Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 75




Lắc lắc lư lư trở về, hai mắt khô khốc, Tề Duyệt nhu nhu trong chốc lát lại bi kịch phát hiện càng đau hơn, không những thế còn chảy nước mắt, này có tính là báo ứng khi rình coi người ta yêu yêu hay không.

Tề Duyệt chớp chớp mắt, nước mắt lại chảy ròng. Cậu đành phải híp mắt lại, lưu lại một khe hở nhỏ dùng để nhìn đường. Tề Duyệt mò mẫm đẩy cổng ra, đi vào. Lúc này trời đã khuya, cậu lên tiếng chào hỏi cùng người còn chưa ngủ ở dưới lầu xong liền trực tiếp lên lầu.

Đẩy ra cửa phòng của mình, Tề Duyệt đột nhiên cảm thấy thật đau đầu. Mấy ôn thần này như thế nào đều tập trung ở đây chứ. Cậu chớp chớp mắt, đau quá đi, nước mắt lại không kiềm được chảy ra. Tề Duyệt đột nhiên rơi nước mắt như vậy liền khiến ba người còn lại trong phòng sơ hãi.

Không khí trong phòng nhanh chóng cương cứng, Đường Khả, Lâm Vũ Trạch bởi vì đã muốn cam chịu sự tồn tại của đối phương nên tương đối mà nói còn không có thù hằn. Nhưng Hàn Phi lại bất đồng, hắn như bì cẩu vậy.

“Duyệt Duyệt, tại sao lại khóc.” Đường Khả đau lòng tiến lên ôm lấy Tề Duyệt.

Người này, phi, mặt mũi quân nhân đều bị anh ta làm mất sạch. Không có tâm tình cùng đối phương nói đùa, Tề Duyệt đẩy Đường Khả ra, híp mắt đi đến trước giường, bộ dáng có chút đáng thương, “Mắt tôi đau quá.” Cậu dùng sức chớp chớp, rầm, lại chảy xuống hai giọt nước mắt.

Hai tên còn lại cũng khẩn trương bu lại, “Mắt cậu bị làm sao? Tôi xem nhìn, trong mắt có phải hay không có vật gì.” Hàn Phi tiến đến muốn xem mí mắt Tề Duyệt.

“Không có vật gì, chỉ là thấy bẩn đồ vật mà thôi.” Tề Duyệt né tránh cánh tay đưa tới, phiết miệng nói.

“Cái gì bẩn đồ vật?” Đường Khả hỏi, hai người kia cũng cảm thấy tò mò.

“Hai miếng thịt trắng bóng.” Tề Duyệt miêu tả chi tiết. =))

Lâm Vũ Trạch tâm tình ít khi dao động, anh đối với mọi chuyện rất ít sinh cảm giác tò mò, nhưng này rất ly kỳ, anh lại hỏi: “Thịt gì? Bị phóng xạ sao? Nếu không làm sao lại có thể đem mắt cậu thành như vậy?”

“Có hay không bị phóng xạ thì tôi không biết, nhưng hai miếng thịt đó không có mặc quần áo, thân thể trần truồng ở trên giường lăn qua lăn lại.” Tề Duyệt đang muốn nói cho bọn họ biết những chuyện cậu vừa nghe được, những chuyện đó đều có liên quan đến bọn họ.

Đường Khả vừa nghe liền trực tiếp nổi giận, trong đó cũng không thiếu ý tứ khác mà nói: “Cậu chạy đi xem ai? Đêm qua xem tôi còn chưa đủ sao?”

Hàn Phi nghe nói như thế, sắc mặt không tốt lắm, hắn phát hiện đêm qua có người ở nơi này qua đêm nên mới tính toán dọn vào, nguyên lai tối hôm qua cùng Tề Duyệt chính là tên Đường Khả kia. Hai mắt hắn nheo lại, cho dù Tề Duyệt bây giờ còn không tính toán tiếp thu hắn nhưng cũng không thể tiện nghi người khác. Dấu hôn đỏ sậm trên cần cổ thon dài của đối phương như chọc mù hai mắt hắn.

“Nhìn anh cùng nhìn cô ta sao có thể giống nhau? Anh là nam, cô ta là nữ.” Tề Duyệt ý là nhìn nam nhân cậu sẽ không bị đau mắt, nhưng lần này nhìn người khác ở trên giường quay cuồng hai mắt cậu liền vô cùng đau đớn, vừa mới bắt đầu chỉ là có chút khô khốc, bây giờ thì lại đau đớn.

“A? Nữ nhân?” Nhìn nữ nhân không mặc quần áo cùng nhìn y không đồng dạng, nhìn nữ nhân thì cậu càng thêm có hứng thú đúng không? Đường Khả hận đến nghiến răng.

Không riêng Đường Khả nổi giận, hai người kia rõ ràng cũng có chút không chịu nổi đả kích, đều đen mặt nhìn chằm chằm Tề Duyệt. Bọn họ đợi cậu cả ngày, cậu ta còn có tâm tư đi nhìn nữ nhân, cậu có bao nhiêu vô tư tới vô tâm a, nhìn tên kia bộ dáng đắc ý dào dạt mà họ muốn hận cũng hận không được.

“Tôi là đi nhìn Liễu Nguyệt.” Tề Duyệt cảm thấy cần phải nói rõ một chút, tránh cho bọn họ hiểu lầm, cậu cũng không phải tên biến thái chuyên rình mò. Không nghĩ tới, vừa nói ra lại dẫn đến hiểu lầm lớn hơn nữa.

Nữ nhân vẻ mặt giả tạo khiến người chán ghét, có cái gì mà nhìn. Hàn Phi chọn cao lông mày, hừ lạnh một tiếng, “Nhìn nữ nhân, vậy cậu là nhìn có bao nhiêu nhập tâm, nhìn đến đem hai mắt đều nhìn thành lỗ kim.”

Tề Duyệt nhắm mắt lại mới cảm thấy thoải mái chút, vì vậy mà cậu nhìn không thấy biểu tình của ba người kia, bất quá nghe thấy dường như có chút không thích hợp. Tề Duyệt biện giải: “Không phải lỗ kim, chỉ là đau mà thôi. Tôi cũng không biết sẽ như vậy, không chỉ có cô ta, còn có người khác nữa mà.”

Hàn Phi khinh miệt nhìn thoáng qua Đường Khả, ánh mắt kia tràn ngập trào phúng. Nhất thời Đường Khả liền không nhịn được, tiểu tử này buổi tối còn cùng mình lăn giường lăn đến cả đêm, bây giờ lại đi nhìn nữ nhân, đã như vậy còn không chỉ một người, đúng là không đem y để vào mắt mà.

“Cậu khi nào thì nhìn cô ta?” Đường Khả thấp giọng hỏi.

“Giữa trưa, ăn cơm trưa không bao lâu liền đi.” Tề Duyệt cúi đầu nhớ lại, sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Phi vừa tới thì lát sau cậu liền đi ra ngoài, mới vừa đi ra ngoài liền gặp Liêu Phi Phàm.

Hiện tại đã gần nửa đêm, thời gian cũng không ngắn a, bọn họ ba người ở trong này đau khổ chờ cậu, cậu khen ngược, đi ra ngoài nhìn nữ nhân không mặc quần áo, không những là một người, thế nhưng còn nói đúng lý hợp tình đến như vậy. Hảo, hảo, hảo, Tề Duyệt cậu thật tốt a.

Nguy hiểm tới gần mà tên ngốc Tề Duyệt còn ngây thơ chưa biết gì.

“Liễu Nguyệt ở trên giường không có mặc quần áo? Thân thể trần truồng?” Thanh âm Lâm Vũ Trạch du dương truyền đến.

“Lúc đầu có mặc, sau đó lại thoát sạch.” Tề Duyệt đối với chuyện buổi chiều phi thường đắc ý, cậu dò xét được nhiều chuyện hữu dụng như vậy, còn dùng dị năng lên người hai tên vô lại kia. Cậu không hể phát hiện trọng điểm câu hỏi có gì không đúng. (ẻm thật ngu ngơ ╮(╯_╰)╭)

“Vóc người cô ta đẹp không?” Lâm Vũ Trạch lại hỏi tiếp.

“Trước đột sau kiều, bộ ngực thực lớn, làn da rất trắng.” Dáng người không tồi, Tề Duyệt cố gắng nhớ lại, bổ sung thêm một câu: “Thanh âm thực mị.”

Lâm Vũ Trạch nghe được Tề Duyệt trả lời, mặt không đổi sắc, không thể đoán được nội tâm anh đang nghĩ gì, anh chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua Đường Khả.

Đường Khả thu được ánh mắt của Lâm Vũ Trạch đưa tới, tiếp tục hỏi Tề Duyệt: “Cô ta vẫn luôn lõa thể đến khi cậu trở về sao?”

“Đúng vậy, cô ta mặc quần áo vào không bao lâu, tôi liền trở về.” Ánh mắt đau quá, Tề Duyệt gắt gao nhắm hai mắt, sờ soạng bán tựa vào đầu giường.

Đến hiện tại ba người đã muốn hiểu được, Tề Duyệt cậu thật tốt a, đợi mặc xong quần áo thấy không có gì để xem mới trở về đúng không.

Hàn Phi ngay sau đó hỏi: “Cậu liên tiếp nhìn hai thân thể lõa lồ?”

Lời này có chút kỳ quái a, Tề Duyệt cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu mà nói: “Đương nhiên, một người có ý nghĩa gì chứ.” Vô nghĩa, một người làm như thế nào (tự công tự thụ a), đương nhiên là hai người mới có thể làm chuyện đó.

Hảo, cái này có thể xác định, Tề Duyệt đi ra ngoài nhìn lén nữ nhân không mặc quần áo, không chỉ là một người, nhìn thời gian quá dài đem ánh mắt đều nhìn đau.

Lâm Vũ Trạch chậm rãi mở miệng nói: “Cậu nằm úp sấp xuống, tôi giúp cậu nhìn xem.”

Nằm úp sấp thì nhìn mắt như thế nào? Là nằm đi. Tề Duyệt đối với Lâm Vũ Trạch phi thường tín nhiệm, cậu chỉ cho rằng đối phương nói sai, vốn đang bán tựa vào đầu giường, Tề Duyệt xê dịch vị trí, đổi thành nằm ngửa.

Một đôi bàn tay to, mãnh liệt đem thân thể cậu lật lại, lại một đôi tay, dùng sức một cái liền đem quần cậu tuột xuống, hôm nay cậu chỉ mặc quần thường thoải mái nên dễ dàng cùng quần lót bị kéo xuống đến mắt cá chân. Cậu trợn tròn mắt, giãy dụa muốn đứng lên, bọn họ muốn làm gì? Mông cậu còn đau lắm, hơn nữa trước mặt ba người lõa mông khiến cậu rất xấu hổ.

“Thao a, các anh muốn làm gì?” Tề Duyệt la to.

Ba.... Ba... Ba....

Tề Duyệt bị đánh, mắng to, “Mấy tên biến thái các anh, mau thả lão tử ra.”

Vốn cái mông nộn nộn trắng như tuyết giờ lại in lên mấy bàn tay. Đường Khả giữ chân, Hàn Phi cầm tay, Lâm Vũ Trạch hạ thủ. Chỉ cần nghe thấy Tề Duyệt nói ra một câu thô tục, anh xuống tay sẽ càng dùng sức.

Tề Duyệt kêu la lợi hại, kịch liệt vặn vẹo, nhưng như thế nào cũng tránh không thoát ba người kia. Bọn họ là biến thái sao? Vô cớ lại đi đánh mông cậu làm gì? Cậu bị đánh vài cái, càng mắng lợi hại hơn, tiếp theo đó lại bị đánh mạnh tay hơn. Tề Duyệt nghẹn khuất muố chết, hai mắt hồng hông, cắn răng không lên tiếng nữa.

Lâm Vũ Trạch nhíu mày, thanh âm không có phập phồng hỏi: “Cậu biết mình sai gì chưa?”

“Lăn, sai cái rắm.” Tề Duyệt nổi giận.

Ba.... Ba....

Lâm Vũ Trạch thanh âm chậm rì rì vang lên, “Hiện tại biết sai gì chứ?”

“Tôi con mẹ nó sai chỗ nào?” Thanh âm Tề Duyệt rõ ràng thấp hơn một chút.

Ba.... Ba..... Lại tiếp hai cái.....

“Tôi sai, tôi sai.” Lần này không đợi hỏi, Tề Duyệt cướp lời.

Lâm Vũ Trạch thanh âm mang theo ý cười, hỏi: “Vậy cậu nói, cậu sai chỗ nào?”

“Tôi…” Cậu rất ủy khuất a, cậu căn bản không biết đến tột cùng cậu đã sai chỗ nào? Chẳng lẽ là? Quay đầu nhỏ giọng thăm dò trả lời: “Tôi trở về trễ.”

Lâm Vũ Trạch vừa lòng nhìn Tề Duyệt tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

Còn gì nữa chứ? Tề Duyệt cố gắng nhớ lại, đến tột cùng cậu đã sai chỗ nào? Chẳng lẽ là? “Cho anh ta vào trụ?” Ánh mắt phiêu về phía Hàn Phi. (đây là không đánh mà khai sao (°_o))

Lâm Vũ Trạch cứng mặt, trách không trong phòng thay đổi bày trí, thì ra là do tên Hàn Phi tiến vào trụ.

Hàn Phi tuy rằng đối với câu trả lời của Tề Duyệt không quá vừa lòng, như thế nào hắn tiến vào trụ lại là sai lầm chứ, bất quá tóm lại hắn sẽ không cho hai người kia như nguyện.

Ba.....

Cái này là Đường Khả đánh, thao, mới vừa cùng y ngủ xong, mặc quần vào xoay người liền đi nhìn nữ nhân trần truồng cả một buổi chiều, này cũng không tính đi, cậu còn dám để nam nhân tiến vào trụ phòng mình.

Tề Duyệt tạc mao, giãy dụa, “Thao, mau thả tôi ra.” Cậu kịch liệt vặn vẹo nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy thất bại. Cậu quay đầu nhìn Lâm Vũ Trạch, vẻ mặt có chút đáng thương, há to miệng thở hổn hển.

Lâm Vũ Trạch bất vi sở động, giơ tay lên, lại chuẩn bị hạ xuống.

“Tôi không nên nhìn Liễu Nguyệt.” Tề Duyệt nhanh chóng thốt ra, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Lại càng không nên nhìn cô ta lõa thể.”

“Biết là tốt rồi.” Lâm Vũ Trạch gật gật đầu, chính là ý này, không nên nhìn nữ nhân không mặc quần áo.

Tề Duyệt cái thở ra một hơi, không nghĩ tới, ba..... Trên lại hạ xuống một bàn tay.

“Kháo, tôi nói đúng rồi mà, sao lại còn đánh tôi chứ?” Tề Duyệt không phục.

“Cho cậu lần sau nhớ lâu một chút.” Lâm Vũ Trạch không nhanh không chậm nói.

Tề Duyệt hoàn toàn tức giận đến không nói nên lời, tiểu tử thối này, trưởng thành một chút cũng không đáng yêu. Cậu híp hai mắt ướt sũng, mông đau quá. Dù sao đều là nam, lõa liền lõa đi, cậu cũng không thèm quản, Tề Duyệt gục tại chỗ.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở. Hạ thân Tề Duyệt lõa lồ, cái mông đỏ ửng lên, mị hoặc mười phần. Lâm Vũ Trạch bất động thanh sắc đem quần cậu kéo lên, không ai nguyện ý cùng người khác chia sẻ người yêu.

Tề Duyệt nheo mắt lại, từ khe hở nhìn mấy người kia, tức giận khó kiềm nồi, cậu chụp lấy cái gối đầu bên cạnh, ném vào Lâm Vũ Trạch, “Đều đi ra ngoài.”

“Đúng, đem bọn họ đều đuổi ra đi.” Hàn Phi đồng ý với Tề Duyệt.

“Anh cũng đi ra ngoài.”

“Tôi một cái cũng chưa đánh, là hai người bọn họ đánh cậu.” Hàn Phi kháng nghị.

“Các anh đều như nhau, mau đi ra ngoài.” Chịu đựng đau đớn, Tề Duyệt đứng dậy hống ba người đi ra ngoài, thấy không ai chịu nhúc nhích, cậu liền từng bước từng bước đẩy ba người ra khỏi cửa. Sau đó quang một tiếng, sập cửa lại.

Tựa vào cửa, cuối cùng thế giới cũng an tĩnh, Tề Duyệt không nhịn được thở dài. Không đúng, tức chết cậu mà! Cậu nghẹn một bụng chuyện đại sự còn chưa nói với họ đâu. Cậu đúng là xuẩn mà!

Nhắm mắt lại, Tề Duyệt cố gắng bình ổn hô hấp của mình. Hít vào thở ra vài lần mới có thể bình tĩnh trở lại. Tề Duyệt mở cửa phòng, thật tốt mấy người kia … còn chưa đi, vẫn đứng trước cửa, nhìn thấy cửa phòng mở ra, ánh mắt ba người đều có chút tỏa sáng.

“Đều vào đi, tôi có việc muốn nói với các anh.” Tề Duyệt cũng mặc kệ phản ứng của bọn họ, khập khiễng tiêu sái trở lại nằm úp sấp trên giường, vốn mông cậu vẫn chưa hồi phục, hiện tại lại đau đến lợi hại, lần này cậu bị đánh thực oan uổng a.