Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 154




Một năm sau, Ninh Thành.

Đây là một ngày mưa to tầm tã, bên ngoài trời điện thiểm lôi minh [sấm sét], trong một căn phòng nào đó lại ẩm ướt nóng bỏng, ánh sét chiếu vào soi rọi mặt sàn bằng gỗ vứt đầy quần áo, từng kiện quần áo rải rác trải dài tới cạnh một chiếc giường lớn cỡ king size. Trên giường có ba nam nhân cả người xích lõa, đang gắt gao triền quấn một chỗ, chẳng phân biệt được ngươi ta.

Lâm Văn Bác ngồi ở đầu giường, từ phía sau ôm lấy Cung Lê Hân, một tay nắm lấy nơi dâng trào của Cung Lê Hân cao thấp luật động, tay còn lại giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, để cậu chìm vào ***g ngực mình, làm thân thể hai người càng dính sát vào nhau.



Tống Hạo Nhiên quỳ gối giữa hai chân cậu, đem đôi chân thon dài thẳng tắp đặt lên hai vai, đầu chôn vào hai đùi mà liếm mút tiểu huyệt phấn nộn của cậu.

Trước sau đều bị âu yếm giáp công, Cung Lê Hân ngửa cao đầu rên rỉ, hai chân mở rộng kẹp lấy bả vai Tống Hạo Nhiên, nức nở thúc giục,”Nhanh lên, em muốn!”

Trong một năm, Cung Lê Hân đã cao lên không ít, thân thể cao lớn, tỷ lệ cân xứng hoàn mỹ, phối với làn da trắng mịn càng thêm tuyệt mĩ, cùng với sau khi trưởng thành, ngũ quan thiếu đi ba phần ngây ngô, nhiều hơn ba phần mị hoặc, đủ để khiến tất cả mọi người vì cậu mà điên cuồng.

Đôi chân thon dài của thanh niên trắng nõn oánh nhuận, giao triền cùng thân thể màu đồng của Tống Hạo Nhiên, tạo thành một hình ảnh tương phản cực kỳ chấn động thị giác, dẫn tới Lâm Văn Bác miệng khô lưỡi nóng, dục hỏa đốt người. Hắn tăng nhanh động tác trên tay, lộng hai ba cái liền khiến thanh niên tới đỉnh, một cỗ tinh hoa trắng thuần phóng ra, bắn lên mái tóc đen tuyền của Tống Hạo Nhiên. Lâm Văn Bác nheo mắt, đôi kim mâu lưu chuyển ám mang, chế trụ đôi môi ửng đỏ của thanh niên, đem tiếng rên rỉ sắp phát ra của cậu nuốt vào bụng, bàn tay dính đầy dịch trắng xoa xoa hai điểm hồng anh nhỏ nhắn trước ngực thanh niên, làm cậu thiếu chút nữa lâm vào điên cuồng.

Hậu huyệt sớm đã tràn ngập mật dịch, đang căng thẳng lập tức thả lỏng bắt đầu co rút, phảng phất như đang mời mọc ai đó mau tiến vào. Đồng tử đỏ sậm của Tống Hạo Nhiên bên trong như hừng hực hai đốm lửa, đỡ lấy nơi kia sắp sửa bạo tạc, ma sát hai cái trước huyệt khẩu ướt át mềm mại, sau đó đưa thẳng toàn bộ vào.

Cơ thể Cung Lê Hân thoáng run rẩy, lại một tiếng rên rỉ động tình bị Lâm Văn Bác nuốt vào. Thân thể cậu phản ứng thành thật nhất, hơi nâng mông lên, hai chân câu chặt lấy vòng eo tinh tráng của Tống Hạo Nhiên, để hắn càng tiến vào sâu hơn.

Tống Hạo Nhiên kêu rên một tiếng, phải nhẫn nại lắm mới không để bản thân tiết ra. Bảo bối vừa lên giường liền trở nên nhiệt tình vô cùng, vài lần đều khiến hắn suýt nữa không thể chống đỡ. Bất quá, chính bộ dáng trước nghiêm túc thành thật, sau xinh đẹp biếng nhác của người này đã khiến hắn càng thêm mê say. Xúc động muốn phát tiết dưới thân qua đi, hắn ôm lấy thanh niên để cậu ngồi lên eo mình, dùng sức hẩy lên không ngừng trừu sáp.

Lâm Văn Bác nhìn chằm chằm hai người đang mập hợp, tay cầm lấy phân thân đã cứng rắn của mình triệt động, thân hình cường tráng màu đồng ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Giờ phút này, hắn đã vứt đi vẻ bề ngoài nho nhã giả dối, đem sự cuồng dã bất kham giấu sâu trong tâm toàn bộ không sót chút gì hoàn toàn triển lộ. Tầm mắt quanh quẩn ở nơi tiểu huyệt mê hồn của thanh niên cùng tấm lưng xích lõa mồ hôi đầm đìa của cậu, hầu kết hắn kịch liệt rung động, từ sau lưng ôm lấy thanh niên, đưa lưỡi liếm láp mồ hôi nhỏ giọt trên chiếc cổ duyên dáng của cậu, ngón trỏ phải chen vào nơi mê hồn kia, thăm dò thử động hai cái.

“Ngô~ a~” Vì có ngón tay gia nhập, khiến hoa huy*t càng siết chặt hơn, cảm giác ma sát có thể cảm nhận càng thêm rõ ràng, Cung Lê Hân cùng Tống Hạo Nhiên đồng thời thét lớn một tiếng.

Lâm Văn Bác khẽ cười, tiếng cười khàn khàn từ tính nghe gợi cảm tột cùng. Lại thử chen thêm vào ngón giữa, hắn cắn cắn vành tai thanh niên, giọng khàn khàn nói,”Anh muốn vào.”

Tiếp nhận được tín hiệu của hắn, Tống Hạo Nhiên cực ăn ý dừng động tác, để thứ cứng rắn của hắn (Lâm Văn Bác) từng chút một thâm nhập vào thông đạo trơn ướt nhỏ hẹp. Thông đạo mở đến cực hạn, rất nhanh lại nóng lên, tư vị tuyệt vời khó tả, khiến Tống Hạo Nhiên nhịn không được phải trừu động một cái. Cơn đau đớn rất nhỏ truyền đến, Cung Lê Hân rên rỉ, hậu huyệt không tự giác co rút lại, gắt gao cắn nuốt phân thân hai người.

“Thật chặt!” Lâm Văn Bác đem sức nặng toàn thân đặt lên người thanh niên, gầm nhẹ một tiếng vọt vào, sau đó thì điên cuồng rút cắm. Hai người sớm đã phối hợp ăn ý cả ngàn lần, cậu tới tôi lui, cậu động tôi tĩnh, có khi là cùng lúc xung phong, mỗi một lần đều chạm tới chỗ mẫn cảm nhất của thanh niên, khiến thanh niên cuồng loạn liên tục lắc đầu, thân thể trắng nõn nay đã đỏ bừng, tư thái yêu mỵ làm người ta phải lóa mắt cuồng say.

Hai cự long đảo điên trong hoa huy*t, khoái cảm cực hạn xen lẫn cùng từng đợt đau đớn, nhưng chính loại cảm giác đau đớn này lại thiêu cháy lý trí Cung Lê Hân, khiến cậu sa vào đó, muốn ngừng mà không được. Cậu thích được đối đãi ôn nhu, nhưng càng thích cuộc tình ái cuồng dã. Trong sự điên cuồng tột cùng, cậu sẽ quên đi bản thân, đạt tới một loại cảnh giới như thoát khỏi xác thịt, tách rời linh hồn. Loại cảm giác huyền diệu khó giải thích này có lẽ chính là cái gọi là “dục tiên dục tử” trong truyền thuyết đi.

Chiếc giường lớn không thể chịu nổi sự hành hạ của ba người, phát ra tiếng kêu cót két, cùng tiếng gầm nhẹ, rên rỉ và tiếng nhục thể va chạm, tất cả hòa cùng một chỗ, khiến người đứng ngoài cửa chờ đợi không khỏi huyết mạch sôi trào.

Tào Á Nam nghiêng người ghé sát cửa, tai dựng thẳng lên, chuyên tâm lắng nghe đông cung sống bên trong. Hai tiếng gầm nhẹ nặng nề nối tiếp vang lên, trong phòng dần an tĩnh lại, lúc này cô mới đưa tay gõ cửa phòng la lớn,”Cung thiếu, sảng khoái rồi thì nhanh chóng tới phòng thí nghiệm nha, đã xảy ra chuyện!” Không đợi người bên trong đáp lại, cô nhu nhu mũi lập tức tránh đi. Ai~ cô cũng muốn về ôm mấy bảo bối của mình nha.

“Đã có chuyện, chúng ta đi xem xem.” Híp lại đôi thủy mâu ngập sương mù, Cung Lê Hân biếng nhác nằm trong lòng Tống Hạo Nhiên, chọt chọt cơ ngực cứng rắn của hắn nói.

“Được.” Tống Hạo Nhiên lưu luyến không rời hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, khàn khàn đáp ứng.

Lâm Văn Bác dùng răng nanh cắn xuống hõm cổ thanh niên, đợi cho phân thân mình mềm nhũn tự động trượt ra mới nhả ra rời đi. “Lau đi, động tác nhanh lên.” Từ phòng tắm lấy ra hai cái khăn ướt, một cái đưa cho bạn tốt, một cái cầm trong tay, giúp thanh niên xử lý sạch sẽ, thúc giục nói.

Khi ba người chuẩn bị xong đi tới phòng thí nghiệm, thì quanh phòng thí nghiệm đã vây đầy người. Tổ trưởng tổ dị năng 7 đứng đối diện Hạ Cẩn, mặt mang biểu tình hoài nghi chất vấn,”Anh nói không phát hiện bất cứ người khả nghi nào tiếp cận, vậy sao tư liệu phòng thí nghiệm lại bị người làm loạn? Không lẽ có quỷ?”

“Là quỷ, hơn nữa còn là nội quỷ. Hai tổ chúng ta chưa phát hiện ra được người khả nghi, vậy khẳng định đã vào khi chúng ta giao ca, có thể biết rõ thời gian thay ca, người này hẳn rất quen thuộc với căn cứ.” Hạ Cẩn không hề xem thái độ nghi ngờ của người này là ngang ngược, chỉ khách quan phân tích.

Hắn không oán những người này hoài nghi hắn, so với hoài nghi các anh em đã đồng sinh cộng tử nhiều năm, bọn họ đương nhiên sẽ chọn hoài nghi người mới gia nhập căn cứ không lâu là hắn. Tuy rằng bằng thực lực mà được lên làm tổ trưởng tổ dị năng 6, nhưng hắn có thể thấy được, mọi người cũng không thật sự chấp nhận mình, ánh mắt nhìn hắn luôn có chút dò xét cùng cảnh giác. Tình huống của Lục Vân trong đội tự vệ cũng vậy. Nhưng hắn không hề để ý, chỉ cần Cung Lê Hân tin tưởng hắn, chấp nhận hắn, dù có khó khăn cách mấy hắn đều có thể tiếp tục kiên trì.

“Anh nói lời này là có ý gì? Hoài nghi mọi người? Tôi thấy anh mới là nội quỷ! Cố ý lừa gạt sự đồng tình của Cung thiếu, xâm nhập vào căn cứ bọn tôi làm nội quỷ! Nói đi, có phải Tống gia phái anh tới để trộm phương thuốc không?” Tổ trưởng tổ 7 lửa giận ngập trời, khí thế bức nhân chất vấn.

Ở Ninh Thành, trên có dị năng giả, dưới có người thường, quan hệ với nhau đều rất hòa hợp, thân mật như người một nhà, nếu nói trong nhà có tên phản đồ, tâm lý bọn họ thật sự không thể tiếp nhận. Nhưng mà, kim cương đằng vây mấy ngàn dặm ngoài Ninh Thành đã phòng thủ vững chắc cho Ninh Thành, ngay cả phong hệ tang thi cũng không thể bay vào, huống chi là người ngoài? Cho nên, có thể đi vào phòng thí nghiệm cũng chỉ có người của mình. Tính tới tính lui, trong người của mình chỉ có Hạ Cẩn là đáng nghi nhất, mà Lục Vân hiện đang ở trung tâm bán thuốc ngoài Phổ An, nên chuyện hiềm nghi hắn đã bị bài trừ trước tiên.

Hạ Cẩn nhíu mày, mặt lộ vẻ phẫn nộ, người này là nghi ngờ hắn hay là nghi ngờ Lê Hân? Hắn có chút không nhịn được nữa. Mà tổ trưởng tổ 7 kia cũng thấy mình lỡ lời, há miệng thở dốc, mắt lóe lên một tia hối hận.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Nếu là nội quỷ, vậy các cậu làm lớn chuyện chẳng phải là đả thảo kinh xà sao?” Tống Hạo Nhiên trầm mặc bước tới, đứng ngăn giữa hai người.

“Cũng không bài trừ là người ngoài gây ra. Bọn chúng vào không được, chẳng lẽ không thể có người dẫn vào sao? Chiêu lừa gạt sự đồng cảm này lúc nào cũng dùng được cả.” Lâm Văn Bác chậm rãi bổ sung.

Trong phòng thí nghiệm, Cung Hương Di đang giúp Kim Thượng Ngọc thanh lý tư liệu nghe được lời này, động tác thoáng cứng ngắc.

“Đừng chắn ở đây, để tôi vào xem.” Cung Lê Hân bước ra từ sau lưng Lâm Văn Bác, ngữ khí bình tĩnh mở miệng.

“Cung thiếu!” Thấy thủ lĩnh, mọi người vội vàng thu lại biểu tình, cúi đầu chào.

Hạ Cẩn quay đầu nhìn thanh niên dáng người thon dài cao lớn, tầm mắt đảo qua mấy điểm hồng ngân ái muội nơi cổ cậu, mâu sắc chợt trầm xuống, nhưng trong lòng lại không thấy chua xót đau khổ như lúc đầu. Một năm này, hắn đã quen với hành vi vô thanh khiêu khích này của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên. Nếu việc gì cũng so đo, thì phỏng chừng hắn đã sớm bị hai người này liên thủ tới tức chết rồi.

Thoáng buông mắt, Hạ Cẩn bình tĩnh thuật lại,”Lê Hân, việc này…”

“Không cần phải nói, em tin anh.” Cung Lê Hân mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn vô thanh an ủi.

Hạ Cẩn nhếch môi cười, đôi lục mâu ảm đạm nhanh chóng bị thay thế bằng tia sáng chói mắt, trở tay nắm lấy tay thanh niên, dùng ngón cái lặng lẽ khẽ cọ vào lòng bàn tay cậu, ngầm nói hắn không sao, sẽ không nghĩ nhiều. Chẳng sợ bị vạn nhân thóa mạ, chỉ cần người trước mắt này cho hắn một ánh mắt tin tưởng thì đã đủ rồi.

“Vào xem xem.” Lâm Văn Bác vẫy tay, đúng lúc đánh gãy hai người đang bốn mắt “giao lưu”. Cung Lê Hân gật đầu, giải tán tổ viên, dẫn theo Hạ Cẩn cùng tổ trưởng tổ 7 đi vào phòng thí nghiệm.

Kim Thượng Ngọc và Cung Hương Di đang xử lý văn kiện trên bàn, Kim Thượng Huy thì nghiêng người dựa lên một quầy hàng, híp mắt lim dim. Căn phòng chỗ nào cũng được sắp xếp ngăn nắp có thứ tự, thật nhìn không ra dấu hiệu đã có người xâm nhập.

“Thế nào? Có bị mất thứ gì trọng yếu không?” Cung Lê Hân mở miệng hỏi.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của thanh niên, Kim Thượng Huy mở to mắt nhìn qua, một bước bay tới bên người cậu, đưa tay ôm chặt vào lòng. Đồng tử sắc vàng rực rỡ đảo qua hồng ngân ái muội trên cổ thanh niên, nó nheo mắt, cúi người dùng sức liếm, như muốn liếm bay đi mấy cái dấu vết này vậy, ở đó có mùi người khác, nó rất rất không thích. Thấy cái mùi kia càng lúc càng nhạt đi, dần bị mùi của mình thay thế vào, hầu kết nó liền động động, miệng phát ra tiếng gầm gừ hài lòng.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đối với hỗ động thân mật của hai người sớm đã thấy chết lặng, trầm mặt nhìn Kim Thượng Ngọc. Tâm tình họ cũng giống Hạ Cẩn, nếu bọn họ ngay cả việc này cũng so đo, thì phỏng chừng đã sớm bị Kim Thượng Huy làm cho tức chết rồi.

Đón nhận tầm mắt không tốt của hai người, thái dương Kim Thượng Ngọc giật giật, yếu ớt mở miệng,”Văn kiện quan trọng mỗi ngày tôi đều mang về ký túc xá, có ca ca để ý, sẽ không ai có thể trộm đi. Chỗ này chỉ để một ít tư liệu, bị nhìn thấy cũng không sao cả. Tiểu tặc này tự cho là rất cẩn thận, mỗi phần văn kiện đều để lại đúng vị trí, nhưng gã không biết, tôi ở mấy chỗ cửa, ngăn kéo đều nhét thêm những mảnh vụn nhỏ, nếu bị thay đổi tôi sẽ phát hiện trước tiên.”

Dứt lời, cô liền dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Cung Lê Hân, nói,”Cung thiếu, cậu giúp tôi làm thêm cho phòng thí nghiệm mấy cái khóa mật mã, khóa vân tay hay khóa võng mạc cao cấp đi? Về sau sẽ không sợ bị người ta nhớ thương nữa.”

“Mấy thứ đó khả ngộ bất khả cầu, về sau tôi sẽ giúp cô lưu ý.” Nghe thấy không bị mất tư liệu trọng yếu, Cung Lê Hân an tâm, gật đầu đáp ứng. Tuy không rõ mấy loại khóa trong miệng Kim Thượng Ngọc là khóa gì, nhưng cậu nay đã ổn trọng không ít, dù không rõ tuyệt sẽ không lộ rõ, mà là sẽ ngầm về hỏi lại Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên. Đám tổ viên của cậu đã khuyên, cậu không thể làm giảm đi khí thế của thủ lĩnh, nhưng cũng không việc gì phải giả B.

(*giả B/hay giả 13 : phần giải thích xin mượn phần của Bạch tỷ trong bộ Cửa hàng dị thú số 138 :3 :

mạng TQ bây giờ hay chửi 装B là giả điên. Đây là cách giải thích ngắn gọn dễ hiểu và tế nhị nhất, chứ nếu tra nghĩa tới cùng sẽ thấy chữ B là 1 từ hết sức mất dạy. Ở nơi công cộng chửi như vậy sẽ bị mọi người đánh giá nhân phẩm cực thấp; theo người Việt chta thì cứ hiểu là giả điên đi :v )

Dứt lời, cậu lại quay đầu nhìn tổ trưởng tổ 7 và Hạ Cẩn, nghiêm túc mở miệng,”Chuyện này giao cho tổ hai anh điều tra, khi hành động thì điệu thấp chút, không cần phải làm lớn, người này không có khả năng tới lần nữa, các anh chỉ cần tăng cao cảnh giác là được.”

Tổ trưởng tổ 7 vội vàng cúi người đồng ý, Hạ Cẩn nhếch môi cười. Giao cho hắn điều tra, đây là biểu hiện Lê Hân tín nhiệm hắn, cũng là một cách ủng hộ khác của Lê Hân, tâm tình u ám của hắn lập tức bị sự sung sướng thay thế.



********************************