Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 144




Thấy hành động của Cung Hương Di, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Kim Thượng Ngọc, tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống luôn. Cô vẫn tưởng người Lâm Văn Bác yêu là Cung Lê Hân, vậy sao bây giờ anh ta lại ôm tỷ tỷ Cung Lê Hân a? Đây đúng là một tuồng kịch gia đình luân lý a! (⊙o⊙)!

Nghĩ đến đây, cô liền quay đầu nhìn qua thiếu niên.

Cung Lê Hân có một ý thức rất mạnh về lãnh địa của mình như một con dã thú, phàm là người thuộc “sở hữu” của cậu, ai cũng không được phép động vào, lại cố tình, trong lòng cậu Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên là hai người có địa vị rất đặc thù. Cung Hương Di vừa rồi đã nhào vào lòng Lâm Văn Bác, còn không muốn buông ra là không được! Nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, cậu đầu tiên là vô cùng kinh hãi, chờ khi cậu phục hồi tinh thần thì hai mắt liền nhíu lại, đưa tay muốn ném Cung Hương Di ra.

“Đừng!” Tống Hạo Nhiên nói nhỏ, vội bắt lấy cổ tay cậu lắc đầu. Hiện tại bọn họ không thể làm gì được, Cung thúc và Lâm lão gia tử còn đang nhìn, hai người kia sự thật nháo thế nào cũng không thể để họ tức tới ngất xỉu. Quan hệ giữa ba người họ sẽ không giấu cả đời, nhưng trước mắt vẫn chưa phải thời cơ để công khai.

“Em chẳng phải muốn ăn nhộng chiên sao? Hết nhộng rồi, chúng ta vào rừng tìm thêm đi.” Vỗ vỗ thắt lưng căng thẳng của thiếu niên, Tống Hạo Nhiên ôn nhu nói, lại cố ý chỉ qua Cung phụ và Lâm lão gia tử.

Đúng vậy, một lão nhân như tổ phụ hẳn là giống như nhóm lô đỉnh lúc trước, ghét nhất mấy chuyện Long Dương thế này, cậu không thể để Lâm đại ca bị liên lụy được. Cung Lê Hân suy nghĩ cẩn thận, áp xuống lệ khí trong lòng, xụ mặt cùng Tống Hạo Nhiên rời đi. Kim Thượng Huy đã được cậu cho tự do hoạt động, sớm đã chạy tuốt vào sâu trong rừng không thấy thân ảnh.

“Tôi cũng đi.” Đậu Hằng như cái bóng đi theo sau thiếu niên, khiến Tống Hạo Nhiên ý vị thâm trường mà liếc nhìn hắn vài cái.

Thấy tiểu Hân vẻ mặt buồn bực rời đi, Lâm Văn Bác ảo não không thôi, cố dùng sức mới kéo được cánh tay đang ôm chặt lấy hắn của Cung Hương Di ra. Nếu không phải do Cung phụ còn ở gần đó nhìn, hắn đã sớm bốc hỏa. Tính tình Cung Hương Di chính là thay đổi thất thường như vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, giống như cả thế giới đều xoay quanh cô ta vậy, không hề suy nghĩ đến tâm tình người khác.

“Cô rốt cuộc là làm sao?” Mặt nghiêm lại, Lâm Văn Bác nhẫn nại hỏi.

“Văn Bác, đây là giun khô, không phải khô bò, anh luôn gạt em.” Cung Hương Di mở bàn tay còn nửa miếng giun khô, nước mắt lại bắt đầu chảy ra như cơn lũ.

Càng biết Lâm Văn Bác đối xử tốt với cô, cô càng hối hận về những việc mình đã làm. Đi tới bước này với Lâm Văn Bác, cô phi thường rõ ràng, nguyên do tất cả đều vì cô tâm tính thay đổi. Trong lòng cô luôn oán hận Lâm Văn Bác từ khi trùng sinh, tuy yêu nhưng suy cho cùng vẫn không toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Khi cả hai ở cùng một chỗ, cô nghĩ càng nhiều chính là làm cách nào để khống chế đối phương, làm cách nào để giam chặt đối phương, để tránh đi bi kịch đời trước, tâm muốn thắng lợi đã sớm vượt qua cái gọi là tình yêu này.

Không một lòng nguyện trả giá, đương nhiên sẽ không có được phần hồi báo toàn tâm toàn ý. Là chính cô đã từng chút từng chút đẩy Lâm Văn Bác ra xa, nên mới đi tới một bước hôm nay. Hiện tại, càng phát hiện đời trước Lâm Văn Bác đối xử tốt với cô, cô càng không thể mang chiếc mặt nạ vờ kiên cường, vờ không có gì được nữa, cô rất hối hận, hối hận không thể trùng sinh thêm lần nữa, để bắt đầu tất cả lại từ đầu.

“Tôi gạt cô đây là khô bò khi nào? Cô vì thứ này mà khóc?” Lâm Văn Bác nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên chút mất kiên nhẫn. Thấy mọi người dùng ánh mắt bát quái nhìn mình, hắn đứng dậy ngoắc tay ý bảo Cung Hương Di theo hắn ra chỗ khác nói chuyện. Dưới ánh mắt tha thiết chăm chú của Cung phụ, hắn không thể nói ra những lời thẳng thắn đả thương người được.

Cung Hương Di lập tức lau nước mắt đuổi theo. Nhìn bóng dáng hai người khuất đi trong rừng, Cung phụ cùng Lâm lão gia tử liếc nhìn nhau, đồng thời lâm vào trầm mặc. Cung phụ tất nhiên hy vọng con gái có thể tiếp tục cùng một chỗ với Lâm Văn Bác, nhưng Lâm lão gia tử lại không nghĩ vậy. Cung Hương Di tuy rằng dần tốt hơn nhưng cảm xúc lại biến đổi thất thường, giống như một thứ đồ dễ vỡ. Tại mạt thế này, tìm bạn lữ nhất định phải là người kiên cường, còn phải có thực lực, cả hai chung một chỗ giúp đỡ nhau, để ý đến nhau, không thể để một người đơn phương chăm sóc người còn lại. Nếu tôn tử ở cùng một chỗ với Cung Hương Di, chẳng phải sẽ bị liên lụy sao? Dù sao ông cũng tuyệt không đồng ý.

Hai lão nhân lần đầu tiên đối với sự việc nào đó lại không có chung một nhận thức.

Cung Lê Hân nhíu mày đi sâu vào rừng. Tống Hạo Nhiên đi phía sau, nhìn Đậu Hằng đang sóng vai cùng mình, nói,”Chúng ta tách ra tìm đi.” Ý tứ đuổi người rất rõ ràng. (¬‿¬)

Đậu Hằng nhìn bóng dáng tức giận của thiếu niên, lại nhìn mấy con ong mật đang bay lượn trong rừng, gật đầu đáp ứng. Có ong mật tức có tổ ong, hắn nhớ rõ Cung Lê Hân rất thích ăn đồ ngọt, chỉ tiếc kẹo bánh gì đó toàn là thứ xa xỉ ở mạt thế, gần như đã biến mất. Nếu tìm được mật ong, cậu nhất định sẽ rất cao hứng.

“Đậu Hằng có vẻ rất thích em.” Đợi khi Đậu Hằng đi xa, Tống Hạo Nhiên mới ôm lấy vai thiếu niên, làm như lơ đãng hỏi.

“Ừm, em cũng rất thích anh ta.” Cung Lê Hân gật đầu. Tuy cậu không cần người bảo vệ, nhưng khi biết có một người luôn như vậy bên cạnh, luôn thủ hộ đi theo, chỉ cần quay đầu là có thể thấy, cảm giác này rất đặc biệt, làm cậu thấy vô cùng an tâm.

Ánh mắt Tống Hạo Nhiên ám ám, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, nói càng nhiều chỉ càng khiến Lê Hân chú ý tới Đậu Hằng hơn mà thôi. Thấy thiếu niên cau mày bĩu môi, rất rõ ràng vẫn còn phiền lòng vì một màn vừa rồi, hắn cố kể mấy chuyện hài xưa cũ, cuối cùng mới dỗ được thiếu niên thả lỏng mặt mày.

Hai người đi vào rừng, thấy nhộng sâu bám trên nhánh cây liền lấy xuống bỏ vào một cái túi to. Nhộng sâu chỉ cần dùng chút dầu lạc chiên lên, rồi rắc chút muối đã là một món mỹ vị khó có được, ăn vào miệng sẽ thấy mềm mềm, còn mang theo một mùi hương ngon ngọt, làm người ta hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Tâm tư dần chuyển qua mỹ thực, Cung Lê Hân rất nhanh đã vứt chuyện phiền lòng ra sau đầu, chuyên tâm tìm kiếm. Thiếu niên cong lên cái mông mượt mà, xoay người tìm kiếm nhộng sâu trong các bụi cây, vạt áo sơ mi bị một nhánh cây móc lấy, làm lộ ra một khoảng eo non mịn trắng nõn, trông vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Tống Hạo Nhiên vốn một lòng đi kiếm thức ăn, thấy cảnh đẹp này, mâu quang chợt lóe, không khỏi nhớ tới từng có một lần ở trên xe ôm thiếu niên, bị cái mông mềm mại này của cậu kích thích cho tiết ra. Từng dòng nhiệt lưu nóng rực từ dưới háng tràn ra toàn thân, mâu sắc hắn dần tối đi, bước lên hai bước, đưa tay vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên.

“Tống đại ca, anh làm gì thế?” Cung Lê Hân bật thẳng người, vành tai phiếm hồng.

“Anh muốn em, dọc đường đi chúng ta cũng không có thời gian bên nhau, chẳng lẽ em không muốn anh sao?” Môi đặt sát bên tai thiếu niên khẽ nói, hơi thở Tống Hạo Nhiên mang theo độ ấm nóng bỏng, làm vành tai phiếm hồng của thiếu niên nhanh chóng đỏ như máu.



“Muốn.” Cung Lê Hân bị mê hoặc, ánh mắt dần mông lung, cánh tay trắng tuyết giơ tay xoa nhẹ lên lưng nam nhân, khiêu khích bốn phía. 19 tuổi, là độ tuổi cơ thể khao khát nhất, không thể chịu được một chút trêu chọc.

Tống Hạo Nhiên khẽ thở gấp, ngang ngược hôn liếm vành tai trắng như ngọc của thiếu niên, giọng khàn khàn hỏi,”Chỗ này lúc nào cũng có thể có người tới, anh ở đây muốn em, em không sợ người ta nhìn thấy sao?” Dứt lời, hắn dùng bộ vị dưới háng sớm đã dựng thẳng của mình cọ cọ lên bụng thiếu niên, vô thanh biểu đạt dục vọng của mình.

Đời trước, Tiêu Lâm thậm chí đã để Cung Lê Hân cùng nhóm lô đỉnh mập hợp trước mặt mọi người làm niềm vui, điểm mấu chốt của liêm sỉ và đạo đức sớm đã bị Tiêu Lâm hành hạ dần đến không còn, dĩ nhiên sẽ không để ý bị người khác nhìn thấy, nghe vậy liền khó nhịn gật đầu nói,”Không sợ, em muốn!” Cậu vừa nói vừa gấp gáp cởi thắt lưng nam nhân.

“Đừng nóng vội, thế nhưng anh không muốn để người khác nhìn thấy cơ thể em a!” Tống Hạo Nhiên khẽ cười, vừa mút lấy đường cong trên cổ thiếu niên, vừa nhanh chóng cởi áo khoác trên người vòng trên hông cậu, sau đó kéo quần cậu xuống ném qua một bên, xoa nắn ngọc hành khả ái đã dựng thẳng từ lâu.

“Ngô~” Cung Lê Hân ngửa đầu kêu rên, tay tiến vào quần lót nam nhân, vuốt ve cự vật đỏ tía còn lớn hơn của mình vài vòng.

Hai người giao triền say mê hôn nhau, thân thể dính sát cọ xát cùng một chỗ, hôn đến động tình còn phát ra tiếng rên rỉ làm người ta mặt đỏ tim đập. Tống Hạo Nhiên một tay an ủi phía trước của thiếu niên, một tay chen vào giữa hai đùi cậu trừu sáp, hậu huyệt phấn nộn chỉ trong nháy mắt đã chảy ra chất lỏng ngọt ngào, khi ngón tay ra vào còn phát ra tiếng nước *** mĩ vô cùng, làm Tống Hạo Nhiên thiếu chút nữa phát cuồng.

“Bảo bối, nơi này của em thật ẩm ướt, để anh nếm thử xem có mùi vị gì nào.” Cắn cắn cánh môi sưng đỏ của thiếu niên, hắn đặt thiếu niên tựa lên một thân cây, gác một chân cậu lên vai mình, người xổm xuống chen vào giữa hai đùi cậu hôn liếm nơi ướt đẫm xinh đẹp, còn không ngừng đưa tay âu yếm ngọc hành đang trào dâng kia. Thanh âm mút liếm thanh thúy vang lên, nơi đó bị đầu lưỡi mềm mại luồn lách đảo quanh, đưa tới từng cỗ khoái cảm như điện giật, làm Cung Lê Hân liên tục rên rỉ, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đã không trụ được, chỉ có thể lấy tay kéo tóc nam nhân, thở hổn hển cầu xin,”Đừng liếm nữa, em sắp tới rồi, mau vào.”

Giọng thiếu niên mang theo chút nức nở, mềm mềm nhu nhu, giống như một con mèo nhỏ đang động tình, thật làm người ta muốn kéo cậu vào lòng hung hăng yêu thương một trận. Hồng mâu Tống Hạo Nhiên tinh hồng bắn ra quang mang yêu dị, đứng thẳng người, cởi quần lót ra, để hai chân thon dài của thiếu niên vòng lên hông mình, dùng sức đặt cậu lên thân cây, cuối cùng cắm vào, bắt đầu điên cuồng luật động.

Thiếu niên bị thúc lên người lung lay sắp đổ, chỉ có thể vô lực bám lấy cánh tay cường tráng của nam nhân, khóe mắt hơi đỏ theo từng đợt khoái cảm mà dâng lên vài tia thủy quang, lộ ra vẻ đẹp càng làm người ta điên cuồng.

Tống Hạo Nhiên một tay giữ lấy gáy thiếu niên, đưa lưỡi liếm khóe mắt đẫm lệ của cậu, thỏa mãn từ thân thể đến cả tâm hồn làm hắn cực kỳ say đắm. Thà chết triền miên, khó trách triền miên lại dùng tới hai chữ ‘thà chết’ để hình dung, rất chính xác, mỗi một lần, hắn đều hận không thể chết trên người cậu. Tống thiếu tướng ngày thường nghiêm túc chính trực, một khi ở cạnh âu yếm thiếu niên thì lý trí liền hoàn toàn biến mất, giống như một đầu dã thú đắm chìm trong nhục dục.

Nửa tiếng sau, hai người đồng thời gầm nhẹ một tiếng tiết ra. Tống Hạo Nhiên chặn lấy trọc dịch thiếu niên tiết ra, đem chà lên thân cây phía sau, thẳng người ôm lấy thiếu niên một hồi mới lưu luyến không rời rút thứ đã bán nhuyễn ra. Tinh hoa bắn vào người thiếu niên lập tức theo mông cùng bắp đùi chảy ra, rơi xuống đống lá khô phủ đầy dưới đất, mùi tinh tỏa ra nồng đậm trong không khí.

Bẻ một phiến lá mềm xử lý sạch sẽ cho thiếu niên, Tống Hạo Nhiên giúp cậu mặc quần áo vào, bảo cậu về doanh trại dùng cơm trước, lúc này mới chậm rãi thanh lí đống hỗn độn dưới hạ thân mình.

“Ra đi.” Mặc quần vào, hắn nói với một góc âm u nơi bụi cây.

Đậu Hằng trong tay cầm một tổ ong lớn, chậm rãi bước ra, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như thường ngày, nếu như không nhìn tới thứ cao ngất bên dưới của hắn. =w=

Hồng mâu của Tống Hạo Nhiên đảo qua khố bộ đang phấn chấn của hắn, sắc mặt sa sầm, trầm giọng hỏi,”Anh rất thích nhìn lén sao?”

“Chẳng lẽ không phải do cậu cố ý để tôi nhìn sao?” Đậu Hằng liếc hắn một cái, hỏi ngược lại. Khi hắn tới, động tác nam nhân này đột nhiên mãnh liệt hơn đã đủ để chứng minh.

Tống Hạo Nhiên nhếch môi cười, từng câu từng chữ chậm rãi mở miệng,”Em ấy là của tôi.”

“Cậu xác định là cậu ấy chỉ thuộc về cậu sao?” Người lần trước tôi thấy cũng không phải là cậu! Giấu đi câu sau, Đậu Hằng mặt không chút thay đổi cầm tổ ong trong tay đi về phía doanh trại. Mấy thứ khiêu khích này vốn không cần, hắn chỉ cần đứng từ xa nhìn thiếu niên là tốt rồi, chưa từng nghĩ sẽ được nhận gì. Chính vì rất quý trọng, rất vô giá, cho nên mới sợ một bước kia, chỉ vì hắn cũng không xác định tương lai sẽ có kết cục thế nào. Có lẽ sẽ có được sự đền bù xứng đáng, có lẽ sẽ hoàn toàn mất đi, hai suy đoán này đã trói buộc tình cảm của hắn, làm hắn cam tâm tình nguyện giậm chân tại chỗ. Hắn thừa nhận hắn không thể chịu được phải mất đi thiếu niên.

Tống Hạo Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng Đậu Hằng, thật lâu sau khẽ bật cười, nhấc chân đuổi theo.

****************************************