Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 54




Thấy sắc mặt Dạ Húc thật sự khó coi, làm bạn tốt, Mộc Bác không đành lòng làm khó dễ, đành phải ho nhẹ một tiếng, nói với em trai nhà mình: “Được rồi tiểu Dịch, đừng đùa A Húc nữa, gần đây cậu ta không chịu nổi trêu chọc.”

Mộc Bác lên tiếng, Thương Triệt đương nhiên phải nể mặt, trề trề môi nói với Dạ Húc: “Chậm nhất ngày mai nha.” Không Không đã trộm được HE3, vừa lúc dùng trên người Duẫn Tu.

Nghĩ đến kết quả thí nghiệm, Thương Triệt có chút khẩn cấp.

Dạ Húc nhìn trời, hắn đã vô lực phun trào.

Hỏi thăm sức khoẻ Duẫn Tu xong, Thương Triệt và Mộc Bác qua chỗ Thư Linh Linh dạo một vòng, ngoại trừ xem kết quả nghiên cứu, còn có tiểu Hắc mà Thương Triệt tâm tâm niệm niệm.

Tiểu Hắc trong cuộc chiến tác phong mạnh mẽ, bây giờ nhìn, Thương Triệt càng yêu thích hơn trước.

Muốn dứt khoát nghiên cứu tiểu Hắc một lần, nhưng mỗi lần Không Không ra ý kiến, Thương Triệt đều không đồng ý.

Nếu nghiên cứu thành lập trên nền tảng tổn thương tiểu Hắc, Thương Triệt thà rằng tiểu Hắc cứ thần bí như vậy.

Bởi vì đau lòng tiểu Hắc nên Thương Triệt mới cảm thấy hứng thú nghiên cứu Duẫn Tu như vậy, với Duẫn Tu, cậu không cần phải khách khí.

Ôm tiểu Hắc vào lòng, ánh mắt Thương Triệt nhu hòa rất nhiều. “Hình như béo lên rồi nha ~ “

“Gần đây ăn nhiều nhưng ít vận động, đương nhiên phải nhiều thịt.” Thư Linh Linh cười đáp.

Tiểu Hắc chuyển chuyển đôi mắt to tròn, không thèm phản ứng với đối thoại bọn họ.

“Nghiên cứu ra được gì không?” Mộc Bác quan tâm chuyện người văn minh cấp 2 hơn.

“Không có tiến triển rõ rệt, bất quá cũng không phải không có thu hoạch.” Thư Linh Linh cười vui vẻ, lấy ra một bản ghi chép. “Trong quá trình nghiên cứu máu Duẫn Tu, tôi phát hiện một thứ rất kỳ quái, nó có liên hệ với tiểu Hắc.”

Mộc Bác “…”

Thương Triệt “…”

Thư Linh Linh cũng biết cách nói chuyện của mình dễ khiến người ta hiểu lầm. “Khụ, đương nhiên, không có khả năng liên hệ giống, ý của tôi là, khả năng bọn họ cùng lây nhiễm một loại thuốc. Rất nhiều phương diện có tính thống nhất, ví dụ như…”

“Được rồi, đại khái chúng tôi đã biết.” Mộc Bác mỉm cười cắt ngang, tin tưởng ba cũng không muốn biết kết quả mối liên quan giữa người ngoài hành tinh và tiểu Hắc. Thư Linh Linh nghiên cứu càng ngày càng xa, đánh giá cũng rất không đáng tin.

Nhiệt tình giảng giải bị đánh gãy, vẻ mặt Thư Linh Linh phải gọi là tiếc nuối.

Lúc này, Lục Na hấp tấp chạy vào, trên mặt mang theo tươi cười, có thể làm cô nàng này vui vẻ như thế, nhất định là nghiên cứu cơ giáp có kết quả.

“Mộc thiếu, Thương thiếu, hai người đều ở đây à.”

“Chuyện gì mà cậu vui như thế?”

“Ha ha.” Lục Na ngừng cười, nhưng cũng không vội trả lời Thư Linh Linh, mà nhìn về phía Thương Triệt. “Thương thiếu, cái cơ giáp kia, ngài cho chúng tôi được chứ?”  monganhlau.wordpress.com

Vừa thử làm mẫu, quả thật dùng rất tốt, chỉ hy vọng Thương thiếu không tiếc a.

Thương Triệt không có hứng thú với cơ giáp, cậu chỉ muốn nghiên cứu Duẫn Tu thôi, bởi vậy hào phóng gật đầu: “Các người muốn làm gì thì làm đi, tôi không có hứng thú với vật kia.”

“Thật sao? Cám ơn Thương thiếu.” Lục Na vui vẻ, âm lượng cũng tăng lên mấy độ.

“Những nhà khoa học nói thế nào, chúng ta không có khả năng tự chế tạo?” Thư Linh Linh quan tâm hỏi, câu nói ‘tinh cầu cấp thấp’ của Duẫn Tu làm cô đến bây giờ vẫn chưa hết giận.

“Tai họa đến, hiện tại có rất nhiều thứ căn cứ cũng không giúp được. Nhưng nếu cho chúng tôi đầy đủ điều kiện, tháo dỡ vật kia ra nghiên cứu là chuyện nhỏ.” Hiện giờ toàn bộ máy móc nghiên cứu đều bị vây trong tê liệt, bởi vậy các nhà khoa học chỉ có thể hai mắt tỏa sáng xoay quanh cơ giáp.

Lục Na nói xác thực không sai, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc.

“Bây giờ không thể nghiên cứu thì cứ trực tiếp dùng, nếu mọi người thích lần sau chúng ta lại lấy về vài cái, không phải Duẫn Tu đang ở trong tay chúng ta sao? Tạm thời chế tạo không được, vậy thì mọi người học cách dùng đi.”

Dù sao cũng là vật thời đại khoa học kỹ thuật siêu việt, phương diện sử dụng vẫn cần người hướng dẫn, tạm thời Thương Triệt không muốn để Mông Á động đến cơ giáp, Duẫn Tu thì dễ làm hơn, chỉ cần khống chế tinh thần lực, bảo đảm hắn sẽ trở nên ngoan ngoãn.

Thương Triệt vừa nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu. Với dị năng Thương Triệt, bọn họ trăm phần trăm khẳng định.

Tuy rằng không thể lý giải rõ ràng, nhưng tất cả mọi người cảm thấy, khi Duẫn Tu dùng cơ giáp oanh tạc trận địa nhà mình, tuyệt đối là Thương Triệt khống chế. Chỉ cần nghĩ tới sự kiện kia, căn cứ thành phố B không ai không phục, không ai không tự hào. Người ngoài hành tinh thì tính cái gì? Người ngoài hành tinh còn không phải bại dưới tay Thương thiếu chúng ta.

Xử lý công việc liên quan xong, Thương Triệt và Mộc Bác về Mộc gia. Lần đó dùng tinh thần lực bóp méo ký ức khiến Mộc Bác có nhận thức hoàn toàn mới về tinh thần lực, Thương Triệt biết đây là cảm ngộ, liền bảo anh trai nhà mình ngồi minh tưởng.

Loại cảm ngộ này, chỉ có thể ngộ không thể cầu.

Thương Triệt từ khi sinh sinh ra đã có tinh thần lực cường đại, mỗi lần thăng cấp đều rất dễ dàng, không gặp khó khăn gì. Nhưng Mộc Bác thì khác, trong quá trình giảng dạy, Thương Triệt đều là từng bước từng bước một, từ lý thuyết tới thực hành. Cho nên cậu mới không dám song song dạy Mộc Bác và Dạ Húc.

Giao Dạ Húc cho Mông Á, phương pháp hai người cơ bản giống nhau, nhưng kinh nghiệm lại khác nhau. Khi giao lưu với Mông Á, cậu cũng lấy được không ít lợi.

Mấy ngày bọn họ đi thành phố H, Mông Á luôn ở Mộc gia bảo vệ Mộc Phong. Đối với tiểu thây ma này, Mộc Phong và Lâm quản gia đã từ cảnh giác ban đầu chuyển thành hoàn toàn yên tâm, thậm chí yêu thương.

Mông Á bây giờ là một đứa bé, mà hai vị lão nhân dường như không có sức chống cự với trẻ con.

Thấy Mông Á một mình ngồi trên sofa, Thương Triệt đi tới.

Mông Á ngẩng đầu nhìn thoáng qua — Thương thiếu.

Thương Triệt gật đầu, bắt đầu dùng tinh thần lực giao lưu với Mông Á — Còn chưa hỏi ngươi, ngươi thấy chuyện Duẫn Tu thế nào?

Mông Á dường như đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như thế, ánh mắt mang theo vài phần ý cười — Thương thiếu sợ ta phản bội?

Thương Triệt lắc đầu — Cho dù ngươi phản bội, ngươi cũng không có khả năng cứu Duẫn Tu từ dưới mí mắt ta.

Không phải khẩu khí lớn, mà là tinh thần lực giam cầm do Thương Triệt tự mình thiết lập trên người Duẫn Tu, lấy năng lực Mông Á lúc này, căn bản không có cách nào tháo gỡ.

Mông Á hơi nhụt chí — Có cần nói chắc như vậy không? Sẽ làm cho người ta không có cảm giác thành tựu.

Thương Triệt nhíu nhíu mày, ý cậu không phải như vậy, nhưng không biết phải làm thế nào để Mông Á hiểu ý mình. Đến tinh cầu này gần nửa năm, bất quá cũng không thể thay đổi tâm tính lạnh lùng của Thương Triệt đối với người râu ria.

Mông Á đương nhiên không phải râu ria, nhưng ngoài Mộc Bác, Thương Triệt không có cách nào biểu lộ tình cảm với người khác.

— Ta không có ý này, ngươi nên hiểu, chuyện lần này, ta rất biết ơn ngươi.

Thấy Thương Triệt bối rối nhưng vẫn nói ra những lời này, Mông Á ngược lại có chút giật mình — Ngươi quan tâm cảm nhận của ta?

Mông Á thật sự kinh sợ, từ khi quen biết Thương Triệt đến nay, ngoại trừ Mộc Bác, cũng chỉ có Mộc Phong và Dạ Húc mới có thể làm cậu hơi chú ý, bất quá Dạ Húc còn không rõ ràng.

Bởi vậy có thể thấy, ở tinh cầu trước kia, Thương Triệt là người lãnh đạm cỡ nào.

Hiện giờ người này bận tâm đến cảm thụ của mình… Ánh mắt Mông Á trở nên nhu hòa, cuối cùng cũng được tiếp nhận rồi sao?

Thương Triệt nghĩ nghĩ, bây giờ cậu còn chưa rõ ràng lắm vấn đề tình cảm, nhưng trong lòng cậu, Mông Á vẫn có chút địa vị —  Dù sao ngươi cũng là người văn minh cấp 2, chuyện Duẫn Tu…

— Mô Lạp (văn minh cấp 2) là một tinh cầu rất đẹp.

Mông Á cắt ngang lời Thương Triệt — Trong trái tim ta, nó đẹp không kém địa cầu, không phải tất cả người Mô Lạp đều tàn khốc bạo ngược.

Nhớ tới việc làm của đám người Duẫn Tu, giọng nói Mông Á mang theo thất vọng — Thật ra ở tinh cầu chúng ta, cũng có người mẹ hiền từ, người cha nghiêm khắc, em trai em gái đáng yêu, anh trai chị gái biết cảm thông và săn sóc. Cuộc sống của bọn họ rất bình dị, nguyện vọng lớn nhất của bọn họ chính là người thân khỏe mạnh, cuộc sống ấm no hạnh phúc. Nhưng mà, luôn có những người không hài lòng cuộc sống như thế, những người đó muốn mở một con đường tắt để Mô Lạp trở thành văn minh cấp cao, bất quá đây chỉ là lý luận tốt đẹp bên ngoài, chính bọn họ đã hủy diệt tinh cầu tốt đẹp kia.

Mông Á nhắm mắt — Ta không muốn nhận Duẫn Tu là đồng bào, bọn họ là thủ phạm phá huỷ quê hương của ta.

Nói tới đây, mắt Mông Á đã đỏ lên, có lẽ Duẫn Tu và vị tướng quân kia là người bị hại, nhưng bọn họ lại phóng đại tổn thương kia, đó là hành động sai lầm, Mông Á không thể chấp nhận. Người dân Mô Lạp vô tội, người địa cầu cũng vô tội.

Thấy biểu tình Mông Á, Thương Triệt cũng có chút khổ sở — Tinh cầu các ngươi…?

— Đã bị hủy, không thì đàn súc sinh kia thế nào sẽ chạy đến đây.

Mông Á vốn cho rằng, đám người Duẫn Tu không xong ở Mô Lạp nên chạy đến đây, gần đây mới biết được, tinh cầu Mô Lạp bây giờ đã là thiên hạ của bệnh độc, không một ai có thể tránh khỏi.

Đối với đám người Duẫn Tu, Mông Á chỉ có hận, nếu không phải bọn họ phá hủy phòng thí nghiệm, để bệnh độc lây lan ra ngoài, tinh cầu Mô Lạp bây giờ còn rất đẹp. Song, trên thực tế, người tiến hóa cũng là người bị hại, mà những tên dã tâm tạo nên bi kịch đó đã sớm bị đám người Duẫn Tu giải quyết. Bây giờ Mông Á cũng không biết nên hận ai, bất quá mặc kệ thế nào, nó tuyệt đối không muốn nhìn thấy đám người Duẫn Tu.

Chuyện tình cảm luôn luôn phức tạp, Mông Á không rõ, Thương Triệt lại càng không rõ.

Vỗ vỗ vai Mông Á, Thương Triệt quyết định đi xem tình huống anh trai nhà mình. Tuy đồng tình chuyện Mông Á, nhưng cậu không có cách nào giúp được. Loại chuyện này, vẫn là tự Mông Á vượt qua đi.

Trong phòng thật yên tĩnh, Mộc Bác ngồi ngay ngắn trên giường, Thương Triệt có thể cảm ứng được tinh thần lực sinh động bốn phía.  monganhlau.wordpress.com

Anh trai lần này thu hoạch không nhỏ nha.

Thương Triệt im lặng ngồi bên cạnh Mộc Bác, lần đối chiến này, không chỉ có mình anh trai tiến bộ.



Khi Mộc Bác mở mắt ra thì trời đã tối, thành quả lần này quả thật không nhỏ. Nhắm mắt lại lần nữa, dùng tinh thần lực xem xét xung quanh.

Phạm vi có thể nhìn thấy không lớn, nhưng so với mắt thường càng rõ ràng và chân thật.

Tinh thần lực hiện giờ chỉ là một vòng màu vàng nhạt, thấy em trai an tĩnh ngồi bên cạnh, Mộc Bác nổi lên tâm tư trêu đùa. Một ít tinh thần lực bay tới trước mặt Thương Triệt, mặc dù bị mặt nạ che khuất, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra gương mặt xinh đẹp tiểu Dịch. Lông mi thật dài, tạo thành bóng ma dưới mí mắt, khi mắt mở ra là hai màu đen trắng rõ ràng, trong suốt giống như báu vật tốt nhất thế gian.

Bị em trai bắt quả tang nhìn trộm Mộc Bác cũng không có nửa điểm xấu hổ, mỉm cười: “Tiểu Dịch.”

Tinh thần lực thoáng cái trở lại trong đầu, Mộc Bác mở mắt ra.

Thương Triệt rõ ràng không biết mình bị nhìn trộm, hai mắt tràn ngập kinh hỉ: “Anh, anh bây giờ có thể nhìn bao xa?”

“Ừm…” Có chút tiếc nuối vì tiểu Dịch trì độn. “Ước chừng xung quanh nhà.”

“Hiện giờ anh có thể nhìn được khoảng cách như vậy đã rất tốt.” Thương Triệt cười tủm tỉm cho anh trai nhà mình cái xác định: “Dựa theo cấp bậc phân chia dị năng, anh đã đột phá cấp 4 rồi đó.” Quả nhiên tinh hạch là biện pháp tốt nhất cho việc thăng cấp.

Tất nhiên còn phải cảm tạ Duẫn Tu tặng nhiều tinh hạch cao cấp miễn phí như vậy ~

Thật ra nếu nói cao cấp, hình như Duẫn Tu vẫn là tốt nhất.

Thương Triệt chuyển chuyển đôi mắt to, Mộc Bác buồn cười gõ trán cậu một cái: “Duẫn Tu còn có ích, hiện giờ không phải lúc lấy năng lượng hạch.”

Thương Triệt bất mãn trề môi. “Em cũng không đánh chủ ý hắn ta.” Tư tưởng Mộc Phong vẫn tương đối nhân tính hóa, ông nghĩ, cho dù xử lý người ngoài hành tinh, cũng sẽ để hắn chết một cách sĩ diện. Tuyệt không dùng phương pháp lấy thứ trong đầu hắn ra như Thương Triệt.

Biết rõ đó là bãi mìn của ba mình, Thương Triệt tự nhiên sẽ không dại dột mà giẫm vào.

Bất quá, Thương Triệt híp mắt, căn cứ không nuôi kẻ vô dụng, không có đạo lý Duẫn Tu không làm gì cũng được ăn?

Mộc Bác vừa thấy vẻ mặt tinh quái của Thương Triệt liền đau đầu, ở trước mặt của hắn, tiểu Dịch càng ngày càng không che dấu. Trên mặt rõ ràng là đang tính kế, hắn có muốn làm bộ như không phát hiện cũng khó.

Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ anh trai nhà mình, Thương Triệt vội vàng lên tiếng: “Em sẽ không làm bậy, anh không được ngăn cản em.”

Cảm giác vô lực quen thuộc trỗi dậy, Mộc Bác dùng ngón tay chọc đầu Thương Triệt một cái. “Được rồi, biết em có chừng mực, anh sẽ không ngăn cản em.”

“Ha ha, cám ơn anh, anh thật tốt.” Thương Triệt cười thỏa mãn.

Đôi mắt Mộc Bác trở nên sâu thẳm. “Cám ơn không phải chỉ như thế.” Nói xong, trước đôi mắt mở to của Thương Triệt, hôn lên cái trán trơn bóng kia.

Thương Triệt “…”

Nụ hôn dừng lại trong chốc lát liền biến mất, cảm giác mềm mại ấm áp, Thương Triệt vươn tay sờ trán, nghi hoặc nhìn anh trai nhà mình.

Mộc Bác vẻ mặt trước sau như một. “Anh lấy quà cám ơn.” (anh bỉ quá)(Beta:ko bỉ lèm sao ôm đc em,hị hị)

Thương Triệt sửng sốt, liền theo sau nói “A”. Có chút kỳ quái và chút hưng phấn, cũng không phải khó chấp nhận, giữa anh em cũng cần cái này?

Tha thứ Thương thiếu đi, ở Tinh Tế cậu là thiên tài, từ nhỏ chỉ học làm thế nào để trở nên mạnh hơn, làm thế nào để phát triển gia tộc, còn chưa kịp yêu đương đã xuyên. Tuy cậu biết giữa vợ chồng sẽ có tiếp xúc da thịt, nhưng lại không biết anh em ở chung thế nào.

Nhưng suy cho cùng anh trai sẽ không hại cậu, đúng không? (đúng, anh chỉ bẻ cong chứ ko hại)(Beta:anh chỉ lặng thầm lôi bé lên giường lèm thịt thâu hà,hị hị hị)

Vì thế, Thương thiếu chỉ nghi hoặc trong chốc lát liền ném cảm giác quái dị này ra sau đầu, hết sức hưng phấn nói cho anh trai nhà mình nghe cậu sẽ bắt Duẫn Tu nô dịch thế nào.

Nhìn gương mặt tươi cười Thương Triệt, Mộc Bác cảm thấy tim mình bị hòa tan.

Biểu tình như vậy mới thích hợp với tiểu Dịch của hắn.

Tiểu Dịch của hắn, nên vui vẻ, nên cởi mở.

Biết Mộc Dịch hiện giờ không hiểu tình cảm, Mộc Bác cũng không gấp. Hắn sẽ từng bước một dạy tiểu Dịch thế nào là thích hắn, thế nào là yêuhắn.

Khi ở thành phố H, Mộc Bác cảm thấy hổ thẹn với tình cảm tiểu Dịch, hắn vốn định lặng lẽ áp chế loại tình yêu bất thường này. Nào biết sau khi trở lại căn cứ, nghe được lời Âu Dương Tâm Lôi, tự dưng khiến hắn dấy lên hy vọng.

Mặc dù em trai hiện tại không giống em trai trước kia, nhưng cái loại vui sướng này không thể nào diễn tả bằng lời.

Tiểu Dịch trước kia thích mình, tiểu Dịch hiện tại ỷ lại mình, mình là người thân thiết nhất của tiểu Dịch. Bất luận loại tình cảm nào, hắn cũng đều luyến tiếc để người khác chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong lòng tiểu Dịch.

Cuộc chiến với Duẫn Tu khiến Mộc Bác nhận thức được chênh lệch giữa mình và tiểu Dịch, quả thật khi gặp nguy hiểm, hắn không cách nào trợ giúp em trai. Cái loại cảm giác bất lực này, khi nhìn thấy Thương Triệt thoải mái đối mặt Duẫn Tu càng thêm rõ ràng.

Người kiêu ngạo như vậy lại nhu thuận làm nũng trước mặt mình, trong lòng Mộc Bác thỏa mãn trước nay chưa có.

Nhưng mà, lúc tiểu Dịch khống chế người ngoài hành tinh, được người căn cứ sùng bái, Mộc Bác liền hoảng hốt, tiểu Dịch như vậy, hắn còn có thể giữ được bao lâu? Nếu một ngày nào đó tiểu Dịch chán ghét thế giới đổ nát này, hắn có năng lực gì giữ lại?

Phải mạnh, phải đuổi kịp bước tiến tiểu Dịch.

Ý niệm mãnh liệt khiến Mộc Bác hiểu thông một phần ảo diệu của tinh thần lực. Tâm tình buộc chặt Mộc Bác rốt cục trầm tĩnh lại, như vậy, hắn đã rút ngắn một chút khoảng cách giữa hắn với tiểu Dịch.  monganhlau.wordpress.com

Ngắn ngủn một ngày, cảm xúc Mộc Bác phập phồng quá lớn, cuối cùng hắn quyết định thuận theo tâm ý của mình. Hắn muốn tiểu Dịch, hắn muốn ở bên cạnh tiểu Dịch mãi mãi. Em trai không hiểu tình yêu cũng không sao cả, hắn sẽ từ từ dạy, từ từ chờ. Cũng sẽ cố gắng đuổi theo em trai, cố gắng để có thể sánh vai cùng em trai chiến đấu.

Nếu một ngày nào đó tiểu Dịch hiểu tình yêu và đối tượng không phải là hắn…Vậy thì hắn sẽ lấy thân phận anh trai mãi mãi bồi bên cạnh tiểu Dịch. (được ko đó)(Beta:câu nói điển hình của các anh công trong các mối tình loạn luân và chẳng khi nào lèm đc -_-!)

Bất quá khi nghĩ tiểu Dịch sẽ đứng bên cạnh người khác, trong lòng Mộc Bác vô cùng đau đớn.

Cho nên, nhất định phải cố gắng a.

Mộc Bác nhủ thầm trong lòng.

Về phần sau này ăn nói thế nào với Mộc Phong, Mộc Bác tạm thời còn chưa nghĩ ra biện pháp. Nhưng bất kể như thế nào, tiểu Dịch đã là người quan trọng nhất, người hắn không thể nào bỏ xuống được.

Một khi đã kiên quyết, ánh mắt Mộc Bác nhìn Thương Triệt đều mang theo ý chí kiên định.

Nếu nói tinh thần lực có thể cảm ứng, Thương Triệt dám nói mình là người đứng đầu.

Mộc Bác biến hóa cậu không phải không biết, nhưng anh trai không nói, cậu cũng không thể hỏi. Chỉ cảm thấy ánh mắt anh trai nhìn cậu có điểm là lạ, nhưng không khó chịu.

Chờ anh trai nguyện ý nói, tin tưởng cậu chính là người đầu tiên biết. Vì thế, Thương Triệt quyết đoán vứt phần quái dị này đi.

p/s: chương nào cũng dài như chương này chắc ta rụng sớm π_πBeta:nàng rụng thì ta hứng,xong rùi thì ta lấy keo 502 dán nàng vô cuốn lại thui à,hị hị hị…