Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!

Chương 90: Xâm nhập lòng địch




Cánh tay của Diệp Hàm Huyên bị hắn giữ chặt, chặt đến nỗi cô thấy có có chút đau nhức.

Diệp Hàm Huyên khẽ thở dài, cô có thể chọn lựa không đi sao? Cô còn có trách nhiệm của mình. Trách nhiệm của một người quân nhân! Trách nhiệm của một người dân đối với tổ quốc!

"Lôi anh ta ra."

Chừng vài phút sau Diệp Hàm Huyên với Tử Tô mới kéo được Sở Kinh Dực ra. Con mẹ nó, thật không ngờ con hàng này lại bám dai như thế!

"Cục trưởng, ngài định...."

Diệp Hàm Huyên đứng thẳng người, thân ảnh nhỏ nhắn thon dài hiên ngang trong gió, thanh âm quyết tuyệt nói, "Cậu đừng quên chức vụ của mình. Nhận lệnh và thực hiện, không thắc mắc!"

Lời nói kia như thanh đao sắc bén, trực tiếp đâm mạnh vào trái tim của người thanh niên trẻ, "Tuân lệnh cục trưởng. Chúng tôi chờ ngài trở về! Cục an ninh vẫn luôn...."

Diệp Hàm Huyên trực tiếp giơ tay ngắt lời y lại, cầm lấy chiếc balo dưới nền cỏ mà Tử Tô vừa mang đến, quay lưng đi thẳng. Chỉ còn lại thanh âm vang lại, "Tôi sẽ nhanh trở về."

Tôi sẽ nhanh trở về...

Sẽ nhanh trở về....

Sẽ nhanh thôi mà! Nhất định như thế...

Bởi vì còn rất nhiều người đợi cô trở về...

..............

"Cậu kia! Lề mề vậy! Mau nhanh lại đây!"

"Lại đây, lại đây!" Diệp Hàm Huyên vừa từ một bụi cỏ chạy ra, lại nghe có người gọi, lập tức chạy về phía tốp người trước mặt.

Lúc này dưới ánh đèn mờ nhạt, cô mới có cơ hội nhìn kĩ đám người trước mặt. Người cầm đầu là một người đàn ông chừng ba mươi năm tuổi, chòm râu dài trước cằm, đôi mắt híp, không khó nhận ra vẻ dâm dục trong đó. Loại người này cực kì tiểu nhân!

"Ngẩng đầu lên."

Diệp Hàm Huyên bình tĩnh ngẩng đầu. Trước khi trà trộn vào đây, cô hoá trang thay đổi bản thân. Thân hình mảnh mai của người con gái đã biến mất, thay vào đó là cơ thể thô lớn của một người ông. Chính Diệp Hàm Huyên cũng thấy khó chịu, ngứa ngáy trong người. Ai bảo cô mặc nhiều áo, nhét nhiều thứ vậy chứ!

Làn da mịn màng, trắng nõn đã thành màu nâu đồng, lông mày thanh tú đã đậm nét hơn.

Hà Bình dâm ý nhìn người thanh niên trước mặt, dù làn da không được trắng trẻo như mấy bảo bối khác của hắn, nhưng "hàng" này rất được!Chỉ riêng đôi mắt đen láy, sáng như sao sa trong màn đêm đã khiến tâm y mềm nhũn như cháo. Giọng y ồm ồm vang lên,

"Người mới sao?"

"Dạ..." Diệp Hàm Huyên cố nhẫn nhịn, cúi thấp đầu nói.

"Không tệ, không tệ!".

Nghe thanh âm dâm dục vang lên thật khiến Diệp Hàm Huyên muốn nôn một trận. Lão thiên a! Cô đã đóng giả nam nhân rồi, còn gặp phải một tên đoạn tụ! Hai chữ "Không tệ" kia là ý gì kẻ ngu mới không hiểu.

Những kẻ bên cạnh kia không nói một câu, sắc mặt hết sức điềm nhiên, chắc hẳn là cũng từng bị tên đoạn tụ kia "chơi" qua đi...

"Tên là gì?"

"Tiểu Hàm..."

Hà Bình đột nhiên cười lớn, oang oang khắp khu rừng, "Tên hay. Tiểu Hàm, Tiểu Hàm....Ta tên là Hà Bình!"

Nói đoạn y hất đầu, "Các người lui đi."

"Tiểu Hàm à, ngươi mới tới đúng không? Cuộc sống ở đây có dễ dàng không?"

Diệp Hàm Huyên trong lòng thật muốn phỉ nhổ: có ông thì dễ dàng cái lông ý! Tuy vậy bề ngoài cô chỉ có nước ngậm bồ hòn làm ngọt, "Điều kiện ở Ly Mộ quá tốt luôn ý chứ! Ta đâu phàn nàn được gì."

Đôi mắt nhỏ của Hà Bình càng híp lại, lần này đeo theo sự thèm khát không hề che giấu, "Ah? Vậy sao, Tiểu Hàm có muốn tốt hơn nữa không?"

Ánh mắt kinh tởm y nhìn cô này, chắc mấy hôm phải mất ngủ quá. Một tia sáng lướt nhanh qua đầu cô, nếu cô giết tên biến thái này thì sao? Lại lắc đầu, không được. Nếu giết y sẽ rút dây động rừng, vạn dĩ Cyril phía trên phát hiện ra kế hoạch của cô sẽ đổ bể nhất. Phải lấy đại cục làm trọng.

"Ngài Hà Bình nói thừa rồi. Cái này ai đương nhiên cũng muốn. Chỉ là việc này có chút đường đột, ngài...ngài có thể cho tôi chút thời gian được không?"

Diệp Hàm Huyên nhớ lại vẻ mặt giả nai cừu non của ai đó, diễn ra, cố gắng bày ra bộ dáng khó xử xen chút thẹn thùng...

Hà Bình để ý kĩ từng hành động của Diệp Hàm Huyên, khi thấy biểu cảm của cô, y gật đầu hài lòng, xem ra tên tiểu tử này cũng thức thời. Thiếu niên mơn mởn như cỏ xanh thế này, đợi một thời gian nữa ăn cũng được, dù sao y cũng không vội. Nhưng ít ra cũng phải chiếm được chút tiện nghi của tiểu tử này, chí ít xem kích cỡ của hắn thế nào...

Nhìn thấy nụ cười quỷ dị của y, Diêp Hàm Huyên thầm kêu không ổn, nói, "Vậy tôi đi trước nha! Văn kiện này tôi cần chuyển gấp đến tay ngài Michael....Chỉ sợ...."

Quả nhiên vừa nhắc tới Michael, cơ thể Hà Bình khẽ run rẩy, tròng mắt y co rụt lại vì sợ hãi. Diệp Hàm Huyên không chần chừ, nhân cơ hội bình an thoái lui.

Diệp Hàm Huyên vừa quan sát chiếc la bàn trên tay, vừa xem xét địa hình xung quanh. Nơi đây là một địa điểm đóng quân của Ly Mộ, quy mô khá bình thường so với những vị trí khác, đặc biệt nằm ẩn sâu trong rừng già, dễ thủ khó công.

Và một điều quan trọng, Cyril đang ẩn nấp tại nơi này. Vì thế chắc chắn có hang động ngầm hay thứ gì đó tương tự căn hầm lần trước của Vũ Minh Hạo.

Đột nhiên có gió lạnh âm u từ đâu thổi đến khiến người ta rùng mình, những tán cây lung lay trong gió, tựa như ma quỷ đang trêu tức người. Diệp Hàm Huyên hít thở một hơi thật sâu, con dao cầm sẵn trong tay xé gió đâm về phía sau lưng.

"Tiểu Huyên........"