Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 52: Bụng dạ khó lường




Editor: MC.Weed

Beta: Qiongne

Ngày hôm sau, Lục Gia Xuyên đến bệnh viện làm việc, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt mọi người nhìn anh có chỗ không thích hợp lắm.

Đi qua trạm y tá, từ xa đã nhìn thấy đám thiên sứ áo trắng kia tụ tập cùng một chỗ thì thầm, nhưng khi anh vừa đến gần, ngay lập tức các cô ấy đứng thẳng thắt lưng, mắt nhìn thẳng, ngồi nghiêm chỉnh.

Y tá Trần lén lút trốn sau quầy nhìn anh, đối diện với tầm mắt của anh không tự nhiên cười ngượng hai tiếng: “Bác, bác sĩ Lục, chào buổi sáng. ”

“Chào.” Anh vừa nhíu mày vừa đi về phía văn phòng.

Đi ngang qua một phòng bệnh, có một y tá thực tập tuổi còn trẻ đẩy xe đẩy treo chất lỏng của bệnh nhân, lúc đi ra cửa thì đụng trúng người anh.

“Ái!” Y tá thực tập nhảy một cái cách xa ba thước như thể anh đang mang một mầm bệnh chết người trong cơ thể vậy.

Khoa trương như vậy?

“…” Lục Gia Xuyên dừng bước, liếc mắt nhìn y tá thực tập một cái, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng lười bắt chuyện với người lạ nên dứt khoát quay đầu đi vào văn phòng.

Bác sĩ Trương ở bàn bên cạnh đang đọc báo, Lục Gia Xuyên đứng ở một bên mặc áo mặc áo blouse trắng.

Bác sĩ Trương bình thường không có việc gì làm rất thích thích bày tỏ ý kiến của mình về tin tức thời sự, lập tức nói về bài báo mà mình đọc được trên trang mạng xã hội: “Trong thành phố lại thêm một thí sinh nhảy lầu vì áp lực thi đại học quá lớn, mấy đứa trẻ bây giờ thật sự có áp lực về mặt tâm lý rất lớn. Khi đó chúng ta chỉ cần có sách đọc là được rồi, nếu không vào đại học cùng lắm là đi học nghề, nào có loại chuyện vì thi đại học mà muốn chết lên chết xuống?”

Lục Gia Xuyên nhếch khóe miệng, không nói gì.

Tay của bác sĩ Trương run lên, lật tờ báo sang một trang khác: “Ôi, cậu xem này, bên đường vành đai hai có một tên chuyên dâm loạn phụ nữ đã bị bắt. Trên báo nói hắn luôn chọn phụ nữ trẻ tuổi của tiểu khu rồi xuống tay với những người đo trong hành lang tối tăm, động tay động chân sau đó rút chân bỏ chạy, điều này đã thực hiện nhiều lần rồi.”

Lục Gia Xuyên ở bên cạnh đã cài đến nút áo trên cùng.

Giọng nói của bác sĩ Trương vẫn tiếp tục vang lên: “Cậu nói thử xem, có phải xã hội bây giờ quá áp thức dẫn đến con người ta hình thành tâm lý biết thái hay không? Cũng không phải là đang yên đang lành đi dâm loạn phụ nữ, cái này cũng quá ——”

Nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Lục Gia Xuyên luôn xem sự dông dài của bác sĩ Trương là bgm trong văn phòng, xem một tin tức mới cũng có thể bình luận ra không dưới ba ngàn chữ, đây thật sự không phải điều mà người bình thường có thể làm được. Nhưng bác sĩ Trương đã hơn bốn mươi tuổi, với tư cách là lão làng của Khoa Nhãn, ngoại trừ việc hơi nhiều lời một chút thì các phương diện khác đều rất tốt, anh cũng không thể trực tiếp bảo người câm miệng đừng dông dài thêm nữa. Dần dà, Lục Gia Xuyên đã luyện thành thạo chiêu thức chọn lọc tự động từ tai trái vào tai phải.

Chỉ là hôm nay, tin tức này mới vừa mới bắt đầu, đột nhiên không còn tiếng nói nào thêm nữa.

Tuy rằng Lục Gia Xuyên cũng không chuyên tâm lắng nghe, cũng nhận ra chỗ nào đó không đúng. Anh nghiêng đầu, phát hiện bác sĩ Trương đang ảo não ngồi ở chỗ cũ, vừa gấp tờ báo lên vừa lúng túng mà len lén đánh giá anh.

Khoảnh khắc tầm mắt nhìn nhau, bác sĩ Trương càng thêm lúng túng, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt né tránh, còn ho khan hai tiếng, quả thực thiếu chút nữa viết mấy chữ to trên trán: Tôi đang chột dạ.

Lục Gia Xuyên dừng một chút: “Bác sĩ Trương?”

“Hả?” Đối phương lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thấy biểu tình của anh có gì đó không đúng, cuống quít xua tay, “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý nhắm vào bác sĩ Lục, tôi chỉ muốn việc nào ra việc đó thôi, thật sự không nói bóng nói gió hại người!”

… Việc nào ra việc đó, nói bóng nói gió? Thật sự xin lỗi?

Vẻ mặt Lục Gia Xuyên bỗng chốc cứng đờ: “Có ý gì? ”

Bác sĩ Trương lặng lẽ nắm lấy tờ báo, nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Vừa đúng lúc ngoài cửa có người nhà bệnh nhân đến gõ cửa, hỏi một câu: “Bác sĩ Trương, tôi có thể nói với bác sĩ vài câu không? ”

Anh ta quả thực như được ân xá, bỏ chạy thật nhanh, kéo người nhà bệnh nhân kia bước nhanh ra khỏi văn phòng: “Đi đi đi, chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện một lúc, đừng quấy rầy bác sĩ Lục làm việc đứng đắn! ”

?

Lục Gia Xuyên yên lặng đứng im tại chỗ, biểu tình thực sự rất kỳ lạ.

Cả ngày trôi qua, không khí xung quanh anh rất quỷ dị. Đồng nghiệp bình thường có quan hệ tốt với anh cũng không có ai, nhưng mọi người đối với anh đều là vừa kính vừa sợ, gặp mặt đều cười tủm tỉm kêu một tiếng bác sĩ Lục, các cô gái đối với anh chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chơi đùa.

Tất nhiên, đây là những gì mà một bác sĩ thực tập đã nói với anh tại bữa tiệc cảm ơn trước khi kết thúc thời gian thực tập.

“Mọi người đều cảm thấy thầy Lục đây đặc biệt đẹp trai, nhưng chính là quá lạnh lùng, tính tình cũng không tốt, nếu học sinh phạm sai lầm sẽ bị một vạn điểm bạo kích. Cho nên bình thường chúng tôi đều âm thầm quan sát ngài, thật đúng là không có ai dám đến gần một để thực hiện ý nghĩ không an phận gì đó với ngài. ”

Nhưng mà cả ngày này, không chỉ có các cô gái từ xa quan sát, xì xào bàn tán, mà anh luôn cảm thấy các bác sĩ và y tá đều nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái, mang theo ý tứ rất sâu xa. Đây tuyệt đối không phải vì anh đẹp trai, tuy rằng anh đẹp trai là sự thật (Chu Sanh Sanh: Ha ha). 

Mãi đến khi anh sắp tan làm, đang đến phòng bệnh nhi kiểm tra phòng, tiện đường kiểm tra tình hình khôi phục vùng xung quanh mắt của Đường Đường.

Bọn nhỏ chen chúc nhau, mồm năm miệng mười chào hỏi anh.

“Chào bác sĩ Lục! ”

“Chú Lục, cuối cùng chú cũng đến thăm chúng cháu!”

“Tình hình bệnh đã tốt hơn rồi ạ?”

“Lại còn đẹp trai lên một tầm cao mới, hì hì.”

Một đám trẻ choai choai chưa đủ lớn, nhìn cái gì cũng không hiểu rõ ngọn ngành, nhưng cái gì cũng đều biết một chút. Rõ ràng là người mù, đã học theo thói vỗ mông ngựa thì thôi lại còn nhất định phải vỗ về phía mang hiệu ứng của thị giác…

Lục Gia Xuyên trả lời lần lượt rồi kéo bàn tay nhỏ của Đường Đường, ngồi xổm xuống, mở băng gạc trên mắt cô bé ra.

Sự chú ý của Đường Đường rõ ràng không ở trên bản thân cô bé, do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được nói: “Bác sĩ Lục, nghe nói, nghe nói……”

Cô bé ấp a ấp úng, nói mãi không ra mục đích của mình.

Lục Gia Xuyên: “Nghe nói cái gì?”

Tiểu Đinh đứng bên cạnh ngay lập tức bổ sung: “Nghe nói chú ở hành lang quấy rối phụ nữ hàng xóm!”

“……”

Hạo Hạo tiếp lời: “Thế nào là quấy rối?”

Tiểu Đinh vò đầu: “Hình như là thơm thơm cái miệng nhỏ, sờ sờ cái tay nhỏ…… Đúng không?”

“Nói linh tinh, làm người khác bụng lớn mới gọi là quấy rối!” Đường Đường quay đầu bác bỏ, vẻ mặt “Tin tôi không sai”.

“……”

Nội tâm giống như bị sét đánh qua. Lục Gia Xuyên ngồi xổm ngay tại nơi đó, không nói một lời kiểm tra miệng vết thương cho Đường Đường, xác nhận vết thương khép lại rất tốt rồi mới thay thuốc cho cô bé, giọng hơi căng thẳng hỏi: “Nghe ai nói?”

“Mọi người đều nói.” Vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Đinh tiến lại gần.

“Đúng vậy, chị y tá đến đổi thuốc nói như vậy, sau đó hai chị y tá đi theo cũng nói về chuyện của chú.”

“Các chị ấy còn nói hàng xóm nữ xung quanh đều đến trước cửa nhà chú đòi đuổi giết, hận không thể đem chú phanh thây làm tám khối!” Đường Đường vẻ mặt lo lắng mà sờ sờ cánh tay của anh, còn xác nhận đôi chân dài vẫn nguyên vẹn mọc trên người của anh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Làm cháu sợ muốn chết, thật may mắn, tất cả đều nguyên vẹn.”

“Đúng vậy, điều này thật sự rất nguy hiểm! Bác sĩ Lục, nếu không thì sau này chú đừng quấy rối hàng xóm nữ nữa.” Tiểu Đinh có chút sợ hãi, chần chừ vỗ ngực, “Nếu không, chú tới đây quấy rối cháu và Đường Đường cũng được, hai chúng cháu đều rất thích chú, sẽ không so đo với chú! Nếu chú thích cháu hơn, vậy phi lễ với cháu, sau này chờ cháu lớn rồi thì cưới cháu, Đường Đường hẳn là cũng sẽ không quá để ý.”

“Im đi! Tôi cực kỳ để ý.” Đường Đường cũng không bị gài bẫy, khuôn mặt phẫn nộ mà đỏ bừng phản bác, “Tại sao chỉ phi lễ cậu mà không phi lễ với tôi?”

“……”

Lục Gia Xuyên dán băng gạc xong xuôi, đỡ bả vai Đường Đường bảo cô bé đứng vững, sắc mặt hơi trầm xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

“Bác sĩ Lục!” Đường Đường ở phía sau gọi anh.

Anh quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô bé này. Một lát sau, tuy rằng Đường Đường hơi chần chừ nhưng cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ: “Cháu, trước kia chúng cháu tưởng rằng, chị Chu mới là bạn gái của chú…”

Ba đứa trẻ khác đồng loạt gật đầu.

Lục Gia Xuyên trầm mặc một lát, vẫn giống như không có việc gì: “Giờ làm của chú ngày hôm nay sắp hết rồi, các cháu nhớ nghe lời của chị y tá, không được chạy lung tung.”

Xoay người bước ra cửa, anh đi thẳng đến phòng nghỉ của y tá, giơ tay lên gõ cửa.

Một số y tá đang ở bên trong hi hi ha ha, một người nâng giọng lên hỏi: “Ai vậy?”

“Lục Gia Xuyên.” Anh gằn từng chữ một, giọng nói lạnh lùng, “Trương Oánh Nhiên có ở bên trong không? Tôi có vài lời muốn nói với cô ấy.”

Một lát sau, cánh cửa mở ra.

Trương Oánh Nhiên mặc bộ đồng phục y tá trắng tinh, vẻ mặt vô tội mà đứng ở nơi đó: “Có chuyện gì vậy, bác sĩ Lục?”

“Đi một mình ra hành lang, chúng ta nói chuyện.” Lục Gia Xuyên liếc nhìn ánh mắt sáng quắc của hai cô y tá phía sau, anh không muốn ở chỗ này nói chuyện.

Nào biết được hai y tá kia đột nhiên đứng phắt dậy đi lên phía trước, vẻ mặt lo lắng đứng sóng vai cùng Trương Oánh Nhiên, trong ánh mắt đều ẩn chứa sự cảnh giác.

Trương Oánh Nhiên chớp chớp mắt: “Có chuyện gì không thể nói ở đây sao, bác sĩ Lục?”

“Đúng vậy, hơn nữa hai người bọn anh không có quan hệ gì, lén lút nói chuyện với nhau thật sự không tốt đâu!” Một y tá khác cười hì hì nói, “Hành lang cũng không có ai, nếu bị ai vô tình đi qua nhìn thấy, còn tưởng rằng bác sĩ Lục nói chuyện yêu đương trong thời gian làm việc, điều này sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Lục Gia Xuyên gần như có thể nghe ra trọng âm trong câu nói kia —— hành lang.

Cũng đúng, rốt cuộc ở trong miệng Trương Oánh Nhiên, anh chính là một kẻ biến thái chuyên quấy rối tình dục hàng xóm nữ ở trong hành lang. Hành động của anh bây giờ ở người khác trong mắt chỉ là tái diễn trò cũ, đối tượng xuống tay đổi thành Trương Oánh Nhiên.

Anh lạnh như băng đứng ở nơi đó, liếc mắt nhìn Trương Oánh Nhiên một cái rồi im lặng rời đi.

Một khi đã như vậy thì câu chuyện cũng không còn gì để tiếp tục nữa. Anh đã làm tổn thương danh dự của cô ta, bây giờ cô ta ở trước mặt mọi người làm tổn hại danh dự của anh, gậy ông đập lưng ông. Loại chuyện ác ý hãm hại này cũng không phải trước đây anh chưa từng trải qua, đại đa số đều là tố cáo chính anh, hoài nghi anh trào phúng anh, nhưng chẳng qua đều là đám tiểu nhân sau lưng bàn tán, anh căn bản không thèm để ý bọn họ, vậy cần gì phải đi yêu cầu bọn họ thích anh?

Chỉ tiếc là khi đi được một nửa, anh nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên dừng bước, xoay người trở về chỗ cũ rồi dừng ở trước mặt cô.

“Trả lại quyển sách cho tôi.” Mấy chữ nhàn nhạt, “Quyển sách mà cô thích đi mượn, tình yêu vẫn còn, 《 Tiểu thành cơ người 》 trả lại cho tôi.”

Cô ta không xứng chạm vào nó.

Thật sự anh đã cảm thấy hối hận, hối hận vì đã tâm sự ý nghĩa sâu xa của quyển sách rồi đưa nó cho người phụ nữ này.

*-*

Khi Lục Gia Xuyên lâm vào tình cảnh【 quấy rối hàng xóm nữ 】thì công việc của Chu Sanh Sanh cũng bắt đầu bận rộn lên.

Giờ tan tầm của vài ngày sau đó, khi Lục Gia Xuyên lái xe vào tiểu khu, như thường lệ ở quán trà sữa bên ngoài tiểu khu mua một ly uyên ương. Anh vẫn như thường không nhìn người xung quanh, hạ cửa xe xuống, vừa lấy tiền từ trong ví ra vừa nói: “Một ly uyên ương, đóng gói, cảm ơn.”

Bình thường nhân viên nữ bán hàng sẽ nói với anh một câu “Bác sĩ Lục, tan làm rồi.” nhưng không biết vì sao hôm nay phá lệ giữ im lặng, không nói một tiếng nhận tiền từ tay anh.

Lục Gia Xuyên cảm thấy buồn bực, nghiêng đầu sang nhìn, lập tức sửng sốt.

Đứng tại quầy ở tiệm trà sữa quầy không phải là người khác, mà lại ăn mặc sơ mi trắng cùng tạp dề màu cafe…… Tiết Thanh Thanh?

Anh tức khắc không còn hứng thú uống trà sữa nữa, đóng cửa sổ xe muốn rời đi. Nhưng khi cửa xe đóng được một nửa, một bàn tay mảnh khảnh bỗng chốc vươn ra, chắn ở giữa cửa kính xe.

Trong nháy mắt, anh lập tức dừng chiếc cửa kính đang đóng lại.

Đối diện với đôi mắt đen như mực của người phụ nữ đó, anh không được tự nhiên mà nói: “Trà sữa này tôi không muốn nữa.”

…… Rất giống như đang giận dỗi.

Chu Sanh Sanh vẫn cứ như vậy nhìn chằm chằm anh, thấy gương mặt anh càng lạnh nhạt còn mang theo ngữ khí không có chút kiên nhẫn nào. Rõ ràng là cuộc gặp gỡ của anh và cô có thể diễn ra tốt đẹp nhưng lại trở thành kết cục như ngày hôm nay, cô cũng cảm thấy rằng hầu hết trách nhiệm đều ở chính bản thân mình. Nhưng thái độ của anh, bất kể như thế nào đều khiến cô chua xót.

“Ồ.” Cô cúi đầu lên tiếng, đưa tiền vào bên trong cửa kính xe, “Trả lại tiền thừa cho anh.”

Lục Gia Xuyên cũng không nghĩ tới, cô cũng có dáng vẻ phóng khoáng nhu ngày hôm nay. Từ lần cuối cùng làm cô, về cơ bản thì cô đã đập cửa nói với anh về luật pháp, đương nhiên, cách nói là không muốn tới, còn mơ màng hồ đồ cùng anh tới một phát.

Nhưng hôn một cái cũng đòi chết đòi sống như vậy, như thế nào một lúc sau đó lại sảng khoái thả anh đi?

Lục Gia Xuyên chậm rãi nhăn mày lại.

Nhân viên cửa hàng còn ở một bên nhìn, Chu Sanh Sanh buông tay, để tiền rơi xuống ghế phụ, xoay người trở về quầy, dứt khoát lưu loát, mỉm cười đối với khách hàng bên cạnh nói: “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách muốn uống gì?”

Trong mắt hoàn toàn không có sự tồn tại của Lục Gia Xuyên.

Kỳ quái chính là, người lạnh nhạt lúc trước chính là anh, hiện giờ bị cô lấy thái độ này đối phó lại, người không thoải mái cũng chính là anh. Bởi vì trong tiềm thức, nữ nhân này rõ ràng nên lì lợm quấn quýt không buông.

Lục Gia Xuyên nhìn cô bộ dạng giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, bỗng nhiên không còn cao hứng nữa. 

Anh mở cửa, xuống xe, rồi đặt tiền của mình lên quầy một lần nữa. Đối mặt với anh mắt nghi ngờ của Chu Sanh Sanh, anh giống như 258 vạn, mang vẻ mặt thần thánh không thể xâm phạm mà đứng ở nơi đó.

“Một ly uyên ương.” Mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, “Tôi đến trước anh ta.”

“……” Chu Sanh Sanh thần sắc phức tạp mà nhìn chằm chằm anh, “Không phải anh không muốn nữa sao?”

“Bây giờ thì tôi muốn rồi.”

Chu Sanh Sanh cảm thấy anh đang đùa giỡn với cô, trả thù cô, nhìn thẳng vào anh trong chốc lát rồi lập tức lạnh lùng thản nhiên mà nói: “Vị tiên sinh này, tôi thấy cảm xúc của anh thay đổi rất thất thường, sợ lát nữa anh lại không muốn nữa thì sao? Đây là cửa hàng nhỏ kinh doanh ít lợi nhuận, bỏ đi một ly trà sữa cũng phải khấu trừ từ tiền lương, không bằng anh đứng ở bên cạnh nghĩ thêm một lát nữa đi, nghĩ kỹ xem rốt cuộc có muốn hay không, tôi sẽ ghi lại hóa đơn cho anh.”

Ngay sau đó, gương mặt cô quay sang đối diện với vị khách kia lại trở lại vẻ tươi cười đón chào, mặt mày rất sinh động.

Vị khách nam kia cũng là người sống trong tiểu khu, Lục Gia Xuyên mơ hồ nhớ rõ đại hội chủ căn hộ có gặp qua anh ta vài lần, là một người đàn ông đã ly hôn, họ Lý.

Người họ Lý độc thân kia nhìn nhân viên cửa hàng lễ phép như có thêm sự tương tác, đột nhiên một vỗ trán: “Tôi nhớ ra rồi, cô có phải là cô Tiết mới chuyển vào tiểu khu thời gian vừa rồi đúng không?”

Chu Sanh Sanh sửng sốt: “A?”

“Tòa 3, phòng 1202, đúng không?” Lý độc thân cười rộ lên, “Hai ta đã gặp nhau ở thang máy, cô vẫn chưa giới thiệu qua bản thân đâu!”

Chu Sanh Sanh không nhớ rõ anh ta, nhưng cô nhớ rõ ngày mình chuyển đến tiểu khu kia đã sinh long hoạt hổ khắp nơi chào hỏi xung quanh, lập tức cũng cười rộ lên: “Thì ra là anh, thật trùng hợp.”

“Đúng vậy, thật sự rất trùng hợp!” Lý độc thân tự giới thiệu, “Tôi họ Lý, tên là Lý Kiến, sống tại tòa 3 phòng 0501. Cô Tiết, sau này là hàng xóm, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.”

Anh vươn tay tới, lễ phép lại nhiệt tình.

Tuổi ước chừng khoảng ba bảy ba tám, bề ngoài bình thường, liếc mắt nhìn một cái cũng thấy thấy gì sai, cũng không có gì xuất sắc, độc thân có hơn nửa năm, hình như cùng vợ trước có một một người con trai tầm bảy hay tám tuổi gì đó.

Những đặc điểm này cộng lại, cái tay vươn về phía Chu Sanh Sanh kia ở trong mắt của Lục Gia Xuyên đã bị ban cho ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

Làm gì, làm gì vậy?

Một người sống ở tầng 12, một người sống ở tầng 5, từ đâu lại mọc ra cái danh hàng xóm? Này là mẹ nó nói dối không chớp mắt?

Anh không nhịn được, cười lạnh một tiếng.

Chu Sanh Sanh mắt điếc tai ngơ, cùng Lý Kiến bắt tay, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn tản ra ánh sáng óng ánh như ngọc trong hoàng hôn, như một loại cảnh đẹp không nói thành lời.

Cái tay kia, mấy ngày trước còn bám lấy cánh tay anh, ôm chầm cổ anh, cùng anh da thịt thân cận… Sắc mặt Lục Gia Xuyên dần trở nên phức tạp.

“Mong giúp đỡ nhiều hơn, anh Lý, tôi là Tiết Thanh Thanh.”

“Gọi tôi là Lý Kiến đi, mọi người tuổi tác chênh lệch cũng không nhiều, không cần như khách khí như vậy.” Lý Kiến cười rộ lên, hòa khí rồi lùi về tay.

Ha ha, mạnh mẽ kéo gần quan hệ, nam nữ xa lạ có thể gọi nhau bằng tiên sinh, tiểu thư, tại sao lại phải trao đổi họ tên? Cha mẹ đặt cho cô cái tên là để xích lại gần hơn với người lạ sao? Không được cùng người xa lạ nói chuyện, thầy giáo không dạy cô điều này sao?

Lục Gia Xuyên lại cười lạnh một tiếng.

Chu Sanh Sanh vẫn như cũ làm một bộ dạng không nghe thấy.

Một nhân viên khác tranh thủ thời gian này làm trà sữa, Chu Sanh Sanh phụ trách việc cùng Lý Kiến nói đông nói tây, trong khoảng thời gian đó thì Lục Gia Xuyên không ngừng cười lạnh.

Mãi một lúc sau khi đầu óc Lý Kiến nhanh nhẹn trở lại, mới quay đầu kỳ quái mà nhìn chằm chằm anh, sau đó lập tức nhận ra, thất thanh kêu lên: “Ấy, anh Lục?”

Đại hội chủ căn hộ sao, đã gặp qua rất nhiều lần rồi, lớn lên đẹp như vậy, trong đám đông luôn siêu cấp xuất chúng, tuy rằng đều là đàn ông nhưng cũng rất dễ dàng nhận ra thân phận của anh.

Lục Gia Xuyên giật giật khóe miệng: “Ngại quá, xin hỏi anh là?”

Anh làm bộ không quen biết Lý Kiến.

Lý Kiến vẫn là người hòa nhã, thoải mái hào phóng duỗi tay muốn cùng anh bắt tay: “Tôi là Lý Kiến sống ở tầng 5, đại hội chủ căn hộ đã gặp nhau rất nhiều lần, không biết anh có ấn tượng với tôi hay không? Chúng ta sống chung một tòa nhà.”

“Ồ.” Lục Gia Xuyên nhìn bàn tay duỗi trên không trung kia, dừng một chút, “Không ấn tượng.”

“…” Lý Kiến có vài phần xấu hổ.

Lục Gia Xuyên cùng anh ta bắt tay, nhếch khóe miệng, mang theo mười hai vạn phần giả dối xin lỗi: “Một người tầng 12, một người tầng 5, cách xa nhau như vậy có khi mười ngày nửa tháng cũng không gặp nhau một lần. Thật ngại quá, tôi thật sự không nhớ rõ.”

Lý Kiến tiếp tục nói đông nói tây một trận, sau khi cầm trà sữa lại nhiều tình tạm biệt Chu Sanh Sanh, xoay người vào tiểu khu.

“Tiên sinh, xin hỏi anh còn muốn ly uyên ương không?” Chu Sanh Sanh bình tĩnh mà đứng ở quầy sau, nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên.

“Không muốn.” Anh đâu còn tâm trạng để uống? Xoay người muốn rời đi, nhưng cuối cùng vẫn chần chừ, liếc mắt nhìn người phụ nữ phía sau quầy, anh vẫn tôn trọng nguyên tắc cơ bản của mình, lạnh lùng mà cảnh cáo cô, “Đừng nói là tôi không nhắc nhở cô, chú ý một chút đi. Người đàn ông độc thân lấy lý do hàng xóm muốn tiếp cận cô, mười phần đều không phải ý tốt.”

Chu Sanh Sanh híp mắt nhìn anh một lát, nhếch miệng không hề có thành ý mà cười: “Anh đang nói chính anh?”

“…”