Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 29: Lục thịnh




Đẩy Lục Mạch ra khỏi bệnh viện, một trận gió lạnh thổi tới, Dương Chi chỉ áo len mỏng bất giác run lẩy bẩy.

Lục Mạch hiển nhiên không nhìn thấy cô vì ngồi phía trước, nhưng lại như có đôi mắt ở phía sau, mở miệng nói, “Gần đây thời tiết ngày càng lạnh hơn, cho nên ra ngoài nhớ mặc nhiều chút.”

Dương Chi liếc Lục Mạch, rõ ràng cậu còn mặc ít hơn cô, “Cậu cũng vậy mà.”

Lục Mạch rất hưởng thụ việc được Dương Chi quan tâm, nụ cười trên môi nói rõ tất cả.

Dương Chi đang định gọi taxi, không ngờ một chiếc Bentley đột nhiên dừng trước mặt họ.

Một người đàn ông tầm 30 tuổi bước xuống, mặc vest đi giày da, khí chất tao nhã, bước đến gần Lục Mạch, lịch sự cúi người, “Lục thiếu.”

Dương Chi trợn tròn mắt, lần đầu tiên cô nghe có người gọi Lục Mạch là Lục thiếu, Dương Chi chợt nhận ra, Lục Mạch chưa bao giờ nhắc về gia đình trước mặt cô, ngoại trừ cô em gái không cùng huyết thống.

Nhưng sau khi nghĩ lại, chính cô cũng chưa từng nhắc đến bất cứ ai trong gia đình trước mặt cậu. 

Dường như Lục Mạch không thích người đàn ông này, lông mày nhíu lại thành chữ xuyên (川).

“Lục Thịnh, ai kêu anh tới.” Lục Mạch lạnh lùng, rõ ràng rất khó chịu.

“Lục tổng biết tin cậu bị thương, sai tôi đến chăm sóc cậu.” Lục Thịnh không hề bị ảnh hưởng bởi thái độ của Lục Mạch, vẫn dịu dàng cười như cũ.

Nhưng cho dù Dương Chi có nhìn như thế nào cũng cảm thấy nụ cười này không chứa bất kỳ cảm xúc nào, giống như mặt cười nhưng lòng lạnh lẽo.

“Không cần.” Đôi mắt Lục Mạch như thủy tinh lạnh lẽo, con ngươi đen láy phát ra ánh sáng sắc bén.

Lục Thịnh, người đàn ông mà ba cậu coi trọng nhất, tuổi trẻ đã trở thành người đứng thứ hai tập đoàn Lục thị, được ba cậu vô cùng tín nhiệm.

Chỉ riêng việc là người của ba cậu đã đủ khiến cậu không thích rồi, hơn 30 tuổi trở thành người đứng thứ hai tập đoàn Lục thị, ngoại trừ năng lực xuất chúng ra, tất nhiên nội tâm cũng sẽ không dịu dàng khiêm tốn như vẻ bên ngoài.

Kiếp trước anh ta chính là người đàn ông như vậy, sau vài năm nữa sẽ lấn át vị trí của ba cậu.

Làm như không nghe thấy Lục Mạch nói cái gì, Lục Thịnh nhìn Dương Chi đang đẩy xe lăn, ánh mắt đánh giá của anh ta khiến Dương Chi mất tự nhiên.

“Anh không cần mắt nữa à?” Lục Mạch đè nén sự nóng nảy trong lòng, lạnh nhạt mở miệng, lời nói cực kỳ đáng sợ.

Quả nhiên, Lục Thịnh thu hồi ánh mắt, tuy rằng Lục Mạch vẫn là sinh viên nhưng lại là cháu trai ông cụ Lục yêu thương nhất, móc mắt một người với cậu mà nói không phải việc gì quá khó.

“Lục thiếu đừng làm tôi khó xử.” Lục Thịnh vẫn cười dịu dàng. 

Dương Chi cảm thấy người này thật đáng sợ, bất luận Lục Mạch có thái độ như thế nào với anh ta, anh ta vẫn luôn điềm đạm cười như không có chuyện gì xé rách được lớp mặt nạ trên mặt anh ta.

Mặc dù Dương Chi hướng ngoại nhưng thực sự cô không biết phải ứng phó với người đàn ông này thế nào.

Tuy nhiên, cô cảm thấy tâm trạng của Lục Mạch tệ hơn một cách rõ ràng, do dự một lúc lâu, Dương Chi kéo xe lăn lại, kéo dài khoảng cách giữa Lục Mạch và người đàn ông kia, lấy dũng khí nhìn vào mắt anh ta: “Không làm phiền anh, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy.”

Lục Thịnh không ngờ cô sẽ nói điều này, đáy mắt anh ta tối sầm lại, cười nhẹ, “Không biết quan hệ giữa cô và Lục thiếu là thế nào?”

“Bạn học.”

Dương Chi còn chưa trả lời, Lục Mạch đã lạnh lùng đáp.

Tuy đó là sự thật, nhưng trái tim Dương Chi lại run lên, cổ họng như uống phải cà phê không đường, đắng ngắt khó chịu.

Cô nghĩ, Dương Chi à, mày thật là khác người. 

“Chúng tôi đi trước, cảm ơn.” Dương Chi cúi người, lịch sự nói với Lục Thịnh, sau đó đẩy Lục Mạch, xoay người rời khỏi nơi này.

Hai mắt Lục Thịnh tối sầm, đến khi bóng dáng của Dương Chi và Lục Mạch biến mất khỏi tầm mắt, anh ta mới trở lại xe.

Ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, không phí tâm tư suy nghĩ, quyết định sẽ không nói chuyện hôm nay cho Lục tiên sinh biết, dù sao, chờ quan hệ hai người phát triển thêm một bước, anh ta sẽ báo cho Lục tiên sinh biết, phản ứng của ông ta nhất định sẽ rất thú vị.



Dương Chi đẩy Lục Mạch một lúc, sau đó dừng ở ven đường, dùng điện thoại gọi taxi.

“Bị dọa sợ rồi à?” Lục Mạch khẽ nói.

Dương Chi lắc đầu, lại nghĩ bây giờ cậu không thấy mình, vội nói, “Không, không hề.”

Lục Mạch thở phào một hơi rồi giải thích, “Anh ta là người của ba tớ, quan hệ giữa tớ và ba không hòa thuận cho lắm.”

Dương Chi nghĩ thầm, thái độ Lục Mạch cư xử với người của ba cậu thế kia, e rằng không chỉ là không hòa hợp lắm.

Lục Mạch từng nói ba mẹ cậu ly hôn, lại còn không muốn nuôi cậu, nên trong lòng khó tránh khỏi rào cản chăng?

“Còn nữa, cậu đừng quá để tâm câu “bạn học” kia.”

Lời của Lục Mạch khiến Dương Chi sửng sốt, một lúc sau mới đáp, “Biết rồi.”

Vốn dĩ là quan hệ bạn học, cũng không có gì phải bận tâm.

Xe taxi đã đến, tài xế thấy cô gái đang đẩy chàng trai ngồi trên xe lăn, lập tức xuống xe, nhiệt tình giúp Dương Chi đỡ Lục Mạch lên xe.

“Cảm ơn ạ.” Sau khi lên xe, Dương Chi vội cảm ơn tài xế.

Tài xế phất tay nói, “Việc nên làm, không cần cảm ơn.”

Trên đường đi, Dương Chi và Lục Mạch không nói chuyện, ngược lại, tài xế là người thích tán gẫu, bắt đầu hỏi chuyện, “Hai đứa mới từ bệnh viện ra sao?”

“Đúng vậy ạ.” Dương Chi gật đầu cười. 

“Chân cậu nhóc này ổn không?” Tài xế quan tâm hỏi han.

“Không sao, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi thôi ạ.” Dương Chi đáp.

“Vậy là tốt rồi. Con của bạn chú cũng trạc tuổi hai đứa, cách đây không lâu bị tai nạn xe cộ, mất một chân, thật đau lòng mà.” Tài xế xúc động nói, “Haizz, đúng là đời người không biết khi nào sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nữa.”

Dương Chi quan sát Lục Mạch, phát hiện cậu không nghe đề tài này, gật đầu trả lời, “Đúng vậy, bây giờ phải biết quý trọng bản thân.”

Dù sao cô và Lục Mạch đều là người chết rồi sống lại, tuy rằng không còn trí nhớ của kiếp trước, nhưng cô rất trân trọng sinh mệnh của mình, không ai có thể đảm bảo rằng tai nạn kiếp trước sẽ không xảy ra với cô nữa.

Nghĩ đến đây, Dương Chi chợt nhớ ra, cô chưa từng hỏi Lục Mạch là kiếp trước hai người chết thế nào.

Dương Chi nói chuyện cùng tài xế, không bao lâu đã đến nơi, lúc xuống xe, tài xế đỡ Lục Mạch lên xe lăn, Dương Chi vội cảm ơn.

Nhìn chiếc xe ngày càng xa mình, Dương Chi đứng tại chỗ cảm thán một câu, “Chú tài xế nhiệt tình thật đấy.”

Lục Mạch cụp mắt, gật đầu, “Chú ấy là người tốt.”

Dương Chi nhìn Lục Mạch như có lời muốn nói với cậu.

“Sao vậy?” Nhận thấy ánh mắt của Dương Chi, Lục Mạch nghiêng đầu nhìn cô.

Dương Chi do dự trong chốc lát mới hỏi, “Kiếp trước… chúng ta chết thế nào?”