Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 132




Lần hoan ái này diễn ra trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, hiển nhiên khoái cảm thoải mái gấp trăm ngàn lần so với lần trước, Tống Hạo Nhiên thực tủy biết vị*, rơi vào tình trạng điên cuồng, đem thiếu niên trong lòng lăn đi lăn lại tận ba giờ đồng hồ, phát tiết ba bốn lần, thẳng đến khi sắc trời hôn ám, màn đêm buông xuống, bụng cả hai đói đến kêu vang mới miễn cưỡng dừng lại. (* : ăn một lần là ghiền; trong cảnh này ý nói Nhiên ca “ăn” đc rồi thì muốn “ăn” nữa, ăn mãi, ăn ko chịu dừng~~ coi chừng tinh tẫn nhân vong nha Nhiên ca =]]]]]])

“Lê Hân, tới căn tin ăn cơm thôi.” Kiềm xuống hạ thân đang muốn rục rịch, Tống Hạo Nhiên thay thiếu niên xử lý sạch sẽ trọc dịch nơi hậu huyệt, thỏa mãn cười nói.

“Ân.” Cung Lê Hân miễn cưỡng đáp lại, giọng mang theo âm mũi dày đặc, đôi miêu đồng hơi khép bị che phủ bởi một tầng sương, liễm quang dập dờn, vô cùng động nhân, trêu chọc khiến Tống Hạo Nhiên lại hung hăng ngậm lấy đôi môi hơi sưng đỏ của cậu gặm cắn một trận.

Quấn quýt lấy nhau nửa ngày hai người mới mặc quần áo ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng Lâm Văn Bác cách vách, Tống Hạo Nhiên dừng bước, gõ cửa kêu,”Văn Bác, đi ăn cơm.”

“Lâm đại ca không có trong đó.” Không nghe thấy tiếng hít thở trong phòng truyền ra, Cung Lê Hân kéo kéo góc áo hắn nói.

Bản thân và Lê Hân làm ra động tĩnh lớn như vậy, Văn Bác ngồi yên được mới là lạ! Tống Hạo Nhiên giật mình, ngượng ngùng cười một tiếng, ôm lấy vai thiếu niên đi về phía phòng y tế, hàn huyên cùng Cung phụ một lúc, sau khi ông ăn cơm chiều xong đi ngủ, hai người mới đi tới căn tin.

Trong căn tin đã tụ tập không ít người, nhận phần ăn của mình xong liền tốp năm tốp ba ngồi một chỗ, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Thấy Tống Hạo Nhiên và Cung thiếu tiến vào, tiếng nói chuyện ồn ào ầm ĩ nháy mắt im bặt, mọi người đều lộ ra biểu tình xấu hổ cẩn trọng, đừng nói tới nói chuyện và nhai nuốt, ngay cả tiếng hô hấp cũng nhẹ hơn rất nhiều.

“Bọn họ sao thế?” Tức khắc nhận ra biến hóa của mọi người, Cung Lê Hân sau khi lĩnh một chén cháo cùng một đĩa đồ chua, kiếm bàn ngồi xuống liền hỏi.

“Hồi chiều có mở hội nghị tổng kết với bọn họ, có lẽ anh giáo huấn quá nghiêm khắc, giờ còn chưa ổn định lại. Ăn cơm đi, không có gì đâu.” Tống Hạo Nhiên từ trong túi lấy ra một túi nhộng phơi khô, đặt cùng thức ăn trước mặt thiếu niên, vẫy tay nói.

Làm sai, quả thật cần phải giáo huấn. Cung Lê Hân gật đầu, chuyên tâm dùng cơm. Tống Hạo Nhiên nhanh chóng ăn hết cơm, yêu thương hôn lên tóc thiếu niên, thấp giọng nói,”Từ hôm nay trở đi, các tiểu tổ dị năng mỗi ngày sẽ rút ra ba tiếng để tiến hành huấn luyện quân sự, anh sẽ dẫn bọn họ ra sân tập. Em đã mệt cả buổi chiều rồi, hôm nay cũng đừng đi, về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời, hắn ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên nhẹ nhàng xoa bóp.

Từ khi đến Trường Xà đảo, dị năng giả trong căn cứ hoặc ít hoặc nhiều đều nhiễm phải thói xấu của phạm nhân trên đảo, ngày càng tùy tiện không nghiêm túc, dần mất đi cẩn thận và nghiêm túc của quân nhân. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định khôi phục lại cách quản lý quân sự trước kia, miễn cho bọn họ vừa đi khỏi, căn cứ đã năm bè bảy mảng.

Tống Hạo Nhiên bày tỏ tình yêu rõ ràng, động tác vô cùng nhu tình, làm tám tên tổ trưởng tiểu tổ dị năng thiếu chút nữa mù cả mắt. Bọn họ vội vàng quay đầu, không dám nhìn tới hai người đang thân thiết khó mà chia lìa kia, trong lòng khiếp sợ quả thực không dám dùng từ để miêu tả, nhưng nhớ lại sự quan tâm chu đáo cùng bảo hộ như hình với bóng của Tống thiếu tướng với Cung thiếu, lại cảm thấy hai người ở cùng một chỗ thật sự là C quốchảy thành sông, không có gì đáng trách cả.

Cung Lê Hân rất hưởng thụ sự thân cận ôn nhu của Tống Hạo Nhiên, bám lấy cổ hắn hôn lên cái cằm lún phún râu, cười gật đầu đáp ứng. Tống Hạo Nhiên vẻ mặt sủng nịch, khẽ cọ lên mũi thiếu niên, khi đứng lên đối mặt với thuộc hạ lại biến thành bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu*, nghiêm túc thường ngày. (* : tính cách nghiêm túc, ko nói cười lung tung) (thay đổi sắc mặt thiệt lẹ =]]]]]])

Dị năng giả của khu Đông từ sớm đã theo các tổ trưởng tập hợp lại, eo lưng thẳng tắp đứng ngoài phòng ăn, thấy Tống thiếu tướng đi ra, đều đồng loạt soạt soạt cúi chào theo kiểu quân đội. Trước khi đến Trường Xà đảo, bọn họ mỗi ngày đều tiến hành huấn luyện quân sự, sau khi tới đây, bị phân công vào đội của Bào Long và Khang Chính Nguyên, quả thật bọn họ đã rất lơ là, nay lại tề tựu dưới trướng Tống thiếu tướng, trong lòng đều có cảm giác hưng phấn nóng lòng muốn thử sức, mỗi người nhìn qua tinh thần đều rất phấn chấn, trạng thái rất tốt.

Tống Hạo Nhiên đảo mắt nhìn qua, vừa lòng gật đầu, giơ tay chào lại theo lối quân đội, đưa đội ngũ chạy ra sân tập. Tiếng bước chân chạy đều từ từ xa dần, Cung Lê Hân nghiêng tai lắng nghe một hồi, lại vùi đầu ăn. Căn cứ lại khôi phục bộ dáng mạnh mẽ có chí tiến thủ, đoàn kết một lòng lúc trước, rất không tồi! Cậu thầm nghĩ trong lòng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Hai người khi tới căn tin sắc trời cũng đã tối, đợi khi Cung Lê Hân cơm nước xong xuôi, vầng trăng tròn sáng tỏ đã lên cao, đem mặt biển xanh lam nhuộm thành một màu trắng bạc. Cung Lê Hân đứng đón gió đêm trên vách núi, lẳng lặng nhìn chăm chú mỹ cảnh của trời và biển. Kiếp trước, cậu nào có cơ hội thấy được bầu trời, thấy được cảnh sắc tươi đẹp, thấy được đêm trăng sáng thế này? Đời này, dù phải sống trong mạt thế ăn bữa nay lo bữa mai, cậu vẫn thấy mình thật hạnh phúc.

Bên bờ cát dưới vách núi, có một đốm lửa đang chớp động, Cung Lê Hân nhìn chăm chăm xuống, thấy đó là Lâm Văn Bác đang hút thuốc, mỉm cười, thân hình tựa như hồng nhan hướng thiên nhai bay vút xuống. Đậu Hằng vẫn đứng cách đó không xa chú ý tới thiếu niên thấy được hành động của cậu, trong lòng cả kinh, lập tức chạy tới cứu người. Nhưng hắn chung quy vẫn muộn một bước, chỉ có thể bắt được làn gió nhẹ do thiếu niên bay vút xuống tạo nên. Hắn siết tay đến mức trắng bệch, nhìn xuống bên dưới vách núi, thấy thiếu niên đạp gió mà đi, thân hình nhẹ như mèo, đã vững vàng đứng trên cát, không bị bất cứ thương tổn gì, lúc này mới thả lỏng người hô hấp lại, trái tim treo trên không trung giờ phút này mới từ kinh hoàng mà đập trở lại, khiến hắn đau nhức một trận.

Thở hổn hển một hồi, hắn nằm ngửa trên vách núi, một tay che ngực, một tay che lên đôi tử mâu vẫn còn hoảng sợ, thầm tự kiểm điểm lại hành vi ngu xuẩn của mình. Quan tâm quá sẽ loạn, hắn đã quên, thiếu niên là tứ hệ dị năng giả cấp bốn, căn bản không sợ chút độ cao như thế. Nằm nghỉ một lát, hắn nghiêng người đứng dậy, đi tới bãi cát phía dưới. Hắn đã quen luôn đuổi theo thân ảnh của thiếu niên.

Trên bờ cát, Lâm Văn Bác lưng tựa lên một mỏm đá lớn, tay cầm một điếu thuốc tự chế, vừa hít mây nhả khói, vừa lẳng lặng nhìn vầng trăng sáng ngoài biển, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Lâm đại ca, anh ăn chiều chưa?” Một giọng nói trong trẻo vang lên đánh vỡ yên tĩnh trên bờ cát, dẫn tới cơ thể Lâm Văn Bác khẽ run, nhanh chóng quay đầu lại nhìn người tới. Thiếu niên dáng người như trúc, đạp ngân huy chậm rãi đến gần, khuôn mặt tinh xảo hiện ra ngày càng rõ tựa như một tia sáng đánh tan bóng tối, bừng sáng trước hai mắt tối đen không rõ của hắn.

“Tiểu Hân.” Âm thanh hắn trầm thấp, như gọi tên, lắng nghe kỹ lại thấy như than thở, duỗi tay ôm lấy thiếu niên vào lòng, siết chặt trong ngực hắn, trái tim bị gió biển thổi đến phát lạnh được thân thể mảnh khảnh của thiếu niên che phủ, dần khôi phục lại độ ấm bình thường, ấm áp nói không nên lời. Hắn khẽ cười, đầu ngón tay búng ra, ném nửa mẩu thuốc còn lại xuống cát.

Cung Lê Hân rúc vào lòng hắn, bám lên vai hắn ổn định lại người, đến khi cả hai tìm được vị trí thoải mái mà ngồi xuống, lúc này Cung Lê Hân mới phát hiện, bên người hắn vứt rất nhiều tàn thuốc dài ngắn khác nhau, hiển nhiên là ngồi ở đây hút thuốc đã lâu, ngay cả quần áo trên người cũng dính đầy mùi thuốc lá.

Cung Lê Hân hít hít mũi, ghé vào người hắn ngửi ngửi, chần chờ mở miệng,”Lâm đại ca, mùi này hình như là mùi tình dược lần trước các anh trúng phải.”

Đôi kim mâu của Lâm Văn Bác chợt lóe, như thật như giả đáp,”Phải.” Dứt lời, hắn một tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, để cậu sát vào người mình, tay kia lại lấy ra một ít sợi thuốc lá cuộn lại, đầu ngón tay ma sát vào mỏm đá đánh ra mấy đốm lửa, châm đầu điếu thuốc, sau đó ngậm vào miệng hít một ngụm. Mùi thuốc lá nồng đậm chậm rãi tỏa ra làm kẻ khác muốn say.

Cung Lê Hân híp mắt, đầu óc có chút mê muội. Lâm Văn Bác cúi đầu nhìn chăm chú biểu tình biếng nhác như mèo con của cậu, khẽ bật cười sau đó để điếu thuốc đến bên môi cậu, dùng thanh âm từ tính dụ dỗ,”Tiểu Hân, muốn thử một chút không?”

Đuôi lông mày xéo của nam nhân nhướng lên, đôi kim mâu lưu quang lưu chuyển, làm người ta hồn xiêu phách lạc, khuôn mặt vốn tuấn mỹ vô trù nay lại mang theo chút yêu dị, chút tà mị, làm người ta kìm lòng không được muốn chìm đắm vào đó. Cung Lê Hân bị mê hoặc, ngây ngốc nhìn hắn một hồi, còn chưa kịp đáp lời, đôi môi hơi sưng đỏ đã tự động ngậm lấy điếu thuốc vào miệng, nhẹ nhàng hít một ngụm.

“Khụ khụ…khụ khụ…” Mùi vị khiến người ta sặc mũi chiếm đầy miệng và khoang mũi, dẫn tới thiếu niên ho khan một trận, khóe mắt tràn ra chút nước mắt, thấm ướt làn mi cong, dưới ánh trăng lại lóe lên ánh sáng phản xạ, thoạt nhìn đáng thương lại đáng yêu.

“A~” Lâm Văn Bác cười nhẹ, ***g ngực rộng lớn hơi chấn động, trái tim run rẩy truyền vào người thiếu niên không hề giữ lại. Hắn hít sâu một hơi thuốc, ngậm lấy cánh môi thiếu niên, đem toàn bộ khói thuốc truyền qua miệng cậu, đầu lưỡi bá đạo cuốn lấy lưỡi thiếu niên, không để cậu có cơ hội nhả ra.

Cứ lặp lại như thế mấy ngụm, hai má phiếm hồng của thiếu niên biến thành đỏ bừng, ánh nước trong mắt ngày càng nhiều, khi tà mị liếc nhìn nam nhân, ba quang nơi đáy mắt lưu chuyển tựa như bầu trời đầy sao, đẹp đến mức làm người ta mất cả phương hướng. Cậu không kháng cự miệng lưỡi nam nhân, ngược lại còn chủ động ôm lấy cổ hắn, cần mẫn đòi hỏi hương vị ngọt ngào trong miệng hắn, chóp mũi thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘ưm ưm’ hừ nhẹ làm người khác phải mặt đỏ tim đập.

“Tiểu Hân, quên nói cho em, thuốc này nếu lần đầu hút thì tác dụng phụ của nó có hơi nặng. Bất quá cũng không sao, có Lâm đại ca ở đây, sẽ chăm sóc tốt cho em.” Nam nhân liếm mút vành tai trắng nõn của thiếu niên, vừa khẽ cười, vừa cởi quần áo của cậu. Mà quần áo hắn thì đã bị thiếu niên thần trí không rõ lột ra không còn một mảnh.

“Ân, nhanh lên!” Thân thể vừa trải qua một lần hoan ái phi thường mẫn cảm, căn bản không thể chịu được chút khiêu khích. Cung Lê Hân dục hỏa đốt người, bĩu môi lầm bầm thúc giục, nghiêng người đẩy Lâm Văn Bác xuống bờ cát, đạp quần kéo xuống tới cổ chân, đỡ lấy cự vật thô dài của Lâm Văn Bác, nhắm ngay phấn huyệt ngứa ngáy ngồi xuống.

“Tiểu Hân đợi đã, sẽ đau đấy!” Lâm Văn Bác chống nửa người dậy nhắc nhở, lại chậm mất một bước, thiếu niên đã ngồi xuống, hoàn toàn bao lấy nơi đã sưng không chịu nổi của hắn.

Cự vật đỏ tía dữ tợn ‘ch—‘ một tiếng đi vào cơ thể thiếu niên, chặt hẹp như tưởng tượng, lại không có chút cảm giác khô sáp, nếp thịt trơn ướt ấm áp cắn nuốt, mấp máy, tư vị tuyệt vời khó tả. Lâm Văn Bác gầm nhẹ một tiếng, vội dùng sức nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên, cố nén xúc động muốn phát tiết xuống.

Nhưng thiếu niên lại mảy may không biết tới khó khăn của hắn, tự mình luật động lên xuống. Cậu ngẩng cao đầu, nghiêng người cong lên cái cổ duyên dáng, thân thể trắng nõn như ngọc được ánh trăng màu bạc phủ lên, tựa như một mỹ nhân ngư đuôi trơn bóng, lại được mặt biển lấp lánh ba quang tôn lên như mộng như ảo, đẹp đến mức không giống thật.

Lâm Văn Bác một bên thuận theo luật động của thiếu niên, một bên giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, đồng tử kim sắc lưu chuyển một tia mê say cùng bối rối, sợ mình một khi không giam lại, mỹ nhân ngư trong lòng sẽ nhảy vào sóng biển biến mất không thấy. Vì để xác nhận sự tồn tại của thiếu niên, hắn từng cái lại từng cái dùng sức nhiều hơn, thẳng đến khi đem cả hắn và thiếu niên lần lượt bay lên mây, trời đêm không rõ…

.