Mạt Thế Trùng Sinh Thệ Bất Tổ Đội

Chương 55: Tang thi BOSS trở lại !




Cho đến khi mọi người gần như đã sơ tán khỏi quảng trường, Lâm Đăng mới nhảy xuống xe bus, đi đến bên cạnh một chiếc xe hơi, dùng súng gõ gõ vào cửa sổ.

Người đàn ông trong xe nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy người đứng bên ngoài là người đeo mặt nạ đứng trên xe bus, sắc mặt trắng bệt, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ hạ cửa kính xe xuống.

“Xuống xe.” Bởi vì mang mặt nạ, âm thanh của Lâm Đăng lộ ra chút nặng nề.

Người đàn ông trợn tròn mắt, sợ hãi khóc lên, “Tôi… Tôi không có làm gì hết!”

“Tôi chỉ muốn xe của anh.” Lâm Đăng sốt ruột nói.

Trong lòng người đàn ông ổn định chút, nhưng nhìn người mang mặt nạ đang đứng bên ngoài, tim gã lại giật thót lên cổ họng, làm thế nào cũng không thả lỏng được.

Chờ gã run cầm cập mở cửa xe ra, kiên nhẫn của Lâm Đăng triệt để tiêu hết, túm lấy cổ áo gã trực tiếp ném người ra khỏi xe.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi!” Người đàn ông ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc gào to.

Mà Lâm Đăng đã bước qua hắn trèo vào ghế lái, đóng cửa, xoay chìa khoá, chiếc xe lập tức xông ra ngoài.

Hạ Huy đứng cách đó không xa nhìn chiếc xe lao đi, đôi mắt loé lên một chút ngẫm nghĩ.

Người này, nhìn rất quen mắt ah…

Ông bác đi tới, cau mày, “Hiện tại cổng căn cứ cơ bản không phải là vấn đề lớn, chúng ta đi hay không không quan trọng, tốt hơn là ở lại đây xem bên trong căn cứ, bác cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.”

Hạ Huy gật đầu, “Cháu cũng nghĩ vậy, đi, đi tới tổ kiểm soát lấy vài khẩu súng.”

“Đội trưởng.” Một thiếu niên mặt mày thanh tú trong đội ngũ sáp lại gần, thần bí nói, “Em có giấu một ít… Cần em lấy tới không?”

“Thằng nhóc này.” Hạ Huy thưởng cho cậu một hạt dẻ lớn, cười nói, “Nhanh lên, năm phút sau chúng ta tập hợp ở ngõ bốn.”

Thiếu niên gật đầu, bay nhanh về phía khu dân cư, không mất bao lâu đã biến vào trong một con hẻm, không còn bóng dáng.

Hạ Huy hơi suy tư, quay sang nói với một người cao to trong đội ngũ, “Manzi đi giúp nó, một mình Lý Thanh không thể mang hết được.” [1]

Manzi gật gật đầu, chớp mắt một cái đã chạy vào trong con hẻm.

CiCi cầm máy ảnh nhỏ trên cổ, chụp hình khoảng khắc nháy mắt anh ta biến mất trong con hẻm, cười nói: “Tốc độ của Manzi hình như nhanh hơn trước nhiều.”

Hạ Huy cong lên khoé miệng cười vô cùng tự hào, “Làm thành viên của Ác Mộng, tố chất tổng thể phải cao, cho dù có điểm yếu, nó cũng phải được khắc phục!”

“Không có ai là hoàn hảo cả, tất cả chúng ta đều có điểm yếu.” Là một trong hai cô gái hiếm hoi trong đội ngũ, Đồng Đồng vẫn luôn là người đẹp yên tĩnh, đây là câu đầu tiên trong mấy ngày gần đây của cô.

“Đồng tỷ khó được một lần mở miệng!” CiCi rất ngoài ý muốn nhìn Trần Đồng Đồng.

Hạ Huy gật đầu, “Phải, các người đều có điểm yếu.”

“Đội trưởng anh không có điểm yếu hả, đừng nói là đội trưởng anh không có điểm yếu nhé?!” CiCi không phục trợn tròn mắt.

“Đúng, điểm yếu của đội trưởng còn nhiều hơn chúng ta.” Chế độ bổ đao của Đồng tỷ khởi động, một lần nữa giành được danh hiệu chuyên gia bổ đao.

Hạ Huy: “…”

“Nói rất hay, ha ha ha ha ha ~ ” CiCi chống eo, nghênh mặt về phía Hạ Huy cười cực kỳ thoả mãn.

***

Lúc này, ở lối vào căn cứ.

Lâm Đăng không nghĩ tới tình huống hỗn loạn như vậy, một số lượng lớn tang thi ào ào dũng mãnh xông vào căn cứ, ít nhất có mấy trăm tang thi cấp hai, càng đừng nói đến số lượng tang thi cấp một và sơ cấp.

Tiếng la hét không ngừng trộn lẫn với tiếng tru rống của tang thi, tiếng ồn lộn xộn quả thực khiến người nhức đầu, mùi máu tươi dày đặc mũi ngập tràn trong không khí, giết chóc, không ngừng giết chóc, tử vong đã lặng lẽ bao phủ nơi này, biểu tình của mỗi người càng lúc càng dữ tợn, liên tục có người ngã xuống, sau đó bị tang thi cắn xé thành mảnh nhỏ, đối với những người vẫn còn đang chiến đấu là một loại tra tấn tâm lý tàn khốc, một cái gì đó bị sụp đổ, thậm chí có người trực tiếp vứt bỏ vũ khí trên tay, ôm đầu ngồi xuống mặt đất, điên cuồng tự đập vào đầu mình, một giây sau đã có tang thi nhào lên, cắn xé hắn thành máu thịt lẫn lộn.

Địa ngục trần gian, có lẽ là dùng để diễn tả hiện tại.

Một đoạn cánh tay đẫm máu quăng đến chân Lâm Đăng, da thịt quen thuộc chạm vào nhau, phát ra âm thanh dính dấp.

Ánh mắt Lâm Đăng lạnh lùng, cầm lên khẩu RPK đã sớm lấy ra từ kho hàng, một đường điên cuồng bắn tới, cơ hồ mỗi phát đạn đều bắn trúng tang thi.

Thỉnh thoảng có tang thi hung hăng lao lên phía trước bắt lấy người xung quanh, tiếng khóc cha chửi má nó ngày càng nhiều, mà lỗ thủng lưới điện vẫn đó, tang thi cuồn cuồn không ngừng dũng mãnh tràn vào.

Tốc độ của tang thi cấp hai quả thực rất nhanh, một số người ngay cả chạy cũng không kịp đã bị tang thi vồ ngã xuống đất, cắn mất một khối thịt lớn.

Dần dần, kẻ mạnh kẻ yếu bắt đầu thể hiện ra, có người cầm cán súng cũng có thể đập nát đầu tang thi tới gần mình, có người không súng thì đao, vẫn bị tang thi vồ cắn như thường.

Tình cảnh này cực kỳ hỗn loạn, tiếng rít gào chói tai gần như xuyên thủng màng nhĩ, máu thịt tung toé bốn phía, trong mắt chỉ là một mảnh đỏ tươi, gần như không thể tìm thấy màu sắc khác.

Lâm Đăng cau chặt mày một đường giết tới lổ thủng lưới điện, tiếp tục cầm súng đứng đó thủ, chen một con chết một con, không để bất kỳ con tang thi nào có cơ hội lọt vào trong.

Chỉ cần khống chế được số lượng tang thi bên trong căn cứ, vấn đề sẽ không lớn, người trong căn cứ không phải là bất tài, ngu ngốc như tang thi, bọn họ càng linh hoạt càng mạnh mẽ, có thể dễ dàng xử lý sạch đám tang thi còn lại, chỉ sợ ngoài ý muốn là hàng chục ngàn tang thi ào ào không ngừng xông vào.

Lỗ thủng lưới điện càng lan lớn, một mình Lâm Đăng căn bản không chống được, hắn túm lấy một thủ vệ căn cứ hoảng loạn chạy qua, hét lớn, “Lưới điện sao lại thế này, sao còn không sửa chữa nó!”

“Xung quanh cổng tổng có rất nhiều tang thi cấp hai tụ tập, chúng tôi phái nhân viên đến bảo trì đều bị cắn, lúc này trong thời gian ngắn không thể tìm thấy người đến sửa chữa.” Thủ vệ bộ mặt khóc tang trả lời.

Rống____

Một con tang thi vừa ăn no nê đột nhiên đứng lên, lấy tốc độ nhanh không tưởng được lao về phía hai người Lâm Đăng.

Lâm Đăng đẩy thủ vệ ra, bay đá con tang thi một cước quăng xuống đất, không chờ nó đứng lên lần nữa, cầm cán súng hung hăng đập vào đầu nó, đầu tang thi giống như trái dưa hấu hư thối bị phá vỡ, toàn bộ bị nứt ra, chất lỏng đặc sệt tanh tưởi chảy ra bên ngoài.

Nhân viên thủ vệ bên cạnh hắn nhìn thấy được, không tự giác học hỏi theo hắn, đầu tiên là đạp tang thi ngã ra đất, sau đó cầm con dao ngắn không thương tiếc đâm thủng đầu nó, nhưng con dao giống như là cắm vào tấm thép, chỉ tiến sâu vào một chút.

Mà tang thi bất ngờ ôm lấy thủ vệ, há to miệng, hung hãn cắn tới cổ của anh ta.

Lâm Đăng nhặt cây đao dài không biết là ai đánh rớt trên mặt đất, chém một cái xuống, đầu tang thi giống như quả bóng da, lăc lốc rời khỏi thân thể.

Thủ vệ kia mở to hai mắt nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi, hôm nay là ngày đầu tiên anh ta nhận công tác đã gặp phải chuyện như vậy, trước kia anh ta làm ở sở quản lý vũ khí, bởi vì mắc lỗi cho nên bị điều đến tổ thủ vệ, anh ta vốn là người Thiên Minh thị, số lần chiến đấu với tang thi không nhiều, huống chi là tang thi cấp hai dã man tàn bạo này.

Lâm Đăng cau mày, trong mắt loé lên một chút nghi ngờ, khi nãy hắn đập đầu con tang thi đầu tiên, rõ ràng cảm nhận được một lực cản mạnh mẽ, mà tình huống tiếp đó của thủ vệ này càng chứng minh suy đoán của hắn, tang thi cấp hai hiện tại, đầu đã biến cứng, nói cách khác, chúng nó đã đem đầu của mình tiến hoá có thể chống đớ được các loại vũ khí lạnh.

Nhưng kiếp trước hắn gặp phải tang thi cấp ba, đầu không hề cứng rắn như vậy!

Trừ khi sức mạnh lớn hơn người, bằng không đừng hy vọng có thể dựa vào một cây dao mà đâm thủng đầu nó.

“Sau này chém ở cổ.” Lâm Đăng thản nhiên nói.

“Hô, nghe.” Thủ vệ thở hổn hển, không phải là mệt, mà là sợ quá mức.

“Bảo vệ chỗ thủng, đừng để nhiều tang thi tiến vào.” Lâm Đăng đem cây đao dài trên tay cho thủ vệ, chạy về hướng đài quan sát, trên đó có vài tay súng máy thủ ở đó, sử dụng hoả lực áp chế tang thi bên ngoài lưới điện, ngăn cản bước chân của chúng nó.

Bang ____ bang____

Âm thanh bạo nổ của lựu đạn vang vọng bầu trời, nhưng một chút uy lực này rơi xuống đại quân tang thi, chỉ có thể đào được một mảnh trống nhỏ, tiếp sau đó lập tức bị tang thi điền đầy vào.

Trên đài quan sát có hơn mười lính gác đầu đầy mồ hôi đầm đìa.

“Các người đi xuống, thủ lỗ thủng.” Lâm Đăng đi đến phía sau bọn họ, lạnh giọng quát.

Vài tay súng máy dừng bắn, quay đầu nhìn lại, thấy một người xa lạ đeo mặt nạ đến.

“Anh là ai?”

“Biến mẹ đi, kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi chơi đi!” Một người đàn ông gắt gỏng trực tiếp chửi ầm lên với Lâm Đăng, “Mẹ mày, chọc phiền tao, cút lẹ mau!”

Da da da, da da da ____

Đội súng máy một lần nữa quay người, nả súng liên tục xuống đám tang thi bên dưới, nhưng một chút xíu đạn này lao xuống giống như là kim châm rớt xuống biển, thậm chí một chút bọt nước cũng không bắn lên.

“Dùng được sao?” Giọng nói của Lâm Đăng cứng lạng như băng, hắn nắm lấy đầu tóc gã gắt gỏng, hung hăng kéo gã qua một bên, “Ngu ngốc, mày nhìn đi!”

Đây là phía sau tháp quan sát, cũng là phía sau lưới điện, nhưng người sống sót đang chiến đấu với tang thi, vốn dĩ căn cứ đang chiếm lấy ưu thế nhưng tang thi không ngừng xông vào, khiến hoàn cảnh ngày càng tệ hại.

Chém không đứt, giết cũng không xong, trên gương mặt bẩn thỉu của người sống sót dần dần xuất hiện mệt mỏi, càng có nhiều người trở nên chậm chạp, bị đám tang thi vĩnh viễn không biết mệt mỏi thừa dịp xông tới, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng nhiều, mà số lượng tang thi ngày một gia tăng…

Nếu đây là cuộc chiến một phương, căn cứ chắc chắn sẽ bị nhấn chìm!

Mấy tay súng máy ngừng bắn, ngây ngốc nhìn chằm chằm địa ngục bi thảm phía dưới.

Lâm Đăng buông lỏng tay, gã gắt gỏng lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Còn ngay đơ cái gì, không mau đi nhanh!” Lâm Đăng tức giận gầm lên đạp người đàn ông quỳ trên đất, gân xanh dưới lớp mặt nạ cuộn cuộn lên.

Gã gắt gỏng ngẩng đầu lên, ác liệt liếc nhìn Lâm Đăng, sau đó cọc cằn hô to với mấy tay súng khác, “Đi, chúng ta xuống gác.”

Khi tay súng cuối cùng đi ngang qua mình, Lâm Đăng bắt lấy bờ vai anh ta, “Anh đi đến đài quan sát khác, bảo mấy người bên đó đi xuống thủ lổ thủng, đã có rất nhiều khe điện nứt, chỉ các người các anh chống đỡ không được.”

Người nọ trịnh trọng gật đầu, lao nhanh xuống dưới.

***

Trong khi đó, rìa đường cao tốc.

Thiếu niên tóc vàng ngồi bắt chéo chân trên tảng đá, bao quanh cậu là một đại quân tang thi cấp hai, trên đùi để một cái máy tính xách tay, ngón tay linh hoạt tung bay trên bàn phím.

“Muốn thông minh, tiến hoá nhanh lên, đi ăn não con người đó, đừng có lãng phí thời gian ăn mấy bộ phận khác.” Thiếu niên tóc vàng nhếch khoé môi cười quỷ dị.

Rống____rống____

Hô____ hô_____

Đám đàn em tang thi chắc là nghe hiểu, sôi nổi tru rống gầm lên phụ hoạ Boss.

“Sao, tao đã phá huỷ hết nguồn điện cung cấp lưới điện, đám ngu xuẩn tụi mày còn không cắn chết hết bọn nó?!” Tân Minh nhìn màn hình máy tính lẩm bẩm.

Mà con đường cao tốc trước mặt cậu ta, rất nhiều tang thi cấp thấp vẫn đang không ngừng dũng mãnh lao tới hướng căn cứ, Tân Minh ngẩng đầu nhìn lên, lại lộ ra nụ cười thoải mái, “Chờ một lát cũng không sao, chiến thắng chỉ là thời gian thôi.”

Gõ gõ đầu, tinh thần Tân Minh trở nên hưng phấn hẳn, bây giờ cậu ta cơ bản đã hấp thu toàn bộ tri thức trong đầu nhân loại gọi là Cát Nam kia, trong đó bao gồm cả kỹ thuật hacker, quả thực giống như là mở ra cánh cổng thế giới mới, chẳng những có thể từ xa kiểm soát nguồn điện lưới điện, còn có thể phá huỷ hệ thống giám sát, Tân Minh cảm thấy mình thật sự là khốc quá chừng!

“Hừ, nhân loại là sinh vật kinh tởm nhất.” Đôi mắt màu xanh của Tân Minh tối lại, lạnh lẽo nhìn căn cứ khói súng ngập trời ở đằng xa.

**

Phía sau Thiên Minh, một đoàn xe lớn lặng lẽ tiến vào địa giới Thiên Minh.

Xe đi mở đầu là một chiếc xe hạng nặng lớn, đầu phía trước xe là mũi khoan kim cương dính đầy máu đen của tang thi, có thể tưởng tượng, số lượng tang thi bị nó đụng dập nát tuyệt đối không ít.

Phía sau xe mở đường là một chiếc xe thể thao màu bạc và vài chiếc xe việt dã, tiếp đó là xe vận chuyển các dụng cụ nghiên cứu khoa học, xe lương thực…etc.

Vài giáo sư và những nhân viên công tác liên can đều đứng đợi ở đó, khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu bạc, trên khuôn mặt sầu khổ cuối cùng cũng xuất hiện tia cười vui mừng.

Cửa điện mở ra, xe hạng nặng chầm chậm đi vào, Cảnh Mặc buông tay lái đậu trên lề đường, sau đó xuống xe đi bộ tới bọn họ.

Đối lập với phía trước chém giết đẫm máu, nơi này càng nổi bật vắng vẻ, thủ vệ lưới điện phía sau có ít nhất hai phần ba chuyển lên phía trước.

Qua một đêm, các vị giáo sư giống như là già thêm mười tuổi.

Giáo sư Ngô run run đôi môi, khuôn mặt xám xịt nhăn nhúm lại, “Nhị thiếu, tình huống căn cứ…”

“Có, biết.” Cảnh Mặc nhìn ông, con ngươi đen thui giống như một cái giếng cổ sâu hút, giáo sư Ngô nhìn thẳng vào cậu, chỉ cảm thấy trái tim lo lắng cũng phai nhạt đi.

“Máy tính.” Cảnh Mặc nhíu nhíu mày.

“Oh, mang mang, có đây.” Một nhân viên công tác đứng phía trên các vị giáo sư nhanh chóng đưa cho cậu một cái máy tính xách tay.

Laptop là tách rời, Cảnh Mặc nhận lấy nó lập tức quay trở lại xe của mình, để máy tính trên đùi, ngay sau đó khởi động xe chạy vào cửa căn cứ.

Mười chiếc xe việt dã phía sau vội vàng đi theo cậu.

Giáo sư Ngô thở nhẹ một tiếng, khoé miệng dần dần lộ ra mỉm cười, ông bình tĩnh tự nói với mình, “Nhị thiếu đã trở lại, mọi thứ sẽ tốt đẹp.”

__________

Manzi: là từ mà các thành viên trong tiểu đội Ác Mộng nói lái cụm từ Mọi rợ/ man di

___________

Ex: Thi xong rồi, sướng quá ~~ (¯ ▽ ¯ *) ゞ