Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ

Chương 33: 33: Vây Khốn





Đường Mặc Kỳ đang đứng ở khu gia vị, đa phần đều là các chai lọ vại bình, còn những người khác thì đều ở khu thực phẩm, nhặt lấy đồ ăn giúp no bụng.
Đang khi lực chú ý của mọi người đều đang tập trung khuân vác vật phẩm, đột nhiên nghe một tiếng hoảng sợ kêu to, Đường Mặc Kỳ lập tức bỏ đồ xuống chạy tới hướng đó.

Ánh sáng thực trầm, nhưng cảm quan của cậu phi thường nhanh nhạy, chỉ cần dựa vào thính giác là đã có thể phán đoán ra tiếng kêu ở nơi nào.
Quả nhiên là vừa chạy qua ba cái kệ hàng liền thấy một nam nhân đang nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, nhìn thấy thân ảnh Đường Mặc Kỳ lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh hét to một tiếng nhào lại.
Đường Mặc Kỳ nghiêng người tranh ra nam nhân đang nhào tới, đồng thời đem rìu trong tay nắm chặt.
Quả nhiên là đằng sau nam nhân là một con tang thi đang mặc quần áo siêu thị, trên mặt đều là máu, đặc biệt là cái miệng đang há to, trên đó dính không ít thịt nát.
Đường Mặc Kỳ híp đôi mắt lại, hướng về phía tang thi đang chạy tới, sau đó nương theo quán tính thân thể mà hung hăng đem rìu bổ vào cổ tang thi.

Trên cổ con tang thi cơ hồ bị chém đứt, toàn bộ đầu lìa khỏi gáy, chỉ còn lại chút da thịt dính lại.
"Phanh" một tiếng ngã xuống mặt đất.

Nam nhân chạy trốn trước đó quay đầu nhìn lại, lập tức quay ngược trở lại nôn ra.

Đường Mặc Kỳ đứng qua một bên chùi chùi rìu trên đầu gối tang thi.

Hai vị tiểu binh nghe được động tĩnh thì mang súng chạy tới, nhìn thấy cậu đã giải quyết con tang thi cũng chỉ nhìn cậu một cái, sau đó cầm súng đi những khu vực gần đây tuần tra, đề phòng còn những tang thi núp ở chỗ tối khác xuất hiện.
Chờ mấy người lục tục khuân vác đồ vật lên xe tải, mới phát hiện có vài con tang thi từ nơi xa đang tiến lại phía này.

Mà xe tải chỉ mới vừa thu được một phần ba.
"Này, chúng ta vẫn nên đi về trước đi, vạn nhất những con quái vật đó vây lại đây....."
"Câm miệng, tiếp tục làm đi, Tiểu Chính thủ ở đây, cách năm mươi mét toàn bộ bắn chết." Tuy rằng tuổi của tiểu đội trưởng không lớn, nhưng rất có uy nghiêm, hung hăng mà trừng mắt tới nam nhân đang muốn rút lui, tiếp tục đẩy xe vọt vào bên trong dọn đồ vật.
Đường Mặc Kỳ cau mày nhìn những tang thi đang lung lay đi tới bên này, trong lòng cũng không lạc quan, những con tang thi này phi thường mẫn cảm với hơi thở con người, mà tang thi trong thành phố này có khả năng số lượng là hơn một ngàn vạn tang thi.


Một khi bị vây khốn, bọn họ có chắp cánh thì cũng không thể bay.
Thực hiển nhiên, tiểu đội trưởng đối với loại tình huống này cũng không đủ hiểu biết.

Đường Mặc Kỳ đi vào trong theo tiểu đội trưởng, nhìn thấy hắn đang vùi đầu thu gom đồ vật, cũng theo lên giúp, nói: "Chúng ta vẫn là nhanh chóng lui về, vạn nhất bị tang thi vây quanh thì thật sự cũng chỉ có thể đem bản thân uy tang thi."
Tiểu đội trưởng dừng một chút, cau mày nhìn Đường Mặc Kỳ, lạnh lùng nói: "Còn tưởng cậu cũng không phải người sợ chết, nguyên lai cũng là một tên nhát cáy, cậu yên tâm đi, lòng tôi hiểu rõ, không nghĩ cho các cậu thì tôi cũng nghĩ cho binh lính của mình."
Đường Mặc Kỳ thấy tiểu đội trưởng còn rất cố chấp, cũng không nhiều lời thêm, dù sao nếu có chuyện cậu cũng có thể tiến vào trong không gian, cậu ra ngoài chính là để rèn luyện bản thân, có nguy hiểm cậu cũng không sợ.
Mọi người đành phải vùi đầu liều mạng thu vật tư, bên ngoài dần dần vang lên tiếng súng, tiếng súng cũng càng ngày càng dày đặc, động tác thu gom của mọi người cũng càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hoảng.
Đặc biệt là hai nam nhân kia, nghiêng ngả lảo đảo, thần kinh đều muốn phồng lên.
Tiểu đội trưởng lại kêu một người đi ra ngoài thủ, Đường Mặc Kỳ nhăn chặt mày, thêm một người có nghĩa là thêm một khẩu súng, tiếng súng càng lớn, chỉ hấp dẫn thêm càng nhiều tang thi lại đây.
Quả nhiên chỉ năm phút đồng sau, hai vị tiểu binh đã lui về bên trong siêu thị, còn nổ súng ra phía ngoài kia.
Đường Mặc Kỳ lập tức xông lên đè lại súng trong tay của hai vị tiểu binh kia, nói: "Đừng nổ súng, tiếng súng chỉ càng làm chúng nhanh chóng chạy tới bên này, các người mau lên xe, lái xe đi."

Tiểu đội trưởng cũng mau phản ứng lại, chờ mọi người vọt tới cửa sau siêu thị phát hiện đã chậm, bên ngoài từ các hướng đều tụ tập đầy tang thi, số lượng dày đặc tới hơn trăm tang thi, hơn nữa đã có hơn vài chục con đã bao vây lấy xung quanh bọn họ.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, hai nam nhân kia bị dọa đến cẳng chân đều run lên.

Đường Mặc Kỳ xông lên trước dùng rìu chém hai ba con tang thi đang vọt vào siêu thị, thấp giọng nói: "Chạy lên trên lầu, bên này tang thi xông vào càng ngày càng nhiều, chúng ta phải mau trốn đi."
Tiểu đội trưởng rốt cuộc cũng có chút hoảng hốt, nuốt một ngụm nước bọt, mang theo mọi người xoay về đường đi khẩn cấp chạy đi.
Mọi người một hơi chạy lên lầu hai, Đường Mặc Kỳ đem ghế dựa chống lên cửa chỗ thang bộ, quay đầu nói với mọi người: "Nhìn xem có cửa khác để ra ngoài hay không, chúng ta đi ra từ chỗ đó."
Lúc này tiểu đội trưởng cũng không dám xem thường cậu, vừa rồi Đường Mặc Kỳ dùng một chiếc rìu liền giết qua hai ba con tang thi, mà ngay cả bọn họ đã tham gia quân ngũ cũng chưa dám làm, bọn họ cũng chỉ dám dùng súng đứng cách xa mà bắn quái vật.
"Bên này!" Người kêu chính là một vị tiểu binh phát hiện một con đường khẩn cấp.

Mọi người lập tức xôn xao vọt đi, hai nam nhân kia lúc này đã bị dọa hoảng, hoang mang lo sợ, đi theo phía sau bọn họ th ở dốc, một trong hai nam nhân đó thậm chí còn bị rớt vũ khí.
Tiểu Chính chạy ở đằng trước, vừa mới đi được một nửa cầu thang đột nhiên lùi lại mấy bước, "Mẹ nó, phía dưới cũng có, mau đi lên, chúng nó đang lên đây." Mọi người đành phải lui đi lên.
Tiểu Chính học theo Đường Mặc Kỳ đem ghế dựa chống lên cửa cầu thang bộ.

Đường Mặc Kỳ nghe được động tĩnh của thang bộ, nói: "Đi tiếp lên phía trên."

Mọi người lúc này đã như ruồi nhặng không đầu, lập tức gật đầu chạy theo.
Một hơi bò lên bốn tầng lầu mới dừng lại, siêu thị này không quá cao, tổng cộng cũng chỉ có năm lầu, thêm một hầm ngầm nữa là sáu tầng.
Đường Mặc Kỳ muốn lên sân thượng xem xét tình huống xung quanh, phát hiện cánh cửa để lên sân thượng bị khóa lại, loại cửa này là cửa dày nặng để phòng chống trộm, người bình thường đều đá không mở được.
Ý tưởng của tiểu đội trưởng cùng Đường Mặc Kỳ đều giống nhau, nhìn nhìn cánh cửa xong lại quay đầu ra hiệu cho một tiểu binh đứng đằng sau, tiểu binh móc ra một cọng dây thép, mân mê vài phút liền đem cửa mở ra.
Đường Mặc Kỳ hướng về phía tiểu binh dựng thẳng ngón cái, vị tiểu binh cười ngại ngùng, sờ sờ cái ót của chính mình.
Mọi người lên sân thượng, nhìn tình cảnh xung quanh bên dưới.

Quả nhiên dự cảm của Đường Mặc Kỳ không sai, bên ngoài siêu thị vây không ít tang thi, nhìn ra bên ngoài nhắm chừng phải mấy ngàn con.
"Xong rồi....!Xong rồi....!Chúng ta đều chết chắc rồi....." Một nam nhân như hỏng mất mà ngã trên mặt đất khóc rống, Đường Mặc Kỳ bực bội mà liếc mắt hắn một cái, nam nhân kia bị một đôi mắt hình viên đạn phóng tới làm thanh âm của hắn bị nghẹn lại rồi nhỏ dần.
Bộ dạng vừa rồi của Đường Mặc Kỳ lúc chém tang thi máu lạnh quả quyết, một bộ không phải người hiền lành lương thiện gì, nam nhân này rất có ánh mắt mà im bặt đi.
Đối với rất nhiều người sống sót, trong mắt bọn họ tang thi đều là những người bệnh, Đường Mặc Kỳ lại huyết tinh chém giết, thực hiển nhiên làm cho bọn họ cảm thấy quá mức tàn ác, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ lại phát hiện, những con tang thi kia không phải chỉ muốn cắn người, mà đó là những con rối của virus gấp không chờ nổi muốn cảm nhiễm mọi người, mục đích duy nhất là sinh sôi nảy nở chế phục toàn bộ nhân loại.
Ngay khi giết chóc trở thành hi vọng duy nhất của người sống sót, họ sẽ chỉ biết hận chính mình giết không đủ nhiều, không đủ huyết tinh..