Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 7: Anh trai




Lúc Dương Chi về nhà mới phát hiện anh trai cũng trở về.

Bởi lịch trình làm việc mà số lần Dương Trạch về nhà trong một năm có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa Dương Chi có ba ngày nghỉ trở lên mới về nhà, nên một năm hai người rất ít khi gặp nhau.

Nhưng mà, mới một thời gian không gặp nhau, vì sao cô lại khóc?

Dương Chi sững sờ nhìn anh trai, nước mắt không khống chế trào ra, sống mũi cay cay, rõ ràng anh cách cô gần như thế, nhưng lại giống như cả đời chưa được gặp nhau.

Giống như trong giấc mơ của mình, sự dịu dàng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ, cô đã khóc vì anh nhiều lần, sau khi tỉnh giấc thì lại như chưa xảy ra chuyện gì cả.

Vốn dĩ Dương Trạch rất vui vẻ khi nhìn thấy em gái nhỏ trở về, vừa nhếch miệng cười thì lập tức bị nước mắt của em gái làm cho hoảng hốt.

“Sao vậy?” Dương Trạch luống cuống tay chân lau nước mắt cho Dương Chi, nhưng càng lau càng nhiều.

“Lại đây, có phải ở bên ngoài bị bắt nạt không?” Dương Trạch ôm bả vai Dương Chi, kéo luôn hành lý vào nhà, mặt đầy lo lắng nhìn Dương Chi rơi lệ không nói tiếng nào.

Dương Chi khịt mũi lau nước mắt, khóe mắt phiếm hồng nhìn anh trai, có chút ngượng ngùng cười, “Không có việc gì, chính là nhớ anh quá, nên không nhịn được.”

Lòng Dương Trạch lập tức mềm nhũn, rút giấy lau nước mắt trên mặt Dương Chi, sau đó nhét mấy tờ giấy ý bảo Dương Chi lau nước mũi.

Nhìn khuôn mặt em gái đỏ lên, trong lòng Dương Trạch tự trách bản thân, do lịch trình làm việc mà anh rất ít về nhà, hơn nữa lo lắng em gái vì mình mà bị xuất hiện trên truyền thông, nên cũng ít khi đi chơi bên ngoài cùng em gái, thật sự do bản thân quá bận rộn mà không có thời gian ở bên gia đình.

Xoa mái tóc mềm nhẹ của Dương Chi, Dương Trạch cười rộ lên, ánh mắt cong cong, giọng nói dịu dàng hỏi, “Ngày mai có muốn ra ngoài chơi không?”

Giọng điệu như dỗ dành trẻ nhỏ, Dương Chi nhịn không được bật cười.

Nhìn thấy Dương Chi nở nụ cười, trong lòng Dương Trạch thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng Dương Chi lại lắc đầu, vừa khóc xong giọng nói nghẹn ngào, “Anh dẫn em đi ra ngoài lỡ bị nhận ra thì làm sao bây giờ.”

“Không sao cả, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.” Dương Trạch đứng lên, bắt đầu suy nghĩ ngày mai mặc gì để không bị dễ dàng nhận ra.

Dương Chi không từ chối, thật sự cô biết rõ nếu bị người qua đường nhận ra, sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng trong lòng không hiểu sao lại vui vẻ chịu đựng.

Bố mẹ Dương Chi đi làm chưa về, Dương Chi ăn chút đồ, rồi lên lầu về phòng nghỉ ngơi, không biết có phải là do khóc không, nằm trên giường một lúc đã ngủ say.

Cuối cùng cô bị âm thanh tin nhắn điện thoại đánh thức, sờ soạng tìm di động, nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối.

Có tin nhắn tới, là nhắc nhở thông báo số dư không đủ, gãi đầu sau đó nạp 200 tệ phí tin nhắn, rồi đứng dậy đi dép lê mở cửa phòng ra.

Dưới lầu, trong phòng bếp truyền tới âm thanh nấu cơm, cùng với hương thơm của đồ ăn, hương vị này nhất định là mẹ xào rau, trên TV đang chiếu kênh giải trí, anh trai và ba không biết đang xem gì mà cười vui vẻ.

Trong nháy mắt Dương Chi có chút hoảng hốt.

Mẹ Dương Chi là Lưu Uyển Như từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Dương Chi đứng ở cầu thang, vội vàng đi tới, “Tỉnh ngủ rồi? Có đói bụng không?”

“Mẹ.” Dương Chi kiềm chế cảm giác rơi lệ, cười cười, “Có chút đói bụng ạ.”

Ba Dương Chi là Dương Đào nghe thấy tiếng nói lập tức bận bịu đứng dậy đi tới, nhe rang cười nói, “Nhóc con sao mà vừa về đã ngủ rồi, mau tới đây chuẩn bị ăn cơm, vốn còn định bảo anh con lên gọi dậy.”

“Vâng ạ.” Dương Chi từng bước xuống bậc thang, như là từ bóng tối bước ra ánh sáng.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Dương Chi phải đi làm nên đã ra ngoài từ sớm, Dương Chi vẫn ngủ tới lúc Dương Trạch gõ cửa, cô mới giãy dụa từ trên giường bò xuống.

“Rửa mặt rồi ăn chút điểm tâm, chuẩn bị đi ra ngoài.” Dương Trạch nói.

Dáng vẻ Dương Chi chưa tỉnh ngủ khép hờ mắt, rửa mặt, rồi ăn xong bữa sáng sau đó mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt, tóc đen dài xõa xuống khiến khuôn mặt Dương Chi càng thêm tinh xảo.

Trên đầu kẹp chiếc kẹp tóc hình hoa cúc nhỏ, Dương chi hài lòng nhìn mình trong gương rồi gật đầu nhẹ

Trên thực tế Dương Trạch cũng không cố ý che chính mình, chỉ đơn giản đội mũ và đeo khẩu trang, vành mũ ép xuống cực thấp, mặc một chiếc áo trắng và quần bò xanh rộng rãi.

Chỉ cần không phải là người chú ý nhìn mặt và lời nói của anh, thì trang phục anh mặc cũng chỉ là người bình thường đi dạo phố, cũng không dễ khiến người khác để ý.

Nhưng sau khi ra ngoài Dương Chi biết mình đã nghĩ nhiều, anh trai cô ăn mặc bình thường nhưng lại không che nổi khí chất, trên đường sẽ có nữ sinh vụng trộm nhìn anh.

Cuối cùng hai người bất đắc dĩ chỉ có thể tới rạp chiếu phim xem phim điện ảnh.

Sau đó Dương Chi gặp một người nằm ngoài dự tính của mình, Lục Mạch.

Bên cạnh rạp chiếu phim là vài tiệm cà phê, trong đó có một tiệm bởi vì giá cả đắt, sang trọng nên không có nhiều người tới, Dương Chi mua xong vé rồi cùng Dương Trạch đến tiệm cà phê này.

Đang chuẩn bị vào trong tìm chỗ ngồi, ai ngờ lại thấy Lục Mạch nhếch môi, đi cùng một nữ sinh.

Dương Chi chợt dừng bước chân, Dương Trạch theo sau có chút kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn theo hướng Dương Chi nhìn qua, hiếu kỳ nói; “Người quen của em?”

“Không”, nhận thấy ánh mắt Lục Mạch nhìn qua, Dương Chi khẽ cười một tiếng rồi lắc đầu, “Không biết.”

Sau đó chuẩn bị kéo Dương Trạch tìm chỗ an tĩnh hẻo lánh khác.

Dương Trạch theo bản năng quay đầu nhìn về hướng kia, chỉ thấy nam sinh kia nhìn bóng lưng em gái mình đến xuất thần, trong lòng Dương Trạch có chút không thoải mái, theo bản năng chặn bóng dáng Dương Chi.

Ánh mắt người kia quả nhiên chuyển đến người anh, nhìn anh một giây, như là sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một nụ cười ôn hòa, làm Dương Trạch có chút không hiểu.

Nhìn dáng vẻ em gái giống như không tốt lắm, Dương Trạch đoán có thể hai người quen nhau, nhưng lại không muốn nói ra.

Nữ sinh đối diện Lục Mạch bỗng nhiên cười tươi, kích động nói, “Cậu đồng ý cùng tôi về nhà sao?”

Lục Mạch lập tức che giấu ý cười đáy mắt, như là đối với người xa lạ, nhìn nữ sinh kia, “ Phương Bối Thần, tôi không biết cậu dùng cách gì để biết tôi về Nam Thành rồi theo tôi tới đây, nhưng tôi cảnh cáo cậu một lần, tránh xa tôi ra một chút.”

Đáy mắt Phương Bối Thần có chút phiếm hồng, nhưng vẫn quật cường cắn môi nhịn cảm giác muốn khóc.

“Nếu như không có chuyện gì thì không gặp lại nữa.” Nói xong, Lục Mạch đứng dậy lập tức rời đi, mặc kệ nữ sinh sau lưng run nhẹ.

Lục Mạch trực tiếp đi đến bàn Dương Chi, bởi vì có Dương Trạch, Lục Mạch ôn hòa lễ phép tươi cười, “Đã lâu không gặp.”

Dương Chi tuyệt đối không nghĩ đến cậu sẽ đi tới, theo bản năng nhìn lướt qua vị trí ngồi lúc nãy, chỉ còn một nữ sinh quay lưng lại so với hướng ngồi bọn họ.

“Xin chào.” Lục Mạch đưa tay ra với Dương Trạch, đè thấp âm lượng, “ Không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây.”

Dương Trạch sửng sốt, “Cậu nhận ra tôi?”

“Anh nổi tiếng như vậy, không biết cũng khó.” Lục Mạch thoáng cười, “Em có thể ngồi xuống không?”

Đôi mắt hẹp dài của Dương Chi vì lời Lục Mạch nói mà hoảng sợ mở to ra, biểu tình trên mặt như gặp ma.

Lòng bàn tay Dương Trạch không tự giác chảy ra chút mồ hôi, anh bị nhận ra không có việc gì, nhưng mà đối diện anh lúc này là Dương Chi, việc này đối với anh không giống nhau.

Nhìn dáng vẻ hai người kinh ngạc lại khẩn trương, Lục Mạch cười nhẹ một tiếng, “Yên tâm đi, em sẽ không nói ra đâu.”

Dương Chi đầy dấu chấm hỏi trong đầu, “Cậu là fan anh ấy à… Cách xa như vậy vẫn có thể nhận ra?”

Lục Mạch chỉ cười cười, “Tôi là fan của anh ấy.”

Dương Chi như nhớ tới điều gì vội vàng giải thích, “Cậu đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy không phải loại quan hệ đó, chúng tôi là họ hàng nên cùng nhau đi xem phim mà thôi.”

Đương nhiên Lục Mạch biết quan hệ bọn họ thế nào, dù sao may mắn trước khi trùng sinh đã gặp Dương Trạch vài lần, thời điểm đó, Dương Chi là em gái của anh ấy đã không còn là bí mật.

“Sau nếu có thời gian cùng ăn một bữa cơm? Tôi mời cậu.” Ánh mắt Lục Mạch nhìn Dương Chi hỏi.

Dương Chi không muốn nghĩ, bây giờ cũng không dám từ chối, dù sao nhược điểm bị người ta nắm trong tay, chỉ có thể gật đầu, sau đó nhìn anh trai mình rõ ràng không đồng ý, giải thích, “Cậu ấy và em là bạn cùng trường.’

Lông mi Dương Trạch khẽ chớp, “Em vừa nói em không quen biết cậu ta.”

Ánh mắt Lục Mạch lập tức dời đến mặt Dương Chi, ý cười như có như không, “Không biết tôi sao?”

Dương Chi không biết đối mặt với hai người như thế nào, chỉ có thể lảng tránh nhìn đồng hồ rồi hô, “Ai nha, phim đã sắp bắt đầu rồi.”

Sau đó lôi kéo Dương Trạch dời đi, thuận tiện vẫy tay về hướng Lục Mạch nói, “Gặp lại sau ở trường học.” Rõ ràng cho thấy ý tứ không muốn gặp cậu trong kỳ nghỉ nữa

Lục Mạch thu lại ý cười, nghĩ tới chuyện Dương Trạch, nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, sau đó cũng không nhìn Phương Bội Thần, chậm rãi rời đi.

Lúc Dương Chi xem phim, có chút không yên lòng, không biết Lục Mạch có nói việc mình và Dương Trạch ra không, cũng không biết vì sao cậu lại ở trong quán cà phê với một nữ sinh.

Là bạn gái cậu sao?

Nghĩ tới điều này, Dương Chi vội vàng lắc đầu, cậu ấy có bạn gái hay không liên quan gì tới cô.

Dương Trạch nhận ra em gái mình không yên lòng, đến gần bên tai cô nhỏ giọng nói ra, “Em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Không biết vì sao nghe tới câu này, lòng Dương Chi bỗng như hụt một nhịp, giống như anh trai cô từng vì câu hứa hẹn này mà vĩnh viễn rời xa cô.

Cô lập tức sợ hãi, phim còn chưa kết thúc nhưng đã vội vàng kéo Dương Trạch về nhà.

Dọc đường đi Dương Chi không nói một lời, chỉ nắm thật chặt tay mình, móng tay đều muốn khảm vào trong thịt.

Đến cửa nhà, nhìn căn phòng quen thuộc, Dương Chi như là đột nhiên nghĩ thông, cô nói, “Anh, em không để ý người khác biết em là em gái anh, cũng không để ý tới việc xuất hiện trước mặt công chúng, cho nên, anh không cần nhọc lòng bảo vệ em đâu.”

Bởi vì câu nói kia khiến cô sợ hãi, nhưng cô lại không tìm ra được nguyên nhân.