Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 115: Đuổi tận cùng không buông + “Đáng chết! Đó là thứ gì!”




Xe quân đội một bên vừa chiến vừa lui, súng máy trên mui xe bắn loạn xạ về phía sau, trong bóng đêm mông lung, một con cự quái không biết ghép lại từ bao nhiêu thi thể tang thi cao tới bốn, năm mét, đang loạng choạng đi tới đoàn xe!

“Dùng súng phóng tên lửa!” Sĩ quan chỉ huy quyết định thật nhanh hạ mệnh.

‘Oành’ một tiếng, tên lửa mang theo nguyên cái đuôi đỏ rực, bắn về phía con tang thi quỷ dị to lớn kia.

Tang thi bị đòn đánh này làm cho ngực nổ tung, phát ra một tiếng thét dài chói tai ngã ra sau.

Mọi người còn chưa kịp thở một hơi vui mừng, mặt đất liền chấn động, thân ảnh của một con cự quái cao gấp đôi con trước đang từ từ tiến tới!

“Rút lui! Mau chạy đi! Chạy đi!” Trên chiếc xe tải bị cướp kia không chỉ có vũ khí bọn họ đã lấy từ xưởng quân đội mà còn có vũ khí nặng bọn họ mang theo từ trong căn cứ ra. Bây giờ ngoại trừ vũ khí mang theo trên xe của mình thì vũ khí dự bị nào cũng không có! Còn gánh vác nhiệm vụ vận chuyển máy móc về căn cứ, tuyệt đối không thể bỏ mạng ở chỗ này!

Thứ quái vật này rốt cuộc là từ đâu chạy đến?!

Liều mạng chạy khỏi chỗ đó hơn một giờ đồng hồ, tiểu đội Bá Chủ mới dừng xe nghỉ ngơi.

“Đem đống súng ống trong đó phân ra các xe, rồi tiêu hủy chiếc xe tải ở chỗ này mau.”

“Đội trưởng, còn mấy chiếc xe cùng chúng ta chạy làm sao bây giờ?”

Ellen trong mắt loé ra quang mang lạnh lùng: “Lừa họ xuống xe, tất cả đều giết.” Nếu là tự các người tìm chết, thì đừng trách tôi vô tình!

Thấy xe cộ phía trước dừng lại, cho là nơi này tương đối an toàn mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này tuy không thấy tang thi theo phía sau nhưng cũng chưa ra khỏi vòng nguy hiểm, dù sao bọn họ cũng đã chạy mỏi mệt rồi cho nên cảm thấy thả lỏng không ít.

“Là muốn xuống bàn bạc sao?”

“Hình như không có người trong quân đội?”

“Vậy chúng ta có thể tranh thủ giành quyền chỉ huy, coi thử đoàn xe phía trước muốn gì.”

“Hình như là người Bá Chủ…”

Những người bước xuống xe không còn người nào có thể trở về xe được nữa, dòng máu đỏ tươi như một bức thư mời mỹ vị không tiếng động, trong màn đêm truyền ra bốn phía.

Sắc trời tờ tờ sáng, đám người mệt mỏi cả một đêm mới co quắp ngã xuống đất.

“Mẹ kiếp, cả đêm rồi… Tôi còn tưởng rằng tang thi này giết hoài không hết đó.” Quách Binh nằm ngửa trên đất, cũng không quản trên đất có vật gì bẩn thỉu không.

Hạ Tử Trọng lấy tinh hạch trong đầu con tang thi cấp ba cuối cùng, đưa lên trời mới xuất hiện ánh sáng soi soi: “Tinh hạch lớn hơn tang thi cấp hai không ít nhỉ.”

“Rất đẹp.” Trong tay Hạ Tử Trọng là tinh hạch tang thi hệ thủy màu xanh nhạt, bên trong lấp lánh hào quang lóa mắt, có thể so với ngọc thạch trước tận thế còn đẹp hơn.

“Đúng vậy, mấy cái này thật giống như bảo thạch, nếu không biết xuất xứ của nó mang về mài giũa tặng cho mấy đứa nhỏ, nhất định có thể lừa được người ta.”

Nghe Quách Binh nói xong Phương Hách cười nói: “Nếu lỡ sau này người ta biết, đến lúc đó anh làm sao đây?”

Cầm lấy một viên cấp hai, tinh hạch màu đỏ thẫm, Quách Binh cười khì khì: “Vật này trong căn cứ khẳng định rất đáng giá, không chừng đến lúc đó mấy nhỏ đó còn thấy mình lời chán.”

Thành viên tiểu đội Luân Hồi phụ trách đào tinh hạch tang thi từ cấp hai trở xuống, chất thi thể thành đống đốt, không lâu sau có một đội viên vẻ mặt đưa đám chạy tới: “Bác sĩ Phương, một cái đầu tang thi còn có thể động, vừa nãy không chú ý bị nó cắn một cái…”

Phương Hách đưa tay ra giúp hắn chữa trị vết thương – tối hôm qua trong lúc chiến đấu, bởi vì số lượng tang thi quá nhiều, ngay cả hai người bọn họ cũng khó tránh khỏi tổn thương, cũng may bây giờ năng lực hệ chữa khỏi của Phương Hách các đội viên Luân Hồi đều biết, không cần phải dấu dấu diếm diếm nữa.

Đếm tinh hạch tang thi cấp một, cấp hai, có tới năm, sáu trăm viên, tập trung lại có thể đẩy dị năng một người lên tới cấp hai. Bất quá Quách Binh vẫn chia bình quân cho mỗi người – đương nhiên sẽ không thiếu phần hai người Hạ Tử Trọng. Cho dù bọn họ đã lên cấp ba nhưng tang thi cấp ba cũng không dễ gặp như vậy. Bọn họ bình thường khẳng định còn phải dùng tinh hạch tang thi cấp thấp hấp thu làm chủ.

“Vật này mỗi ngày không thể dùng.” Quách Binh nhắm mắt quá nhiều lại liên tiếp hấp thu ba viên, mới cau mày lần thứ hai mở mắt.

“Làm sao vậy?”

“Không thoải mái.” Lắc đầu một cái, Quách Binh chỉ chỉ mấy người trong đội Mãnh Tử: “Bọn họ trước kia cũng vậy, hấp thu mấy viên liên tục liền cảm thấy khó chịu, phải nghỉ ngơi một chút. Bất quá hình như lên cấp hai hấp thu dễ hơn nhiều, mà tinh hạch cấp hai thì…”

Đang nói, Mãnh Tử vừa mới hấp thu một viên tinh hạch cấp hai mở mắt ra, tạm nghỉ ngơi, thấy mọi người đều nhìn mình chăm chăm, nghi hoặc sờ sờ gáy: “Làm sao vậy? Nhìn tôi làm gì?”

“Sao hấp thu có một viên vậy?” Tiểu đội Luân Hồi đều đem mấy viên tinh hạch cấp hai phân cho dị năng giả cấp hai, trong tay Mãnh Tử tổng cộng có tới hai viên, hắn vừa mới hấp thu một viên liền ngừng.

“Ăn no…” Phát hiện lời của mình có chút kỳ dị, Mãnh Tử vội vã xua tay: “Không phải ăn no, cảm thấy ăn không tiêu! A! Cũng không đúng, chính là không chứa nổi…”

“Được rồi được rồi.” Vô lực phất tay ngăn lại đám anh em của mình tiếp tục mất mặt, Quách Binh đưa ra tổng kết: “Chính là như vậy. Các cậu trước kia không gặp phải sao?”

Tụi tôi là uống nước không gian thăng cấp, khi nào muốn uống liền uống, đương nhiên chưa từng gặp qua tình huống ‘ăn no’.

Hạ Tử Trọng lắc đầu nói: “Năng lượng tụi tôi hấp thu khá lớn, trừ phi tiêu hao nghiêm trọng mới phải bổ sung.”

Mơ hồ không nói rõ trái lại làm người tiểu đội Luân Hồi gật đầu tán thành, Phương Hách ở một bên nhịn cười, rõ ràng nói hai chuyện khác nhau mà lại có được thống nhất chung rốt cuộc là làm sao đây?

Phát giác bên ngoài có tinh hạch tang thi cấp ba, bạch cầu ở trong không gian ồn ào muốn ra ngoài, hung hăng bay tới bay lui nôn nóng suýt nữa đã phá banh phòng. Phương Hách thừa dịp cất tinh hạch vào ba lô mà chuyển vào cho nó, liền thấy bạch cầu như người chết đói, vọt mạnh tới, hút hết mấy viên cấp ba vào ‘bụng’.

Lập tức chậm rãi bay lên không trung, vẻ mặt hạnh phúc híp mắt bắt đầu run cầm cập.

Không quản bạch cầu trong không gian thăng cấp ra làm sao nữa, hai người cùng người Luân Hồi thương lượng một chút, chuẩn bị thay phiên nghỉ ngơi nửa ngày, rồi lên đường chạy về căn cứ.

“Thủ trưởng, những thứ đó còn đuổi theo phía sau! Đạn của chúng ta sắp hết rồi!” Phó quan chảy mồ hôi ròng ròng nhắc nhở sĩ quan chỉ huy.

Sĩ quan chỉ huy mặt mày tối sầm lại, nhìn về phía bầy tang thi kiên nhẫn đuổi theo đằng sau. Cái đầu cực lớn, căn bản là tổ hợp của mấy con tang thi và vài con tang thi cao cấp, không sợ uy lực của súng đạn. Không, đạn dược đối với chúng nó vẫn rất hiệu quả, vấn đề ở chỗ – đạn trên xe không còn bao nhiêu! Đám dị năng giả chết tiệt, nếu như không phải bọn hắn đột nhiên cướp xe vận chuyển.

“Đi nhà máy lọc dầu!” Sĩ quan chỉ huy bỗng nhiên trong đầu chợt lóe một ý nghĩ.

“Thủ trưởng? Ý của ngài là…”

Cho nổ tung nơi đó, hỏa lực sinh ra hẳn có thể tạm thời ngăn cản đám này.

“Thế nhưng dầu…” Nhà máy kia là nhà máy lọc dầu duy nhất gần căn cứ, một khi phá hủy, trong thời gian ngắn biết lấy xăng ở chỗ nào? Nơi đó là cứ điểm quan trọng cấp trên coi trọng đó! Nếu không cũng sẽ không kêu đoàn bọn họ tiện đường đi ngang qua coi chừng.

“Không dùng nơi đó, chẳng lẽ muốn đội ngũ chúng ta toàn quân bị diệt trong tay mấy con quái vật kia sao?” Sĩ quan chỉ huy bỗng nhiên đứng lên, hai mắt đỏ lòm: “Sớm biết lúc ở nhà máy quốc phòng nên…” Bọn dị năng giả chết tiệt!

“Phải kiên quyết chấp hành mệnh lệnh thủ trưởng!” Phó quan run lên một cái, bây giờ cả tính mạng của mình còn khó đảm bảo, ai còn quản được nhiều như vậy? Huống chi trên xe bọn họ còn mang theo tư liệu nghiên cứu căn cứ nhất định muốn lấy được, bọn họ nhất định phải sống sót trở về phục mệnh!

………

“Tuyến đường chúng ta về như thế nào?” Vừa tỉnh ngủ, Hạ Tử Trọng bò lên cùng Quách Binh, Trần Ninh bàn bạc.

“Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn là từ bên này đi.” Quách Binh sờ sờ mép cằm đầy râu: “Lần này gặp phải chuyện lớn như vậy, tôi đoán, phỏng chừng khi chúng ta về tới căn cứ thì người quân đội cũng đã về đó rồi, hẳn là cũng không phân cho chúng ta thứ gì đâu. Cứ trở về như thế thì chúng ta quay lại nhà máy lọc dầu lấy chút đồ đi, cũng không thể tay không mà về ha?”

“Cũng đúng.” Ngẫm lại chính mình ‘trộm’ đi mấy thùng đựng dầu lớn, Hạ Tử Trọng hơi hơi chột dạ, nhưng bây giờ khó làm chính là mình không thể để cho bạch cầu hỗ trợ đi mở đường – nó còn phải lưu lại địa điểm nhà máy quốc phòng kia nữa!

“Nếu như đi nhà máy lọc dầu thì chúng ta cũng không cần phải gấp, giống như ngày hôm nay vừa đi vừa đánh, tôi nghĩ cho dù chúng ta về kịp thì nhiệm vụ hoàn thành cũng không có phần chúng ta.” Trần Ninh phát biểu ý kiến.

Đinh Minh Cương đang ở một bên lau súng hỏi: “Dựa vào cái gì không cho chúng ta?”

“Nhiệm vụ là yêu cầu chúng ta hỗ trợ quân đội đem đồ vật an toàn chuyển về căn cứ. Đồ thì thiếu một chút cũng không sao nhưng chúng ta nửa đường vẫn cùng quân đội tách ra, cho dù chúng ta tranh thủ nhưng cũng tốn thời gian rất nhiều, không đáng.”

Mọi người vừa nghe đều không có động tĩnh, nếu như những người kia không qua được, vậy bọn họ thật sự không có cách nào nói rõ ràng.

“Ý kiến của tôi là, chúng ta trên đường trở về tận lực đi ngang qua ba cái thành phố này, tìm trong mấy khu vực sở cảnh sát.” Trần Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tử Trọng và Quách Binh: “Coi như đã có người đi qua, nhưng nói không chừng bên trong còn vũ khí.”

“Tôi đồng ý.” Quách Binh tóm một cái ria mép mới mọc lên, dùng sức rút – đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, không có dao cạo râu thật là bất tiện!

“Tôi cũng không thành vấn đề.” Hạ Tử Trọng cũng gật đầu, vật này không có ai chê nhiều, hơn nữa nếu như thời gian cho phép, hắn còn có thể tranh thủ thời gian buổi tối nghĩ biện pháp đem mấy cái cửa nhà máy quốc phòng kia cạy ra.