Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 100




Chuyện Ngô Ủng Quân là dị năng giả hệ sức mạnh cả vườn cây không một ai hay biết.

Ngô Ủng Quân vốn chỉ là một nông dân bình thường, khỏe sau khi phát sốt, người trong nhà chỉ cảm thấy anh vận khí tốt may mắn tồn tại được. Hệ sức mạnh lúc đầu chỉ mạnh hơn một chút, căn bản không gây chú ý giống những dị năng khác.

Alien nán lại trong thôn, người sống sót càng ngày càng ít, sức mạnh của Ngô Ủng Quân cũng theo giết chóc mà càng ngày càng mạnh.

Chẳng qua càng về sau alien quá nhiều, Ngô Ủng Quân cho dù có ba đầu sáu tay cũng không bảo hộ nổi mọi người, sau khi người thân cuối cùng chết đi, Ngô Ủng Quân thoát khỏi thôn lặn lội đi tới Phái thành.

Ngô Ủng Quân thất hồn lạc phách không có mục tiêu gì, chỉ muốn đi vào vườn cây làm công việc anh quen thuộc nhất mà thôi.

Nhà kính của Lưu Bội Kỳ gần như nằm ở trên đỉnh, rất hẻo lánh.

Mấy nhà kính phụ cận, cũng chỉ có một mình Ngô Ủng Quân ở lại, cho nên đêm qua có người tập kích đánh nhau gây ra tiếng ồn như thế cũng không làm kinh động ai nữa.

Ngày hôm sau, là người cách vách đến tìm anh cùng đi ăn cơm, mới phát hiện thảm trạng bên này.

Ngô Ủng Quân trừ thoát lực ra không có vết thương gì khác, xem như may mắn trong bất hạnh.

Lưu Bội Kỳ xoay người đi trông nom mấy cây bắp và cây lựu tối trọng yếu của hắn, mà Phó Sử Ngọ lục lội lôi ra chiếc di động vừa được phân phối.

Phái thành mới dựng trạm sóng, di động chỉ có thể sử dụng trong phạm vi Phái thành, nhưng dù thế cũng tiện hơn rất nhiều.

Y trực tiếp gọi cho Ôn Triệu Minh, kêu anh qua vườn cây bên này.

Bên kia Lưu Bội Kỳ ngồi xổm trong ruộng, nhìn dãy bắp ngã rạc qua một bên, lòng đau như cắt. Ngô Ủng Quân cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, tiếc hận nói: “Mảnh ruộng bắp này thật đáng tiếc.”

Mấy cây bắp này cũng bị dính đạn, cành lá đứt gãy nát nhừ, đa số đều gãy ngay giữa thân.

Lưu Bội Kỳ oán hận nói: “Mấy tên chết tiệt, nếu bắp lớn rồi mà chúng dám đến, chỉ mấy cây này thôi đã có thể đánh chúng bỏ chạy!”

Lúc hắn trở về có xem qua, bắp mọc rất tốt, năng lượng mộc hệ ẩn chứa trong thân cao hơn trước nhiều, có khả năng mọc thành cả một ruộng bắp dị năng.

Ngô Ủng Quân đưa tay bắt đầu thu dọn mấy cây bắp đã hết cứu, mấy cây còn giúp được thì cố định lại lần nữa, Lưu Bội Kỳ cũng bổ sung một ít mộc hệ năng lượng cho mấy cây còn tồn tại được.

Sau đó hai người đi tới trước mặt cây lựu.

Bởi vì cắt cành cắt rễ, cây lựu nguyên khí tổn thương, một tháng mới chậm rãi đỡ hơn, bắt đầu đâm lá nảy chòi lần nữa.

Mục tiêu của những người đó là cây lựu, Ngô Ủng Quân cũng dùng hết toàn lực bảo hộ nó. Mấy cây bắp bên kia bị chết thương gần hết, cây lựu lại không trầy xước gì.

Phó Sử Ngọ nói chuyện điện thoại kể xong tình huống, lúc này cũng đi tới. Y nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhíu mày bảo: “Hiện tại nhà kính này đã không an toàn. Lưu Bội Kỳ, anh định thế nào?”

Lưu Bội Kỳ mờ mịt quay đầu lại: “A?”

Phó Sử Ngọ kiên nhẫn giải thích: “Trải qua trận chiến này, giờ ai cũn biết trong nhà kính của anh trồng thực vật dị năng. Đây là độc nhất trong vườn cây, hiện tại buổi tối chỉ có một mình Ngô Ủng Quân canh sẽ rất không an toàn.”

Lưu Bội Kỳ không dám tin: “Ý anh là những người này còn dám đến á?”

Phó Sử Ngọ gật đầu nói: “Đúng vậy, Triệu Minh nói tốt nhất dời cái cây này đến đình viện số 7 đi. Ảnh đã tìm người dựng một nhà kính bên trong viện của chúng ta.”

Lưu Bội Kỳ vừa nghe lập tức không chút do dự gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

Ngô Ủng Quân lại bất đồng ý kiến: “Không được. Bắp còn đỡ, chưa nhổ khỏi đất lần nào. Đến lúc đó chuyển cả cây đi rồi chăm sóc cũng được. Nhưng cây lựu này không thể dịch chuyển nữa. Vốn đã đại thương nguyên khí, muốn khôi phục sức sống không một hai năm là không có khả năng. Hiện tại động nó, cây này sẽ trồng không nổi đâu.”

Phó Sử Ngọ và Lưu Bội Kỳ đều không nghĩ đến chuyện này, lập tức cảm thấy khó khăn.

Phó Sử Ngọ nghĩ nghĩ, tiến đến trước mặt cây lựu, thả năng lực cảm quan ra tinh tế quan sát cây lựu này.

Hiện tại cây lựu rõ ràng suy nhược hơn nhiều so với trước, những cành bị gãy đã xuất hiện dấu hiệu không sức sống. Cũng chỉ có rễ mới mọc ra dưới đất và mấy chòi lá mới tược mới mang theo lực lượng mộc hệ lóng lánh.

Phó Sử Ngọ cẩn thận nhìn nhìn những cành kia, sau đó hồi tưởng bộ dáng Liễu Miện thao túng cành liễu. Hắn làm thế nào chứ?

Sau đó Phó Sử Ngọ ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Cây lựu có thể chiết cành không?”

Ngô Ủng Quân ngẩn ra, sau đó trả lời: “Đương nhiên có thể.”

Lưu Bội Kỳ kỳ quái hỏi: “Đội trưởng, anh hỏi cái này làm gì?”

Phó Sử Ngọ quay đầu chăm chú nhìn hắn, hỏi: “Lưu Bội Kỳ, tôi có một ý tưởng mạo hiểm anh dám thử một lần không?”

Lưu Bội Kỳ bị y nhìn đến da đầu run lên, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ý tưởng gì?”

“Mộc hệ biến dị.” Phó Sử Ngọ nói như đinh chém sắt: “Anh dám không? Trước tiên nói trước cho anh biết, nếu không thành công, cây lựu này có lẽ sẽ trực tiếp chết luôn.”

Lưu Bội Kỳ chấn động, sau đó cắn chặt răng nói: “Tôi bằng lòng thử!”

“Tốt!” Phó Sử Ngọ gật đầu, nói với hắn: “Tôi tìm cho anh một chòi khỏe mạnh nhất, sau đó anh bức hết sức mạnh của cây này vào trong chòi. Chờ anh hoàn thành, lập tức cắt chòi xuống, sau đó thử dung nhập nó vào thân thể của anh đi.”

Ngô Ủng Quân kinh ngạc nói: “Chòi làm sao có thể dung nhập vào người?! Đây không phải làm bậy sao!”

Phó Sử Ngọ không để ý tới anh, chỉ nhìn Lưu Bội Kỳ.

Mặt Lưu Bội Kỳ trắng ra, sau đó nhăn mày hỏi: “Đội trưởng ý anh là bảo tôi học theo đội phó?”

Phó Sử Ngọ gật đầu nói: “Đúng vậy, kim loại biến dị của anh ta có tính ngẫu nhiên nhất định. Cho nên phương pháp này, tôi cũng không dám cam đoan có thể thành công không. Nhưng nhìn phương pháp người tên Liễu Miện kia thao túng thực vật, anh ta cũng trực tiếp thả cành cây ra từ trong thân thể. Tương tự với Húc Hải. Cho nên, tôi nghĩ phương pháp Húc Hải biến dị có lẽ cũng có hiệu quả với thực vật mộc hệ.”

Sau đó y lại trịnh trọng nói: “Tôi cũng không dám đảm bảo sẽ thành công, anh phải suy xét cho kỹ.”

Não Lưu Bội Kỳ chuyển động rất nhanh, cây lựu mặc dù có ý thức nhất định, nhưng cũng không có trí tuệ, thuần phục nó như sinh vật là không có khả năng. Nếu phải chờ quả tự nhiên của nó, vậy còn phải đợi một hai năm.

Quả lựu tự nhiên ẩn chứa năng lượng cực mạnh, khả năng tạo ra cây lựu dị năng thuộc về mình cao nhất. Nhưng chờ như vậy lại qua hai ba năm.

Thời gian lâu như vậy, Lưu Bội Kỳ cũng chờ không nổi.

Vì thế hắn đanh mặt lại, dứt khoát nói: “Đội trưởng, tôi muốn thử một lần!”

Phó Sử Ngọ lộ ra một nụ cười: “Thực tốt.”

Ngô Ủng Quân có chút há hốc mồm nhìn hai người, làm bậy như vậy có được không?!

Ôn Triệu Minh nhanh chóng tìm người đến thu dọn tàn cuộc, cũng phái người lâm thời đóng giữ, bảo hộ cây lựu này.

Chờ Lưu Bội Kỳ nhiều lần thử nghiệm, rốt cục bức hết tất cả sinh cơ của cây lựu vào chòi cây khỏe mạnh nhất. Chòi cây được cắt xuống thật cẩn thận, mà toàn bộ bắp trong nhà kính cũng được dọn đến  đình viện  số 7.

Lưu Bội Kỳ trịnh trọng đến kì lạ bưng lấy chòi cây mềm mại bắt đầu bế quan.

Ngô Ủng Quân thì chính thức gia nhập Binh đoàn Long Cốt, trở thành một…”Hoa” tượng[1] quang vinh bộ hậu cần. Tuy công việc của hắn hiện chỉ là phụ trách trông coi cùng chiếu cố những cây bắp số lượng không đến hai mươi kia.

[1] Hoa tượng Có thể hiểu là người làm vườn, nhưng cao cấp hơn là điều chỉnh cả độ ẩm, độ sáng, thông gió trong nhà kính hoặc ngoài trời blablabla.

Nhà kính Ôn Triệu Minh tu kiến thực xa hoa xinh đẹp, diện tích tuy không lớn, nhưng cũng có mấy mẫu đất. Ngô Ủng Quân nhìn đống bắp thưa thớt, còn có mảng đất trống rộng lớn kia, lập tức cần cù trực tiếp trồng rau dưa trên mấy mẫu này.

Đường Húc Hải rốt cục xuất viện trở về, Miêu Gia nhịn mấy ngày mấy đêm không chợp mắt mang vẻ mặt tiều tụy giao cho Đường Húc Hải một phần báo cáo.

Đường Húc Hải nhìn phần báo cáo này nhăn tít cả mày.

Hắn thán một hơi, vỗ vỗ vai Miêu Gia mắt thâm quầng nghiêm trọng: “Chú vất vả.”

Giọng Miêu Gia khàn khàn nói: “Anh Hải, em thật không thể tin đây là thật sự.”

Đường Húc Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Đây không phải là kết quả chú tự điều tra ra sao? Còn có ai biết?”

Miêu Gia liếm liếm môi khô khốc, uể oải nói: “Anh Ôn cũng biết, bởi vì giữa chừng cần vài người nên chỉ có thể nhờ anh Ôn đi điều động.”

Đường Húc Hải sờ sờ đầu cậu: “Mấy ngày này chú chưa nghỉ ngơi, đi ngủ đi.”

Miêu Gia siết nắm tay, lắc đầu nói: “Anh Hải anh muốn đích thân xử trí sao?”

Đường Húc Hải hơi chần chờ nói: “Tuy đến giờ còn chưa biết là người phương nào, cũng không biết rốt cuộc đã tiết lộ cái gì. Nhưng cũng không thể mặc kệ người này cứ im ỉm lẻn vào bên người chúng ta.”

Mắt Miêu Gia đỏ rực nói: “Em muốn ở đây, em không ngủ. Em muốn biết rốt cuộc vì cái gì?!”

Đường Húc Hải nhẹ thán một hơi nói: “Được rồi, vậy chú đến văn phòng lão Ôn, anh đi tìm Sử Ngọ.”

Lưng Miêu Gia thẳng tắp đi tới.

Đường Húc Hải lật lật văn kiện trong tay, cũng đứng dậy rời khỏi phòng.

Đường Húc Hải gõ cửa phòng Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ nhìn thấy hắn cũng thật vui mừng: “Húc Hải.”

Đường Húc Hải trực tiếp đưa văn kiện cho y, vào cửa liền khép lại: “Kết quả điều tra lúc trước đã có.”

Phó Sử Ngọ không rõ lí do nhận lấy: “Kết quả điều tra cái gì?”

Đường Húc Hải nghiêm trọng nói: “Người Tần Nhược nói tôi đã tìm ra.”

Phó Sử Ngọ chớp mắt mấy cái, sau đó sắc mặt trầm xuống: “Là ai?”

Ngay từ đầu Phó Sử Ngọ nghe thấy chuyện này, chỉ nghe cho vui thôi cũng không coi là thật. Y thấy Đường Húc Hải không nói gì, cũng cho rằng hắn cũng giống y, thì ra Đường Húc Hải lại âm thầm cho người điều tra.

Đường Húc Hải vẻ mặt nghiêm túc nói: “Là Vương Đan.”

“Vương Đan?!” Phó Sử Ngọ thất thanh la lên, “Sao lại là cô ấy? Vì cái gì?” Y chẳng cảm thấy Vương Đan có gì không thích hợp hết! Tại sao kết quả điều tra tiểu nhân quấy phá kia ra lại là Vương Đan?!

Phó Sử Ngọ có hảo cảm khá cao với Vương Đan, trong nhóm người đồng cam cộng khổ cùng trốn từ Vân thành, Vương Đan tuy chưa đủ mức đạt thành định nghĩa bạn bè của Phó Sử Ngọ, nhưng cũng là ở vị trí đồng đội.

“Cậu đừng kích động, ngồi xuống.” Đường Húc Hải ôm bờ vai y, quay người y lại, hai người trực tiếp ngồi xuống chiếc giường đơn của Phó Sử Ngọ.

“Anh nói cho tôi nghe.. rốt cuộc có chuyện gì?” Phó Sử Ngọ dùng sức nắm lấy văn kiện.

“Ừ, được.” tay Đường Húc Hải vuốt ve lưng Phó Sử Ngọ, sau đó nói: “Bây giờ nhớ lại xem, Vương Đan quả thật có rất nhiều chỗ không thích hợp.”

Phó Sử Ngọ nhíu mày quay đầu nhìn Đường Húc Hải, y cũng không phát hiện hiện tại hai người dựa gần nhau đến mức nào, gần đến hô hấp cũng đan chéo vào nhau.

“Miêu Gia lần đầu thẩm tra đối chiếu lý lịch của mọi người không điều tra ra được gì, nhưng sau đó cậu ta tra ra ký lục vé tàu của Vương Đan. Ban đầu Vương Đan nói thân phận của cô là huấn luyện viên câu lạc bộ vật lộn của Vân thành, nhưng cô không là người địa phương, ký lục lại không ghi chép trong lúc cô làm việc có di chuyển qua lại. Hơn nữa ghi chép gần nhất là lúc chính phủ Vân thành rút lui đến kho trung tâm, Vương Đan mới từ thủ đô ngồi tàu cao tốc đến Phái thành. Không nói cô nói dối việc làm của mình, thời điểm đó bên ngoài đã trị an không tốt, cô cư nhiên rời đi nơi  quen thuộc đến chỗ xa lạ. Bản thân chuyện này đã không phù hợp hành vi của một người bình thường.”

“Cô ấy vì sao phải nói dối?”

“Vì che dấu thân phận.”

“Thân phận?”

“Đúng vậy, Vương Đan chắc cũng không phải tên thật. Sau khi biết thân phận Vương Đan có vấn đề, Miêu Gia căn cứ đặc thù hình dáng của cô, từ cơ sở dữ liệu của bộ công an tìm được thân phận chân thật của cô ta. Cô ta là một gián điệp thương nghiệp quốc tế, danh hiệu là Hắc Đào!”

Phó Sử Ngọ kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cái..cái gì?! Vương Đan là gián điệp?!”

Đường Húc Hải khẳng định gật đầu: “Tôi cũng không tin được đây là sự thật, nhưng không thể không tin.”

“Chúng ta ban đầu quen Vương Đan, là một cô gái dung mạo không thu hút nhưng cũng dễ nhìn, cô tính cách trong sáng, cũng thực hào khí. Nhưng sau này nhiều lần chiến đấu, kỹ thuật cùng ý thức chiến đấu của Vương Đan biểu hiện ra, cũng không phải tiêu chuẩn của một nữ huấn luyện boxing. Cậu không phát hiện Vương Đan càng ngày càng dễ nhìn, khí chất cũng ngày càng xuất chúng sao. Chắc cô ta biết ngụy trang thời gian quá lâu dễ để lộ dấu vết nên đã chậm rãi làm ra thay đổi.”

Cả người Phó Sử Ngọ ngây ra, y giơ tay lên nói: “Chờ chút, Vương Đan là gián điệp thương nghiệp Hắc Đào, vậy vì sao cô lại đến Vân thành?”

Đường Húc Hải lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, nói: “Cô ta theo Hollande tới.”

Phát triển quả thực thần triển khai quá mức, Phó Sử Ngọ cũng theo không kịp.

Y vô lực rũ vai xuống, bất giác dựa cả người vào Đường Húc Hải: “Được rồi, còn có gì càng giật mình, anh nói hết ra luôn đi.”

Đường Húc Hải buồn cười sờ sờ tóc y, cảm thụ thoải mái kia khiến ngón tay hắn cứ lưu luyến không tha.

“Căn cứ điều tra của Miêu Gia, Hollande đi vào Vân thành là vì tự điều chỉnh và trang bị một hệ thống phòng ngự giá trị cao. Mục tiêu của Vương Đan kỳ thật là trộm lấy bí mật thương nghiệp trong công ty của Hollande, cũng chính là bản gốc của hệ thống mà bọn họ mang theo.”

Đường Húc Hải cảm thán một loạt âm kém dương sai, có lẽ Vương Đan lúc ấy còn chưa từ bỏ ý định muốn trộm bản gốc hệ thống, vì thế một đường đi theo vào kho trung tâm, nhưng phát triển sau đó cô cũng không thể dự đoán nổi.

Phó Sử Ngọ hết nói nổi chốc lát, sau đó ngồi thẳng người dậy, nói: “Nhưng dù là vậy, hiện tại cô đã buông tha bản gốc kia. Có phải gián điệp không cũng không nói được a.”

Phó Sử Ngọ là muốn dẹp chuyện cho yên thân, Đường Húc Hải lại nghiêm túc nói: “Nếu là vậy, tôi cũng không nói. Nhưng cô ta không nên làm chuyện không nên làm!”

Chuyện gì, Đường Húc Hải không nói, chỉ bảo Phó Sử Ngọ cùng hắn đến văn phòng Ôn Triệu Minh.

Trong phòng làm việc, mấy nguyên lão ban đầu trừ Lưu Bội Kỳ đều đến đông đủ.

Mắt Miêu Gia hồng hồng nhìn Vương Đan còn không hay biết gì, cậu thật thương tâm. Ái mộ và hảo cảm của cậu dành cho Vương Đan từ từ gia tăng, nhưng khi tự tay điều tra ra người mình thích cư nhiên là gián điệp, nói không chút khoa trương là, trái tim mong mang của Miêu Gia nát rồi.

Chân Tử quay đầu nhìn người trong văn phòng, nghi hoặc nói: “Muốn mở hội hả? Sao không đi phòng họp a?” Hơn nữa lại số lượng không đủ nữa.

Ôn Triệu Minh ôm cánh tay không nói lời nào, Miêu Gia hít sâu một hơi, đôi mắt mang chút nước mắt nói: “Chị Vương, có thể nói cho em biết, vì cái gì chị muốn bán ra tư liệu của anh Phó?”

Vương Đan vốn đang nhàn nhã đứng, đột nhiên cứng lại, nghi hoặc nhìn Miêu Gia: “Em nói cái gì? Chị không có a.”

Miêu Gia căm hận nói: “Chị đừng giả bộ! Tôi biết hết rồi! Chị là gián điệp thương nghiệp! Đến Vân thành mục đích là muốn trộm bí mật của công ty Hollande!”

Hollande giật mình quay đầu nhìn cô, cứng họng.

Chân Tử cũng kinh ngạc nhìn Vương Đan.

Vương Đan nhíu nhíu mày, sắc mặt hơi đổi nói: “Trước kia chị đúng là gián điệp thương nghiệp, nhưng đó là lúc mới quen, chị cũng không có khả năng nói thân phận của chị cho mọi người biết.”

Miêu Gia cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu chỉ là vậy, tôi mới không thèm để ý! Nhưng cô vì cái gì phải đưa báo cáo dị năng và hồ sơ bệnh tâm lý của anh Phó cho người khác!”

Mặt Vương Đan lập tức lạnh xuống, cô âm tình bất định nhìn Miêu Gia.

Chân Tử nhịn không được kêu lên: “Chị Vương! Chị thật là gián điệp hả?”

Ôn Triệu Minh chậm rãi nói: “Lúc này cô cũng đừng giả vờ nữa. Vương Đan, chỉ cần cô nói cho chúng tôi biết cô giao tư liệu cho ai, tôi có thể làm chủ thả cô đi.”

Đường Húc Hải nhíu mày một chút, nhìn Phó Sử Ngọ mặt vô cảm, cũng không nói gì.

Khóe miệng Vương Đan nhếch lên một nụ cười: “Miêu Gia, em nói thế, có chứng cứ gì rõ ràng không?”

Miêu Gia sửng sốt một chút, sau đó không hề gì nói: “Tôi không có, nhưng cô dám thề cô không tiết lộ tư liệu của anh Phó ra ngoài không!”

Vương Đan mím môi, không nói lời nào.

Hollande lúc này đứng lên nói: “Nói vậy, trước kia buổi tối cô cứ ra ngoài đều là chắp đầu với người khác sao?”

Người trong phòng kinh ngạc nhìn hắn.

Hollande cười khổ, nói: “Trước kia tôi còn tưởng cô ra ngoài hẹn hò. Mấy cô gái trẻ tuổi ra ngoài hẹn hò rất bình thường, cho nên tôi mới không nói cho các anh biết.”

Vương Đan giơ tay lên nói: “Rồi rồi, khỏi nói nữa. Tôi là gián điệp thương nghiệp, mua bán cơ mật vốn là nghề của tôi, bị các anh phát hiện cũng quá không may. Cho nên…”

Đường Húc Hải phát giác không ổn, cảnh giác nhìn về phía cô.

Vương Đan nâng tay lên hấp dẫn lực chú ý của người trong phòng, tay còn lại lại nhanh như chớp lấy ra một vật đen xì, ném một cái thật mạnh xuống đất.

“Cẩn thận!” Đường Húc Hải xoay người ôm lấy Phó Sử Ngọ đè lên y.

“Bụp!” Một tiếng vang nhỏ. Một luồng sáng mãnh liệt chói lòa mắt mọi người.

“A! Mắt tôi!!!”

Đường Húc Hải đưa lưng qua ngược lại không có việc gì, nhưng Phó Sử Ngọ thì xui xẻo, mắt đã bị ánh sáng quá mạnh chiếu vào, y lập tức nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.

Vương Đan lúc này đã chạy nhanh qua mọi người, Đường Húc Hải đứng lên đuổi theo cô. Vương Đan lập tức lại ném một thứ đen thui khác.

Mày Đường Húc Hải hung hăng nhảy dựng, hắn cũng không dám đảm bảo đây không phải là lựu đạn, xoay thân lăn vào góc.

Một trận khói đặc gay mũi ùa đến, sặc người trong phòng nước mắt nước mũi giàn giụa.

Đường Húc Hải lúc này cũng đen mặt, càng làm hắn tức giận là thừa dịp hắn trốn tránh, Vương Đan trực tiếp phá cửa sổ lao ra, phi thân xuống lầu. Chờ Đường Húc Hải lấy nhanh ra một mặt nạ bảo hộ, đuổi tới bên cửa sổ, Vương Đan đã chạy mất bóng!

“Mẹ!” Đường Húc Hải bị chọc điên, “Tôi nhất định bắt lấy cô!! Cô chạy không thoát đâu!”

Vương Đan đột nhiên chạy trốn đã không ai ngờ nổi. Chớ đừng nói cô cư nhiên trực tiếp ném đạn sáng và bom cay loại đại sát khí người thường chưa bao giờ thấy qua này ra.

Phản ứng trực tiếp chậm nửa nhịp, cứ việc có vài dị năng giả ở đây nhưng vẫn để cô dễ dàng bỏ trốn mất dạng.

Đường Húc Hải cũng không để ý mất mặt cỡ nào, điều động người Long Cốt tìm tòi khắp Phái thành, khiến cả Phái thành đều biết Long Cốt bọn họ xuất hiện một phản đồ.

Ôn Triệu Minh thở dài phối hợp với Đường Húc Hải, không thể để ảnh hưởng không xong của việc này lan càng rộng. Đường Húc Hải cũng thiệt không để ý vấn đề mặt mũi của Long Cốt mà.

Người Long Cốt cộng thêm Bình Nam vạch trời moi đất cũng không tìm được, Ôn Triệu Minh cũng thu hoạch N lời hỏi thăm hư tình giả ý hoặc vui sướng khi người gặp họa.

…..

Trong màn đêm, Phái thành rơi vào một mảnh yên tĩnh.

Vườn cây ngoài tường, một dáng người thon thả từ đỉnh tường đu dây leo xuống.

Người ngoài tường chờ, dùng đèn pin nhỏ bắn ra một tín hiệu.

Sờ soạng đi tới, bóng người mở tung cửa xe ngồi vào.

“Phù ——” Vương Đan thở phào, nói: “Đường Húc Hải y chang chó điên, chỉ thiếu điều đào ba thước đất lên lùng sục thôi.”

Người đàn ông tiếp ứng khẽ cười một tiếng: “Còn không phải cũng không tóm nổi cô sao.”

Vương Đan hừ một tiếng nói: “Tôi mà muốn đi ai mà cản nổi chứ.” Mắt Vương Đan lưu luyến nhìn về hướng Phái thành: “Nhưng rời khỏi họ như thế tôi cũng thật không nỡ.”

“Xin lỗi đều là tôi liên luỵ cô, bằng không cô cũng không đến mức bị bại lộ.” Nười đàn ông xin lỗi.

“Thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng cần một cơ hội rời đi, coi như đúng lúc.” Vương Đan thở dài, cô vươn tay cầm lấy hộp thuốc lá trong ngăn chứa, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng: “Rốt cục có thể thả lỏng rồi.”

“Cô không nói gì cho Phó Sử Ngọ biết hết sao?” Người đàn ông không hiểu hỏi.

Vương Đan chậm rãi phun ra một hơi sương khói: “Cậu ấy không giống trước kia, có thể bảo vệ tốt chính mình. Hơn nữa, còn có Đường Húc Hải và Ôn Triệu Minh ở bên cạnh mà, Phó Sử Ngọ không sao đâu.”

Hút xong điếu thuốc, Vương Đan dụi tắt tàn thuốc, tiêu sái nói: “Đi thôi, trở lại thủ đô! Tôi còn có chuyện phải làm!”

Trong bóng đêm, một chiếc xe không mở đèn cứ như vậy im ắng rời đi.