Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 58: Hẹn gặp gia đình




Dương Chi vò đầu bứt tai trong phòng, suy nghĩ không biết nên làm thế nào để giải thích rõ ràng tại sao điện thoại của mình lại để ở chỗ Lục Mạch.

Nhưng chưa đến nửa giờ, bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa.

Dương Chi tưởng Lục Mạch trở về đưa điện thoại, lập tức nhảy xuống giường đeo dép lê đi tới mở cửa.

Kết quả là ngay sau khi cửa mở ra, Ôn Đào kích động khua tay múa chân, giậm chân chỉ vào màn hình theo dõi ở cửa.

Đầu của Dương Chi lúc đó đã nổ tung, xong đời rồi, anh cô đến đây.

“Tại sao anh tớ lại đến đây!?!” Vẻ mặt Dương Chi phiền muộn, cô còn chưa biết giải thích thế nào.

“Phải làm sao bây giờ, mở cửa không đây?” Ôn Đào kích động vì thần tượng đến nhà, lại lo lắng cho Dương Chi.

“Mở cửa đi, cũng không thể giả vờ không có nhà.” Dương Chi bất đắc dĩ trợn tròn mắt, mang dáng vẻ chờ chết đi ra mở cửa.

Vừa đặt tay lên nắm cửa, cô đã thấy bóng dáng một người xuất hiện trên màn hình giám sát.

“Đm.” Dương Chi.

“Đm?” Ôn Đào.

Tại sao Lục Mạch lại xuất hiện lúc này!!

Dương Chi ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình sang Ôn Đào.

Ôn Đào lắc đầu liên tục, giải thích không phải là cô ấy gọi người đến.

Trước khi đầu óc của Dương Chi quay cuồng thêm vài lần nữa, chuông cửa lại vang lên.

“Anh biết em đang đứng trước cửa, mở cửa ra đi.” Dương Trạch lạnh giọng nói.

Dương Chi vỗ trán, duy trì vẻ mặt thoải mái vui vẻ mở cửa nhà.

Khi thấy Dương Trạch và Lục Mạch đứng ở cửa, mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng nụ cười trên mặt lại cứng ngắc mất tự nhiên.

“Anh, sao anh lại ở đây? Lục Mạch, cậu đến đưa điện thoại sao?” Dương Chi cười hỏi.

Dương Trạch đang đội mũ và đeo khẩu trang, đôi mắt ẩn dưới vành mũ, không nói lời nào.

Lục Mạch thấy cửa mở nên tự nhiên bước vào trong, sau đó trả lời, “Đúng vậy, cậu để quên điện thoại di động trong xe của tôi. Hôm qua tôi lái xe đến thành phố khác, nên tôi không kịp đưa điện thoại cho cậu.”

Đm được lắm, Dương Chi chấn kinh, câu trả lời của Lục Mạch trực tiếp trả lời cho anh cô rằng vì sao cô không nghe điện thoại đêm qua, và gián tiếp giải thích tại sao lại có giọng nam trả lời cuộc gọi hôm nay.

“Không sao, tôi cũng không có việc gì gấp dùng đến điện thoại.” Dương Chi vội vàng trả lời, sau đó nhìn về phía Dương Trạch nói, “Anh, anh vào nhà trước đi.”

Dương Trạch hơi nhướn mày, liếc Lục Mạch sau đó đi vào nhà.

Ôn Đào đứng ở cửa gật đầu với Lục Mạch, rồi gật đầu với Dương Trạch vừa đi vào, khóe miệng nở một nụ cười cực giống người đón tiếp khách.

Nhìn thấy hai người mỗi người chọn một vị trí sô pha rồi ngồi xuống, Ôn Đào vội vàng nhìn Dương Chi rồi chỉ vào đến cửa phòng, ra hiệu cô ấy đi vào trước.

Ôn Đào thật sự không thể ở lại trong bầu không khí này, trái phải đều vì Dương Chi mà đến, cô ấy ở đây cũng chỉ giống như một bác gái ven đường.

“Không được” Dương Chi nói thầm, cứng rắn kéo Ôn Đào người đang chuẩn bị trở về phòng, nói đùa, chính cậu nói chuyện yêu đường của tớ cho anh trai tớ, bây giờ anh tớ tìm đến tận cửa, Tu La tràng* đã thành lập xong rồi, vậy mà cậu còn phủi mông muốn về phòng trốn thoát, không có cửa đâu!

(*tình thế tiến thoái lưỡng nan, tranh giành tình cảm giữa nhiều người)

“Các anh uống gì?” Dương Chi ấn Ôn Đào xuống ghế sô pha bên kia rồi mở miệng hỏi.

“Không cần, em ngồi xuống trước đi.” Dương Trạch nói.

Ôn Đào đang ngồi đối diện với Dương Trạch, hai tay cô ấy chà xát vào nhau, cảm nhận được khí lạnh từ trên người Dương Trạch lan tới.

Dương Chi chỉ có thể thành thật ngồi xuống bên cạnh Lục Mạch.

Dương Trạch nhìn qua trông thực sự chói mắt, lạnh lùng mở miệng, “Ngồi ở bên cạnh anh.”

Dương Chi nhìn anh một cái, khó xử nói, “Anh à, chỗ anh là ghế đơn.”

Dương Trạch ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.

Dương Chi chỉ có thể ngậm miệng thành thật.

Nhưng Dương Trạch cũng không yêu cầu Dương Chi ngồi đó nữa.

“Chính thức giới thiệu một chút,” Lục Mạch nhẹ nhàng nói, “Em tên là Lục Mạch, là bạn trai hiện tại của Dương Chi.”

Bạn trai hiện tại của Dương Chi…

Bạn trai hiện tại…

Bạn trai…



Dương Trạch xoa lông mày, nghe những lời này cảm thấy thật chói tai, thậm chí còn khiến anh khó chịu hơn so với hai người họ.

“Cậu định kết hôn với Dương Chi sao? Nếu không có ý định này trong tương lai, vậy tôi hy vọng cậu hãy rời xa con bé.” Dương Trạch mở miệng nói thẳng.

Dương Chi bàng hoàng, cái quái gì vậy, ngày đầu yêu nhau đã hỏi có cưới hay không?!?!

Lục Mạch không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ cười nhẹ đáp lại, “Bây giờ lời nói mà lĩnh chứng được, em cầu còn không được.”

“Cậu đang nghiêm túc sao?” Dương Trạch nhíu mày, “Cậu dùng cái gì để kết hôn với Dương Chi? Trước tiên chưa kể cậu còn là sinh viên, thậm chí sau khi tốt nghiệp cậu có chắc chắn rằng công việc của cậu sẽ suôn sẻ không? Cậu cũng nên hiểu một số điều kiện của gia đình chúng tôi, cậu có tự tin sẽ cho Dương Chi đầy đủ mọi thứ kể cả vật chất lẫn tinh thần hạnh phúc không?”

Những lời này nếu đặt ra với sinh viên khác thực sự là một vấn đề lớn, dù sao không phải ai cũng nắm chắc tương lai của mình, tốt nghiệp xong sẽ có một công việc tốt.

Nhưng Lục Mạch là ai? Không nói đến việc có nhà họ Lục đứng sau, chỉ nói riêng về cậu, gần đay đang làm một dự án, số doanh thu trong tay đã là một con số dọa người.

“Về chuyện này, anh có thể yên tâm, em có đủ tin tưởng để mang đến cho Dương Chi một cuộc sống hạnh phúc cả về vật chất lẫn tinh thần.” Chỉ riêng vấn đề vật chất, Lục Mạch chưa bao giờ lo sợ, “Công ty dưới nghĩa của em đang hợp tác với một công ty y tế hàng đầu, không tiện nói với anh về tình hình cụ thể, nhưng lợi nhuận mà việc này mang lại vô cùng khả quan. “

Dương Trạch ngồi thẳng người, hoài nghi hỏi lại, “Ý cậu là bây giờ cậu đang bắt đầu thành lập công ty?”

“Có thể hiểu như vậy.” Lục Mạch mỉm cười, cảm thấy đây không phải là một vấn đề lớn, và sau đó tiếp tục nói, “Hoàn cảnh gia đình của em có chút phức tạp, ba mẹ em vì bất hòa mà đã ly hôn.”

Dương Trạch không gián đoạn, lẳng lặng chờ cậu nói tiếp.

Lục Mạch tiếp tục nói: “Sau khi kết hôn với Dương Chi, cô ấy không cần tốn quá nhiều sức lực để đối mặt với gia đình em, hơn nữa gia đình em cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em.”

Cậu cũng không nói bối gia cảnh bản thân hùng hậu thế nào, bởi vì gia cảnh quá mức kinh người sẽ khiến Dương Trạch hoài nghi thái độ của cậu với Dương Chi chỉ để mua vui, chơi bời.

Vì vậy, phương diện vật chất nói đủ rồi dừng lại.

“Em đã thích Dương Chi nhiều năm, anh không cần lo lắng chuyện tình cảm. Nếu như chỉ là đam mê nhất thời, em sẽ không kiên trì đến tận bây giờ.” Lục Mạch nói xong câu này rồi không nói gì nữa.

Dương Chi ngồi bên cạnh không nói lời nào, trong lòng có chút tò mò Lục Mạch thành lập công ty từ khi nào, hiểu biết của cô về việc thành lập công ty không phải toàn diện, nhưng cô luôn cảm thấy một ngày 24 giờ thì phân nửa thời gian Lục Mạch đều ở cạnh cô.

Cậu làm việc vào lúc nào? Chẳng lẽ không ngủ sao?

“Tôi biết cậu nói gì, yêu đương là quyền tự do của Dương Chi, tôi chỉ có thể góp ý với em ấy chứ không thể phản đối. Còn chuyện kết hôn, tôi cũng không có quyền quyết định những điều này thay em ấy.” Thật ra trong lòng Dương Trạch có hơi khiếp sợ, anh chỉ đề ra vài vấn đề khó của sinh viên đang còn đi học, ai ngờ rằng Lục Mạch vậy mà đã mở công ty riêng rồi.

Ngược lại anh không lo lắng Lục Mạch sẽ lừa gạt anh chuyện gì, dù sao nói ra được nhưng chuyện này, tùy tiện tra một chút cũng biết thật hay giả.

“Cuối tuần, tôi sẽ dành thời gian đến thăm chú dì, để họ nhìn được tâm ý của tôi.” Lục Mạch nói.

Dương Chi khiếp sợ, vậy là muốn gặp ba mẹ cô sao?

“Không phải còn quá sớm để các anh quyết định nói về chuyện này sao? Em vẫn còn đang đi học…” Dương Chi nhìn hai người sắp trao đổi số liên lạc lại, vội vàng chen lời cắt ngang.

“Cũng có nhiều người đã kết hôn trong thời gian học đại học, nhưng đáng tiếc là năm sau tôi mới đủ tuổi kết hôn hợp pháp.” Lục Mạch cảm thấy thật đáng tiếc, theo Luật Hôn nhân Trung Quốc, nam giới không được kết hôn sớm hơn hơn 22 tuổi, nếu không, cậu thực sự muốn lĩnh chứng với Dương Chi ngay lập tức, để cô thành vợ hợp pháp của mình.

Dương Chi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là sang năm mới được … Khoan đã!

“Năm sau đến tuổi anh sẽ đi lĩnh chứng sao?” Dương Chi cảm thấy chuyện này hơi nhanh, cô còn chưa tốt nghiệp, dù sao cũng phải tốt nghiệp đã xong mới tính đến chuyện cưới gả chứ!

“Đừng lo lắng, anh sẽ xin ý kiến ​​của gia đình em.” Lục Mạch nói.

Dương Chi nhất thời không nói được lời phản bác nào.

“Còn em, Dương Chi, nếu anh không thông qua người khác biết chuyện yêu đương của em, em không định nói cho gia đình mình biết sao?” Dương Trạch chuyển sự chú ý sang Dương Chi.

“Không, em vừa mới thôi mà, còn chưa ổn định để nói.” Dương Chi vô lực giải thích, chủ yếu chuyện tối qua còn đang rối rắm, còn chưa kịp nói chuyện yêu đương với gia đình, hơn nữa nào ngờ được ngày đầu tiên yêu thì người nhà đã biết.

Sao không cho cô thời gian thích ứng…

Dương Chi vừa nghĩ như vậy vừa đưa mắt nhìn về phía Ôn Đào, người bạn xấu xa này sau khi uống quá nhiều rượu đã không thể ngậm miệng lại được!

Ôn Đào vui vẻ cười.

“Đừng nhìn em ấy, nếu em ấy mà không nói cho anh biết, đoán chừng là một năm sau em cũng chưa nói với anh.” Dương Trạch nhận thấy ánh mắt của Dương Chi chuyển sang Ôn Đào thì mở miệng nói.

Dương Chi chỉ có thể thành thật thu hồi ánh mắt, bởi vì chuyện anh cô nói cũng có khả năng, có lẽ lúc tốt nghiệp cô mới nói cho gia đình chuyện yêu đương này.

Trong lòng Ôn Đào kích động, thần tượng nói giúp cô, trời ạ, cô có tài đức gì mà lại được thần tượng nói giúp!

Lục Mạch cũng lên tiếng, “Em rất vui vì có thể xuất hiện quang minh chính đại trước mặt gia đình anh.”

Dương Chi hiểu Lục Mạch cũng đang nói thay Ôn Đào.

Dương Chi không trách Ôn Đào, dù sao đây là chuyện không thể giữ bí mật, sớm muộn gì người nhà cũng có thể phát hiện ra, chỉ là cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý mà thôi.

“Anh không nói thay cô ấy.” Lục Mạch nhìn biểu hiện của Dương Chi thì biết cô đang nghĩ gì, cậu ghé vào tai cô nhỏ giọng nói chỉ để hai người có thể nghe thấy, “Anh thực sự rất vui khi được quang minh chính đại xuất hiện trước gia đình em. “

Dương Chi nhìn nụ cười không che giấu được trong mắt Lục Mạch, chỉ có thể cong môi, quá phạm quy rồi, dùng ánh mắt này nhìn cô khiến cô không thể nói được gì nữa.

Dương Trạch nhìn dáng vẻ thẹn thùng của em gái mình, bất lực đưa tay đỡ trán, quả thực đã mê muội quá mà…