạ du thì bán chút nhân sâm để đổi lấy ít tiền.

Anh Tề, nơi đó có rất nhiều người giàu có phải không?"
Tề Vân Chi cười, "Rất nhiều, em cứ yên tâm mà bán, anh sẽ làm hậu thuẫn cho em.".