Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 103




Phòng ở cho giám ngục rất đơn sơ, một phòng ngủ, một phòng tắm, tổng cộng chỉ hơn mười mét vuông, đặt thêm bàn và giường, không gian có vẻ càng thêm nhỏ hẹp.

Hạ Cẩn theo sau Cung Lê Hân vào phòng, tầm mắt đầu tiên quét qua chiếc giường đơn với ra giường in hoa màu lam, mày nhướng lên.

“Đây là ký túc xá cho một người, giường đều nhỏ như vậy, đêm nay phải ủy khuất Hạ đại ca chen chúc với em rồi.” Cung Lê Hân theo tầm mắt của hắn nhìn lại, ngượng ngùng giải thích.

“Không sao, anh đâu có ủy khuất.” Hạ Cẩn cười xoa đầu cậu, ôn nhu nói.

Hắn chẳng những không thấy ủy khuất, còn cảm thấy vô cùng vừa lòng. Giường càng chật càng tốt, nếu chật tới nỗi Lê Hân chỉ có thể ngủ trên người hắn càng tốt hơn. Nghĩ thế, tim Hạ Cẩn liền đập gia tốc, hạ phúc nóng như lửa, lại phải cố nén lửa tình trong người.

Hai người ngồi xuống nói về tình hình gần đây của mình, một thủy hệ dị năng giả gõ cửa phòng tiến vào, cấp nước vào bồn tắm lớn để khách rửa mặt, lại cho thêm nước ở chiếc thùng dự bị bên cạnh. Nguồn nước hiện nay cũng ô nhiễm, nước dùng trong căn cứ đều do thủy hệ dị năng giả cung cấp, giá trị của thủy hệ dị năng giả trong lúc đó tăng cao, trở thành tài nguyên quan trọng mỗi người đều tranh đoạt.

Đợi cho thủy hệ dị năng giả kia rời đi, Cung Lê Hân vào phòng tắm, vói tay vào bồn, dùng nội lực đun nước đến độ ấm thích hợp, sau đó vẫy vẫy Hạ Cẩn,”Hạ đại ca, mau vào tắm rửa đi, trên người nhẹ khàng khoan khoái mới nghỉ ngơi tốt được.”

Nhìn thiếu niên khom người nằm sấp lên thành bồn, cái mông mượt mà vểnh lên, đường cong ưu mỹ, tầm mắt tiếp tục lướt qua đường viền dài của áo T-shirt, lộ ra vòng eo mảnh mai mềm dẻo, không chút mỡ thừa được ôm gọn, đôi mắt xanh nhạt của Hạ Cẩn dần chuyển thành xanh thẫm, trong lòng rục rịch.

“Không bằng em tắm chung với anh đi, đỡ lãng phí nước.” Hắn bước chân đi vào, nắm lấy nắm đấm cửa, thanh âm khàn khàn.

“A, cũng được.” Cung Lê Hân nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng. Cậu nhanh nhẹn cởi áo, nhíu mi mở miệng,”Hạ đại ca, lần này anh đến sao không báo trước cho em biết? Em cũng chưa chuẩn bị tốt để chiêu đãi anh.”

Hạ Cẩn cũng cởi áo, xoa nắn cánh môi phấn nộn của cậu, ngữ khí đầy sủng nịch,”Anh muốn cho em một kinh hỉ. Sao thế? Gặp anh không cao hứng sao?”

“Dĩ nhiên cao hứng. Nếu anh ở lại em còn cao hứng hơn.” Cung Lê Hân cười cong cả hai mắt, tủm tỉm nói.

“Yên tâm, anh đã tìm được cách thoát khỏi Tống Hạo Hiên rồi, sẽ nhanh chóng ly khai thôi. Tên Tống Hạo Hiên đó âm hiểm thâm độc, dục vọng khống chế rất mạnh, hiện tại anh có một chút thế lực ở Hưởng Thúy Loan, gã hoặc sẽ nghĩ cách khống chế anh, hoặc sẽ hoàn toàn hủy diệt anh. Anh ngược lại càng không sợ gã, nhưng dưới quyền anh còn rất nhiều anh em, phải cam đoan họ không bị liên lụy.” Hạ Cẩn ngồi xuống bồn cầu cạnh bồn tắm, mâu sắc thâm trầm nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt.

Cung Lê Hân vẫn tiếp tục cởi chiếc quần lính bộ đội, trong miệng oán giận,”Papa bây giờ cũng không để em giết Bào Long và Khang Chính Nguyên, ông sợ sẽ liên lụy đến người thường. Thật phiền toái!”

Hạ Cẩn cười khẽ, tiếng cười trầm thấp hùng hồn, dấu đi vài tia dục vọng. Hắn khẽ đổi tư thế ngồi, nheo mắt nhìn thiếu niên trên người chỉ còn lại quần lót, từ từ mở miệng,”Không cần em phải động thủ, những lời em nói hôm nay nhất định đã gợi lên dục vọng khống chế của không ít người dã tâm, nội đấu sẽ nhanh chóng bắt đầu thôi, bọn em chỉ cần chờ đợi thời cơ, làm hoàng tước đứng sau bọ ngựa* là được rồi. Đầu năm nay, ai cũng muốn mơ một lần ‘Loạn thế kiêu hùng, cát cứ một phương‘** a.” (* : *Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau: nguyên gốc từ câu 螳螂捕蝉,在后黄雀 (Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước) nghĩa là ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau’, ý nói người ngu định làm việc gì, bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại)(** : kiêu hùng là chỉ những kẻ trí dũng kiệt xuất hoặc ngang ngược có dã tâm, cát cứ là chiếm đóng, ý cả câu trong hoàn cảnh này chính là thời buổi loạn lạc nên nổi dã tâm muốn khống chế một cõi)

Tiếng hắn càng lúc càng trầm xuống, càng lúc càng khàn hơn, sau một hồi hoàn toàn im bặt. Vì thiếu niên đã cởi đi tầng trói buộc cuối cùng, lộ ra toàn bộ thân mình trắng nõn tinh xảo mê người trước mặt hắn không chút che dấu, hấp dẫn toàn bộ tâm trí hắn.

Cảm nhận được tầm mắt nóng rực sau lưng, Cung Lê Hân quay đầu, kỳ quái hỏi,”Hạ đại ca, sao anh không cởi quần? Không tắm sao?”

“Tắm.” Hạ Cẩn khàn khàn trả lời, đứng dậy khỏi bồn cầu, cởi xuống quần dài cùng quần lót. Cơ hội được tắm uyên ương tốt như vậy sao hắn có thể bỏ qua?

Cự vật hồng sắc sớm đã sưng không chịu được, nổi đầy gân xanh bật ra khỏi quần lót, đung đưa qua lại, kích thước lớn kinh người. Cung Lê Hân chớp mắt mấy cái, nhịn không được nhìn xuống nơi đó của hắn, thân thể thành thục đã dậy thì thế nhưng có chút động tình.

Dưới mâu quang chăm chú phiếm đầy hơi C quốcủa thiếu niên, chỗ kia của Hạ Cẩn lại sưng cứng thêm, đỉnh đầu chậm rãi chảy ra vài giọt sương trong suốt, hình ảnh nhìn cực kỳ *** mĩ. Vành tai Cung Lê Hân đỏ bừng, nhanh chóng dời tầm mắt. Hạ Cẩn lại làm như không thấy gì, từng bước một đến gần thiếu niên, hơi cúi người, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngọc hành phấn nộn tinh xảo, tuy không lớn nhưng hình dáng hoàn mỹ của thiếu niên, thanh âm khàn khàn trêu đùa,”Lê Hân, em đã mười tám rồi đi? Sao chỗ này vẫn trơn bóng không có chút lông nào thế?” Bất quá rất đẹp! Hắn thầm bổ sung trong lòng.

Vành tai Cung Lê Hân đã đỏ đến mức sắp xuất huyết, mân mân cánh môi ướt át, ra vẻ trấn định nói,”Đây là trời sinh rồi, em cũng không còn biện pháp.” Cậu vừa nói vừa đưa tay che chỗ đó, ngăn trở tầm mắt của Hạ Cẩn. Khi đối mặt với đám lô đỉnh, cậu cũng chưa bao giờ có loại cảm giác xấu hổ không muốn gặp người thế này, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.

“Em nói anh mới để ý, cả người Lê Lân không có lấy một sợi lông nha, ngay cả râu cũng không mọc.” Thấy cậu thẹn thùng, trong mắt Hạ Cẩn tràn ngập ý cười, từ phía sau ôm lấy thân thể cậu, thở ra nhiệt khí nói nhỏ vào tai cậu, đôi tay thô ráp đầy các nốt chai lướt xuống cánh tay để trần của cậu, vòng qua eo, dịch xuống đùi, động tác khiêu khích như cố ý lại như vô ý, châm từng ngọn lửa trên người cậu.

Hạ Cẩn cũng không quy củ ngoan ngoãn như Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác. Hắn vốn luôn tùy ý, tà tính vốn là bản tính, thật vất vả mới gặp được thiếu niên mình tâm tâm niệm niệm, dĩ nhiên là phải dùng mọi thủ đoạn để dụ dỗ cùng tranh thủ.

“Hạ đại ca, đừng sờ loạn.” Cung Lê Hân giữ chặt lấy bàn tay đang châm lửa của Hạ Cẩn, ngữ khí đầy cầu xin, thân thể trắng oánh như ngọc ửng hồng, mềm nhũn vô lực rúc vào lòng Hạ Cẩn khẽ run rẩy.

Thanh âm êm dịu tựa như mèo con đang làm nũng như vậy khiến mâu sắc Hạ Cẩn càng thêm ám trầm. Cự vật dữ tợn của hắn bá đạo chen vào giữa hai chân thiếu niên, tay giữ chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, lòng bàn tay si mê cảm thụ da thịt trắng mịn đến khó tin, cắn lấy vành tai đỏ bừng của thiếu niên khẽ nói,”Lê Hân, chỗ này của em đứng lên rồi. Làm sao đây?” Dứt lời, hắn khẽ cười một tiếng, dùng đầu ngón tay khẽ gảy vật đang run rẩy của thiếu niên, khiến cậu phải ngửa đầu rên rỉ một tiếng, cơ thể lại càng mềm nhũn vô lực.

“Đừng động! Em khó chịu!” Cung Lê Hân kinh hô, thân thể dấy lên một cỗ nhiệt, tất cả áp chế thường ngày đều bị Hạ Cẩn khơi mào, khiến đầu óc cậu hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào tự hỏi. Dựa vào ***g ngực cường tráng của Hạ Cẩn thở dốc một hồi, cậu đưa tay sờ xuống nơi kia của mình, chậm rãi vuốt ve lên xuống.

Hạ Cẩn tinh tế hôn lên đường cong duyên dáng trên cổ, thấy động tác của cậu, nhẹ nhàng cắn một ngụm lên tai cậu, ngữ khí đầy dụ dỗ,”Lê Hân, Hạ đại ca giúp em được không? Chắc chắn sẽ rất thoải mái.”

Cung Lê Hân vô tri vô giác gật đầu, mặc cho bị Hạ Cẩn ôm vào bồn tắm, tách hai chân ra, ngồi lên eo hắn mặt đối mặt, hạ thân dán sát vào nhau.

Hạ Cẩn để cương vật của cả hai kề sát nhau, nắm trong tay lúc nhanh lúc chậm triệt động, đồng thời cúi đầu hung hăng hôn lấy cánh môi đỏ tươi như máu của thiếu niên, ra sức liếm mút, công thành chiếm đất. Như cảm thấy không đủ thỏa mãn, tay còn lại của hắn đỡ lấy ót cậu, không ngừng làm sâu thêm nụ hôn này, đôi mắt thâm thúy nửa khép nửa mở gắt gao nhìn khuôn mặt thiếu niên, biểu tình cuồng mãnh như hận không thể nuốt thiếu niên vào bụng.

Cung Lê Hân bị hôn đến đầu óc hỗn loạn, nơi yếu ớt mẫn cảm nhất lại bị Hạ Cẩn hoàn toàn khống chế, chỉ có thể vô lực ôm chặt cổ Hạ Cẩn, không để chính mình chìm vào trong bồn nước ấm áp.

Si mê nhìn thiếu niên mị nhãn quyến rũ, xinh đẹp đến kinh tâm động phách, trái tim cuồng loạn của Hạ Cẩn cơ hồ sắp nổ tung. Hắn lưu luyến kết thúc nụ hôn, giọng khô khan hỏi,”Lê Hân, thoải mái không?”

“Ô~ thoải mái!” Cung Lê Hân thành thật trả lời.

Hạ Cẩn khẽ cười, mâu quang lóe lên hỏi,”Nếu bình thường muốn giải quyết thì làm gì? Ân?” Vừa nói tay vừa tăng thêm lực đạo.

“Vận..vận chuyển tâm pháp sẽ không sao nữa.” Cung Lê Hân ngửa đầu thở hổn hển, giọng đứt quãng trả lời.

Khóe miệng Hạ Cẩn khẽ nhếch, thưởng lên má cậu một nụ hôn, động tác trên tay vẫn không ngừng, giọng khàn khàn,”Thật ngoan! Nếu như rất muốn, không cách nào khống chế thì sao?”

“Sờ, sờ sờ là được.” Khoái cảm từng đợt từng đợt ập tới như thủy triều, khóe mắt Cung Lê Hân rưng rưng, giọng đầy nức nở.

Hạ Cẩn vô cùng vừa lòng, động tác trên tay nhanh hơn, cúi đầu ngậm lấy môi thiếu niên, nuốt tiếng rên rỉ của cậu vào bụng, bắt đầu một lượt miệng lưỡi giao triền mới. Ước chừng qua tiếp vài phút, hắn mới lưu luyến thả ra, thấp giọng nói,”Tuy hiện tại anh rất muốn…nhưng mà, anh không muốn ngày mai tỉnh lại lại phải để em nhìn anh rời đi, cho nên, em chờ một thời gian, chờ Hạ đại ca trở về, chúng ta sẽ làm chuyện còn khoái nhạc*, thoải mái hơn bây giờ gấp trăm lần. Có được không?” (* : khoái hoạt, vui vẻ)

Cắn cắn vành tai Cung Lê Hân, Hạ Cẩn vô sỉ dụ dỗ. Thiếu niên ngây ngô chưa từng trải nghiệm dễ lừa nhất, mặc kệ Lê Hân thích nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần hưởng qua tư vị tuyệt vời này một lần sẽ ghi tạc trong đầu, khắc sâu vào cơ thể, một đời không thể quên. Nếu đã yêu, Hạ Cẩn sẽ không để mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn cầu mà không được, mà sẽ hao tâm tổn trí, không từ thủ đoạn cướp lấy tâm thiếu niên. Huống chi, thiếu niên nhìn quá mức chọc người, hắn tạm thời lại không thể ở bên thiếu niên, dĩ nhiên phải sử dụng một ít thủ đoạn.

“Được!” Tư duy Cung Lê Hân đã hoàn toàn bị *** khống chế, hốt hoảng đáp. Thân thể cậu vốn cần thải bổ nguyên dương, hơn nữa lại thích Hạ Cẩn từ tận đáy lòng, dĩ nhiên không thể kháng cự ý dịnh dụ dỗ của hắn.

Hạ Cẩn cười nhẹ, xuất ra mọi thủ đoạn, kỹ xảo triệt động, để cả mình và người trong lòng đều được thoải mái. Một trận điện lưu kịch liệt xuyên qua thân thể cả hai, hai người gắt gao ôm chặt nhau, trước sau phóng ra, chất lỏng trăng trắng đặc sệt dính đầy trên bụng hai người, hình ảnh nhìn *** mĩ vô cùng.

Phục hồi tinh thần từ dư vị cao trào, Hạ Cẩn cúi đầu chăm chú nhìn thiếu niên dựa vào cổ mình hít thở, yêu thương vuốt ve đuôi mắt hồng hồng ươn ướt của cậu, mặt đầy thỏa mãn.

Lẳng lặng ôm nhau một hồi, thấy nước đã lạnh, Hạ Cẩn rửa sạch đống hỗn độn trên người cả hai, ôm lấy thiếu niên người vẫn mềm nhũn lên giường. Thấy thiếu niên nhu thuận rúc vào lòng mình đi vào giấc mơ ngọt ngào, Hạ Cẩn mỉm cười, tinh tế hôn lên mái tóc tỏa ra mùi thơm của cậu, nhắm mặt lại thầm nghĩ : Một chuyến này xem như không đi không công! Giấc mộng tra tấn hắn mỗi đêm rốt cuộc cũng đã thành hiện thực.

Bản thân chỉ còn một đêm, vốn định tranh thủ thời gian để có thể cùng người mình yêu chung một chỗ, nhưng đợi khi Hạ Cẩn tỉnh lại, Cung Lê Hân đã lặng yên không tiếng động ra khỏi cửa. Khi cậu mang bữa tối trở về, phía sau còn có Tống Hạo Nhiên sắc mặt âm trầm cùng Lâm Văn Bác với nụ cười hết sức giả dối. Hai người lấy ra bài Poker, khiến hai mắt Cung Lê Hân lập tức lóe sáng.

Không đành lòng nhìn Lê Hân thất vọng, Hạ Cẩn cố nén xuống không kiên nhẫn trong lòng, gia nhập vào đội ngũ đánh tiến lên. Chơi tới tận nửa đêm, Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên một chút cũng không chịu rời đi, cuối cùng, thật sự mệt chịu không nổi nữa, liền dứt khoát trải đệm ra sàn trong phòng Cung Lê Hân, còn lấy lý do giường chật cứng rắn kéo Hạ Cẩn ngủ dưới đất, hành vi cực kỳ vô lại.

Hôm sau khi rời đi, sắc mặt Hạ Cẩn vô cùng đen, âm trầm nhìn chăm chú Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác liếc qua một cái, mỗi bước đều cẩn thận trèo lên trực thăng. Trịnh Triều Hà vẻ mặt cũng rất tiều tụy, nhưng trong mắt không có chút thất vọng, phỏng chừng lương thực cuối cùng vẫn rơi vào tay gã.