Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 21




Bởi vì mỗi sinh vật đều trải qua lựa chọn rồi mới bắt đầu tiến hóa, chứ không phải muốn liền được, cho nên tạo thành cảnh quan kỳ dị trước mắt. Hai bên đường, cây Bạch dương phẳng phiu, cao lớn dựng đứng sinh trưởng mạnh mẽ, ước chừng cũng phải mười mét, còn một số cây vân tiêu héo úa kỳ dị, ũ rũ mọc lung tung ở gần đó, thậm chí còn có hai khóm cây, nhánh chỉa tứ tung quỷ dị, đem lùm cây biến thành một thứ loạn bất tao xấu xí đến cực điểm.

Vu Giai không ngừng xoay tay lái, tránh né các loại tập kích xảy ra bất thình lình này.

Cũng may mắn, hai bên quốc lộ sinh vật cũng không nhiều, cho nên chờ ra đến đường cao tốc, cản trở càng ít đi, chỉ có một ít xe hơi cũ nát, giống như đã bị vứt bỏ thật lâu.

“Xem ra cái gọi là uy hiếp từ ánh mặt trời đã bị giải trừ.” Xe lại từ từ đi ngang một chiếc xe khác đã hoàn toàn trở thành sắt vụn, Tần Sở nhìn thoáng qua, tiếp tục nói: “Chính là không biết những người này đi đâu rồi nhỉ, cứ như vậy đem xe để giữa đường, không phải là xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?”

Cảnh Hạ sửng sốt, theo phản xạ hỏi han: “Tần tỷ… Chị không nghĩ có thể là xe hết xăng không đi được nữa sao?”

“…” Mặt Tần Sở nhất thời đỏ lên, xấu hổ mà khụ hai tiếng quay qua chỗ khác nhìn nhìn, mơ hồ nói: “Chị… Chị chỉ là đùa một chút, chị làm sao có thể không biết việc này. Ngược lại tiểu hỗn đản, sao cậu lại để một con chuột nằm trên đầu nha, trông cả hai thật ngốc, cậu xem —— con chuột ngu ngốc này, ha ha.” Cố ý nâng thanh âm lên mà cười to, Tần Sở không được tự nhiên mà nói sang chuyện khác.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ”

Chuột đại gia ta là Hams biến dị Mi mới là con chuột Cả nhà mi mới là chuột Hự hự.

Cả người Hắc tiểu tử lông đều xù lên hết, tứ chi nho nhỏ bám chặt trên tóc Cảnh Hạ, nó tự biết thân biết phận mà sử dụng thật tốt lực đạo để bám, khó khăn nhất chính là bảo trì cân bằng để không bị té khi đang cãi lộn, đôi mắt nhỏ tròn xoe trừng to nhìn Tần Sở, cho dù hàm ý mang tính chất đe dọa nhưng.. Thật đả kích trái tim bé nhỏ, vì ánh mắt đó không có một chút lực sát thương nào.

Cảnh Hạ bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua Tần Sở.

Trước đó, khi Vương quản gia qua đời, bởi vì cảm xúc quá mức kích động mà cậu đem mọi thứ đều quy kết lên người Tần Sở, sau hồi tưởng lại, thật sự làm cậu cảm thấy có một chút xấu hổ. Chính như Tần Sở đã nói, cậu đại khái cũng biết Vương quản gia là không qua được vài ngày, hơn nữa Tần Sở cũng không phải cố ý, bản thân thì không thể làm được gì mà còn đi đổ lỗi cho người khác.

Vương quản gia có thể nói là ra đi thực yên bình, thậm chí tại mạt thế như thế này, ông có thể tránh khỏi các kiểu tra tấn cũng là một loại may mắn. Sau khi chấn chỉnh tinh thần, làm đầu óc tỉnh táo lại, Cảnh Hạ vô cùng thản nhiên mà tiếp nhận hiện thực, cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực, nhìn thẳng vào ngày mai.

Tuy rằng không có cùng Tần Sở nói qua cái gì, nhưng hai người đều ăn ý không nhắc lại sự tình đêm hôm đó, coi như cái gì cũng không có phát sinh.

“Uy hiếp từ ánh mặt trời là cái gì?” Lúc này kẻ vẫn luôn bảo trì trạng thái im lặng – Kỳ Dương đột nhiên mở miệng, tựa hồ rất hứng thú, hắn xoay người nhìn về phía Cảnh Hạ, cười hỏi: “Thời điểm này rồi mà còn có loại chuyện này nữa hả?”

Cảnh Hạ không suy nghĩ nhiều, theo bản năng mà trả lời: “Bởi vì mấy tháng trước đột nhiên đại bộ phận sóng điện từ đều không thể sử dụng, cấp trên… Khụ cậu hiểu mà, thông báo là do một lỗ đen hoạt động dị thường, yêu cầu tất cả mọi người không nên trực tiếp đứng dưới ánh nắng.”

Đôi mắt trên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi trợn to, Kỳ Dương dại ra hồi lâu bỗng nhiên cười ha ha: “Loại chuyện ma quỷ này còn có người tin? Thật sự là rất có ý tứ, thật sự là rất có ý tứ Có thể làm sóng điện từ toàn cầu biến mất, lỗ đen hoạt động thật không thể tưởng tượng được, ánh nắng phát ra tia X, tia tử ngoại, con người liền không thể dùng được các thiết bị điện. Từ lúc sóng điện từ biến mất, có lẽ tầng khí quyển cũng đã bị triệt để phá hư, lúc cấp trên phát thông báo, trên thế giới người đã chết hơn phân nửa, vi sinh vật sinh sản mạnh, bệnh độc truyền đi khắp nơi, triệt để biến nhân gian thành một địa ngục.”

Gã càng nói càng hưng phấn, càng giống như chính mình đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị kia, Kỳ Dương kích động đến mức hai má trắng nõn phiếm hồng, con ngươi cười cong: “Lỗ đen này hoạt động thật dị thường, không đợi đến khi nhân loại tuyệt vọng mà bắt đầu tiến hóa. Cảm thấy từ trong cái chết tìm được chỗ sống, con người bắt đầu hi vọng về tương lai, thật sự là cảnh tượng đáng yêu đến nhịn không được muốn thân một hơi.”

“Khụ khụ… ” Cảnh Hạ bỗng nhiên bị sặc nước miếng, cậu kinh hãi nhìn chằm chằm Kỳ Dương phát điên, thân mình không tự giác mà hướng vô ngực Kỷ Xuyên Trình. Lúc cảm nhận nguồn nhiệt ấm áp kia, Cảnh Hạ mới xác định bản thân đã cách xa kẻ điên kia muời li, liền nhẹ thở phào một ngụm.

Tựa hồ phát hiện thanh niên tỏ vẻ kì lạ, Kỳ Dương đảo con ngươi cười nói: “Này Cảnh Hạ, xem ra cậu không phải loại chỉ số thông mình trung bình chia đôi nha, cuối cùng không có nghe loại chuyện ma quỷ này mà ngoan ngoãn đứng trong bóng tối.”

“…” Cảnh Hạ không thốt ra lời, liếc Kỳ Dương một cái, quay đầu quyết không bao giờ để ý tới tên điên này nữa.

Này, nếu không được trọng sinh, cậu thật đúng là thuộc cái loại ngoan ngoãn nằm ở nhà kia… cái loại “Chỉ số IQ trung bình chia đôi” ấy. (Tịch: bạn ấy tự nhột =

“Sắp đến đường cao tốc rồi, có khả năng sẽ đi nhanh hơn một chút.” Một thanh âm trầm thấp từ tính đột nhiên từ phía sau Cảnh Hạ vang lên, cậu quay đầu nhìn Kỷ Xuyên Trình, chỉ thấy người sau rủ mắt, tiếp tục nhàn nhã nói: “Đại khái buổi tối ngày mai nhất định có thể tới S thị.”

Cảnh Hạ gật gật đầu: “Ân, thời gian này S thị hẳn là đã thành lập các tổ chức dị năng giả, chờ chúng ta đến có thể trực tiếp tìm bọn họ, thương lượng sự tình.”

Kỷ Xuyên Trình hơi hơi vuốt cằm.

“Vì cái gì cậu có thể khẳng định S thị đã thành lập tổ chức dị năng giả?” Một tiếng cười nhẹ trêu chọc bỗng nhiên vang lên.

Cảnh Hạ theo bản năng mà hồi đáp: “Lý theo dị biến bắt đầu đã qua bốn tháng hơn, chẳng lẽ người trong S thị không biết tự cứu mình mà thành lập tổ chức? Tôi nhớ rõ là tại…”

“Bởi vì chỉ số thông minh của cậu ấy không bị trung bình chia đôi.” Kỷ Xuyên Trình đột nhiên đánh gãy lời Cảnh Hạ nói: “Cậu đã không hiểu vấn đề này, kia thật đúng là tiếc nuối, Kỳ Dương, chỉ số thông minh của cậu thực sự là trung bình chia đôi sao.” (Kỷ Thiếu lên hàng boss cmnr. =

(Beta-bấy bề: bật ngón tay cái cho anh

Kỳ Dương: “…”

Thấy Kỳ Dương kinh ngạc mà quay đầu đi không nói chuyện tiếp, Cảnh Hạ lúc này mới ra một thân mồ hôi lạnh ——

Cậu vừa rồi thiếu chút nữa liền lòi

Bởi vì bản thân đời trước tại căn cứ S thị sinh hoạt thật lâu, tự nhiên sẽ biết S thị vào ba tháng sau khi xảy ra đột biến, đội di năng, do ba vị dị năng giả thành lập, ngay từ đầu là vì mục đích ngăn cách cùng nhân loại bình thường, bảo đảm sinh mệnh của chính họ an toàn.

Đãi ngộ của dân thường với dị năng giả là bất đồng, tại S thị, có được năng lực tiến hóa đặc biệt chưa chắc đã được người tôn kính. Từ người đầu tiên đã bị xem thường, cùng vây công, càng về sau mỗi một vị dị năng giả sẽ bị bắt cách ly, nhân loại bình thường đối với dị năng giả sinh ra một loại tư tưởng bất an, sợ hãi.

Ẩn sâu ở trong lòng họ chính là suy nghĩ “Không phải đồng loại của tôi, kỳ tâm tất dị” (Nếu không cùng tộc loại với ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi. Bởi vì không có thực lực, liền ôm lòng phản kháng; bởi vì trải qua sợ hãi, mà tìm kiếm lý do diệt trừ.

Bởi vậy, thời điểm mới đầu dị năng giả bị đạp dưới thế hạ phong, số phận phải nói là thập phần thê thảm. Trừ bỏ số ít có năng lực tránh né nhân loại tấn công, đại bộ phận dị năng giả đều trong tình cảnh gian nan, bị tấn công, bị hãm hại, phản bội, thậm chí có không ít dị năng giả bị giết chết.

Cho nên, ngay từ đầu căn cứ của dị năng giả tại S thị thuần túy là muốn khẳng định thân phận cùng nhân loại bình thường là ngang nhau, tranh thủ giành lại quyền lợi sinh tồn của bản thân.

Tình huống tranh chấp giữa hai thế lực này ở S thị duy trì vài tháng, nỗi đau, sự thất vọng cùng sự bất lực đọng lại trong lòng mỗi người không thể tiêu tan được. Đến đợt thú triều đầu tiên tình huống này mới có thể cải thiện.

Chế độ xanh hoá ở S thị cũng không nhiều, cho nên thực vật tiến hóa cơ hồ có thể xem nhẹ. Ở một số ít gia đình có sủng vật biến dị khống chế đám thực vật rối loạn nên cũng không tạo tình huống nghiêm trọng nào.

Nhưng, tại vườn bách thú ở S thị lại xảy ra chuyện động vật biến dị tập kích, làm nhân loại lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ sau mạt thế.

Vì vườn thú ở cạnh sân bay, mà nơi này khá xa dân cư nên đối với người dân cũng không xảy ra bất cứ tổn thất gì quá lớn.

Nhưng, vào ngày 3 tháng 10 năm 2015 (Ý ý sắp đến ùi *run run*, về sau nhân loại gọi hôm ấy là “Ngày Đẫm Máu”, toàn bộ dị thú tràn vào thành phố tiến hành tàn sát nhân loại.

Tổng cộng 6000 loài động vật, chủng loài hơn 400 loại, trong đó thú biến dị chiếm 10%.

Báo Châu Mỹ hung tàn, sức bậc kinh thiên, vì sinh sống ở Châu Phi nên cơ thể phải nói là to lớn hơn cả gấu Bắc Cực.

Ngoài 1000 dị thú (thú biến dị, còn có các loại dị vật. (sinh vật biến dị

Như hoa lạc tiên, nam xà đằng, trực tiếp quét sạch hơn vạn nhân loại, cơ hồ dưới trận chiến này con người không chút sức bật lại được.

Trận chiến “Ngày Đẫm Máu” này lan rộng, từ trung ương đến khu ngoại ô Ninh An mới dần dần ngừng lại.

Đối mặt với ngàn loại dị thú kêu gào, mấy trăm tiểu đội dị năng giả gần như bị tiêu diệt, thành thảm nhung lót đường cho dị thú quét ngang, dị năng giả trả giá đại giới để giữ gìn an toàn cho người thân, bạn bè, ái nhân,… đang ở tại S thị.

Nhớ lại, Cảnh Hạ nhẹ nhàng hít một ngụm khí, ngón tay không tự giác mà nắm thật chặt.

Nếu như nói “Ngày Đẫm Máu” là lần đầu tiên căn cứ dị năng giả tại S thị đụng độ dị thú đáng sợ, như vậy…

Điều này cũng chỉ có thể tính là một khúc nhạc dạo.

“Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, tranh thủ ngày mai sớm một chút tới S thị.” Kỷ Xuyên Trình đưa cháo cùng một mảnh bánh mì cho Cảnh Hạ, nhìn vẻ mặt đối phương có vẻ tái nhợt, con ngươi thâm thuý híp lại, nói: “Chờ đến S thị Kỳ Dương sẽ cùng chúng ta tách ra, cậu không cần quá để ý gã.”

Cảnh Hạ nguyên bản đắm chìm trong kí ức suy sụp, bỗng nhiên nghe xong lời này, cậu kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Kỳ… Kỳ Dương? Gã làm sao vậy?”

Kỷ Xuyên Trình hơi ngẩn ra, nhẹ giọng: “Không có gì.”

Ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng càng làm không khí nhiều thêm một tầng ảm đạm, khung cảnh tiêu điều xung quanh làm lòng người như muốn ngao ngao kêu gào.

Ngồi cách ngọn lửa hơn nửa thước, Cảnh Hạ cúi đầu ném nhánh cây vào trong đám lửa nhỏ bập bùng.

“A Xuyên, hiện tại hẳn B thị đã qua lần thú triều thứ nhất đi.”

“Ân.”

Cảnh Hạ hơi nhíu mày: “Kia tràng thú triều còn chưa quá lớn, nhưng là tôi không hy vọng… Sẽ phát sinh bất cứ tình huống tồi tệ nào như vậy nữa.” Thanh âm của cậu ép tới cực thấp, chỉ có hai người có thể nghe được.

Kỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc mà chuyển đầu, ánh mắt trịnh trọng chuyên chú gắt gao khóa trên người Cảnh Hạ, qua hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tôi đã đem toàn bộ tin tức thông báo, tuy rằng vô pháp để cho tất cả mọi người hoàn hảo không thương tích, nhưng tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống cậu nói … Thảm kịch.”

B thị được núi rừng vây quanh, không giống như S thị gần đông hải, các chủng loài sinh vật cũng không nhiều.

Tràng thú triều kia là từ núi Yên Sơn mà bắt đầu, cho dù S thị không xảy ra “Thảm kịch” kia, nhưng bất quá cũng hi sinh ngàn người.

“Sức người có hạn, cho dù cậu có muốn cũng không thể cứu hết tất cả được, nơi đó bốn phía núi rừng bao quanh, chỗ sâu hiểm trở, B thị đã định trước là không thể trở thành Đại bản doanh cuối cùng của nhân loại được. Chúng ta đến S thị là đúng, cậu cũng không cần áy náy, ít nhất điều mà chúng ta làm đã cứu được rất nhiều người rồi.”

“Phốc.” Nghe những lời như thế, Cảnh Hạ bỗng nhiên cười nhẹ ra tiếng: “A Xuyên, cậu có phát hiện ra là cậu rất thường nói với tôi ‘Không cần áy náy’, ‘Không cần áy náy’ linh tinh đó hay không? Cậu có chút tiến hóa thành tri tâm ca ca rồi a.” (Chết boè chưa Xuyên ca, bị vợ nó nói thành ca ca rồi kìa, nhầm chiến thuật rồi anh ơi

Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng mà quét mắt nhìn cậu một cái: “Không khổ sở?”

Cảnh Hạ buông tay: “Không dám, tri tâm ca ca.”

Kỷ Xuyên Trình: “…” Nhọ quá êy

Gió lạnh lúc này bỗng dưng ùa đến chơi đùa, điểm điểm làm ánh lửa chậm rãi chớp tắt.

Lại một ngày mới bắt đầu, ánh tà dương từ hướng Đông dần bon chen bò dậy, đem đêm tối mịt mù kéo xuống đòi nhường ngôi, thừa dịp sáng sớm mơ hồ, đoàn xe lại từ đường cao tốc xuất phát, mau chóng chạy bon bon chỉ chừa khói bụi cho phía sau xa xa.

Đường viền ánh tịch dương lẳng lặng chìm, xuyên qua một toà cao ốc, chiếc xe duy nhất đang vùn vụt vượt qua Trường Giang đến toà thành thị an tĩnh trước mắt.

Đến khi mảnh dương quang cuối cùng kéo lên trọn vẹn, đoàn người… cùng Hams chạy ngang qua tấm biển to màu xanh: ‘Hoan nghênh đến S thị.”

Bốn phía một mảnh an tường, nhìn như bình an đến lạ kỳ.