Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn

Chương 29: 29: Hôn Hôn






Tề Ngôn không nghĩ bởi vì mình mà ảnh hưởng lần hẹn hò này, cho nên sau khi nói tên cho Thẩm Kiến Sơ, cô liền muốn nói sang đề tài khác.

Vừa lúc người phục vụ bưng mấy món đầu tiên lên, Tề Ngôn ngay cả mùi vị cũng chưa ngửi được, đã nói câu: "Thơm quá, là canh gì vậy?"
Thẩm Kiến Sơ bị chú ý tới: "Gọi hai phần canh," cô ấy vừa nói vừa múc một muỗng, cho Tề Ngôn xem thịt bên trong, bổ sung: "Là canh vịt."
Tề Ngôn hỏi: "Còn chén bên kia thì sao? Là canh gì vậy?"
Thẩm Kiến Sơ: "Canh bí đao sò khô."
Tề Ngôn lại hỏi: "Còn đồ ăn là gì?"
Thẩm Kiến Sơ đột nhiên cười lên.

Lâu như vậy một chút tiến bộ cũng không có, kỹ xảo nói sang chuyện khác vẫn khô khốc như cũ, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Thẩm Kiến Sơ: "Một phần cua, một phần thịt xào, một phần rau xào, còn một con cá."
Tề Ngôn à một tiếng, lại suy nghĩ vấn đề: "Chị còn chưa nói tôi nghe lát nữa đi đâu đón mèo con về."
Thẩm Kiến Sơ: "Đường Nam Gia Thành, ở gần đó có cửa hàng piano rất lớn."
Tề Ngôn ah một tiếng, trong đầu hiện ra hình ảnh: "Đã biết."
Không bao lâu, tất cả đồ ăn đã lên bàn, hai người không nói chuyện, yên lặng ăn xong bữa ăn.

Hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp, giữa trưa bắt đầu ấm lên, nhưng không hề nóng, ra khỏi quán ăn, Tề Ngôn cởi áo khoác đặt trên tay, đi theo Thẩm Kiến Sơ lên xe.

Trên xe, Tề Ngôn hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Chị quyết định nuôi mèo từ khi nào?"
Thẩm Kiến Sơ khó mà nói chính là buổi tối hôm trước, chỉ có thể nói một cách úp mở: "Vẫn luôn có ý định này."
Tề Ngôn gật gật đầu, cô cảm thấy cô hiểu Thẩm Kiến Sơ, cô cũng vẫn luôn có ý định, nhưng chính là thiếu một cơ hội, để thực hiện điều này.

Xe chạy trên đường, bởi vì con đường hẹp, vì phía trước vừa lúc có cô gái đón xe, mấy chiếc xe khác bị xe taxi ngăn chặn lại, không bao lâu, tiếng còi xe vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Dưới ánh mắt của mọi người, tài xế rốt cuộc bỏ hành lý của cô gái vào cốp xe, sau đó xua tay với mấy chiếc xe phía sau tỏ vẻ xin lỗi.

Xe của tài xế đó vừa đi, con đường mau chóng thông thoáng hơn rất nhiều, đi ngang qua chỗ vừa rồi cô gái kia đứng, Thẩm Kiến Sơ đột nhiên mở miệng hỏi Tề Ngôn: "Hiện tại em đi làm có tiện không?"
Tề Ngôn nói: "Cũng được."
Thẩm Kiến Sơ: "Đặt xe sao?"
"Ừm," Tề Ngôn nói: "Tôi chuẩn bị mua một chiếc xe, nhưng vẫn chưa có xem."
Thẩm Kiến Sơ gõ nhẹ ngón tay vào tay lái: "Có yêu cầu gì sao?"
Tề Ngôn cười một chút: "Không có, có thể lái là được."

Thẩm Kiến Sơ: "Vẻ ngoài thì sao?"
Tề Ngôn lắc đầu: "Đều có thể, không có yêu cầu gì."
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng: "Tôi giúp em nhìn xem."
Tề Ngôn hơi lung lay thân thể: "Được, cảm ơn."
Thẩm Kiến Sơ lại nói: "Không thể chọn nhanh được, tôi có chiếc xe vẫn luôn không dùng, em có thể lái trước."
Tề Ngôn lắc đầu từ chối: "Không cần, cũng không đến mức cần gấp như vậy."
Thẩm Kiến Sơ đáp ừm, không tiếp tục nói.

Xe lại chạy qua một còn đường, Thẩm Kiến Sơ ngừng lại, Tề Ngôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy một cửa hàng thú cưng ở phía trước không xa.

Tề Ngôn lập tức vui vẻ lên, chờ Thẩm Kiến Sơ đậu xe xong, cô xuống xe trước.

Vì nơi dừng xe hơi xa, hai người đi hơn mười mét mới đến cửa tiệm, Thẩm Kiến Sơ đẩy cửa ra trước Tề Ngôn một bước, nhân viên nữ ở bên trong tươi cười tiếp đón.

"Chào buổi chiều."
Tề Ngôn cũng cười nói: "Chào buổi chiều," cô quay đầu hỏi Thẩm Kiến Sơ: "Liên hệ chưa?"
Thẩm Kiến Sơ gật đầu một cái với Tề Ngôn, nói: "Chào cô, ngày hôm qua tôi đã liên hệ cô, tôi họ Thẩm."
Nhân viên cửa hàng lập tức hiểu được: "Chào tiểu thư Thẩm, đã giúp cô chuẩn bị tốt, đi theo tôi."
Hiển nhiên là Tề Ngôn càng hưng phấn hơn, hai người đi theo nhân viên cửa hàng vào bên trong, mắt thường có thể thấy được bước đi của Tề Ngôn vô cùng nhẹ nhàng.

Lại đi vào một chút, nhân viên cửa hàng đem ra một cái lồng sắt màu trắng, đặt trên cái bàn thấp thấp.

Tề Ngôn lập tức ngồi xổm xuống, nhìn 10 Giờ cuộn thành một đoàn đang ngủ ở bên trong, nhỏ giọng nói: "Thật đáng yêu quá, đáng yêu hơn ảnh chụp nữa."
Bởi vì Tề Ngôn đang xem, nhân viên cửa hàng không vội xách lồng sắt lên, cô ấy đứng ở một bên, mỉm cười nhìn Tề Ngôn, nhìn một lát lại vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn qua Thẩm Kiến Sơ.

"Bạn gái của cô thực thích mèo." Nhân viên cửa hàng nói.

Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Đúng vậy."
Nhân viên cửa hàng hỏi: "Ngày hôm qua nói muốn đặt tên, đã đặt được chưa ạ?"
"Tên là 10 Giờ," Thẩm Kiến Sơ chỉ Tề Ngôn: "Em ấy đặt, nói là nhìn thấy ảnh chụp vào lúc 10 giờ hơn, là thời gian bắt đầu duyên phận."
Nhân viên cửa hàng dương lông mày lên, gật đầu hai cái: "Tên thật có ý nghĩa."
Tề Ngôn nghe được lời này, cũng quay đầu nhìn nhân viên cửa hàng, cười với nhân viên cửa hàng một cái.

Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói chuyện với Thẩm Kiến Sơ.


"Đồ cô mua đều đã được đóng gói rồi, cô lái xe lại đây sao?"
Thẩm Kiến Sơ: "Ừm."
Nhân viên cửa hàng: "Vậy lát tôi kêu bạn Tiểu Lương bỏ lên xe cho cô."
Thẩm Kiến Sơ: "Làm phiền cô."
Nhân viên cửa hàng: "Không phiền, về sau có vấn đề gì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào."
Thẩm Kiến Sơ: "Được."
Nghe hai người bên cạnh nói chuyện xong rồi, Tề Ngôn đứng lên, nhân viên cửa hàng kêu Tiểu Lương, Tiểu Lương lại kêu một người khác, năm người đồng loạt đi ra ngoài, Tề Ngôn nhìn túi lớn túi nhỏ thùng lớn thùng nhỏ, kinh ngạc nói: "Đều là của chị sao?"
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Ừm."
Thẩm Kiến Sơ dẫn theo ba nhân viên cửa hàng tới bên cạnh xe, mở ra cốp xe cho bọn họ bỏ đồ vật vào, mà Tề Ngôn cùng 10 Giờ ngồi ở ghế sau.

Nói xong lời tạm biết, Thẩm Kiến Sơ lái xe trở về nhà.

Mấy ngày này, Tề Ngôn luôn có suy nghĩ, Thẩm Kiến Sơ hiện tại đang sống ở đâu.

Khẳng định không phải nhà cô Phùng, lần trước thấy cô ấy trở về, là một bộ dạng không thường về nhà, có lẽ mua một căn hộ khác đi, có lẽ chính là căn nhà trước kia của hai người.

Không bao lâu con đường Thẩm Kiến Sơ chạy đến đã nói cho cô biết đáp án.

Đối với địa phương này, Tề Ngôn có hơi mâu thuẫn, sau khi ly hôn một thời gian rất dài, xem khu chung cư này là trung tâm, một km bán kính ở đây, Tề Ngôn cũng không dám tới gần.

Mà xe của Thẩm Kiến Sơ hiện tại, đang tiến vào 1km của nơi này.

Khả quan chính là, tim của Tề Ngôn vẫn đập bình thường, không có hoảng loạn như vậy, hơn nữa, 10 Giờ thật sự quá đáng yêu.

"Nó tỉnh rồi Kiến Sơ," Tề Ngôn nhìn 10 Giờ trong lồng sắt meow meow hai tiếng: "Chào em."
10 Giờ không có lên tiếng, nhìn khắp nơi.

Tề Ngôn lại nói với Thẩm Kiến Sơ: "Đôi mắt mở ra càng đẹp mắt, thật đáng yêu."
Tề Ngôn gấp không chờ nổi, không có ánh sáng tốt cô cũng muốn dùng di động chụp ảnh cho nó.

Không bao lâu, xe dừng lại ở bãi đỗ xe, cô cùng Thẩm Kiến Sơ chia làm hai lần, đem tất cả đồ vật trong cốp xe xách lên lầu, vào phòng, hai người lại cùng nhau tháo hết thùng, lấy đồ vật bên trong ra.


Căn phòng này vẫn còn giống như lúc Tề Ngôn đi, tất cả đồ vật trong nhà đều bày biện ở vị trí cũ, tất cả đồ trang trí đều không có bị động vào.

Bởi vì có 10 Giờ, tâm tình của Tề Ngôn không bị hạ xuống thấp, cô giúp đỡ Thẩm Kiến Sơ trang bị xong hết tất cả đồ vật, rồi sau đó ôm 10 Giờ từ trong lồng sắt ra.

Một con mèo con mềm mại, lại ngủ rồi.

Tề Ngôn đặt nó vào trong ổ vừa mới chuẩn bị xong, sờ sờ đầu nó hai cái.

"Thật đáng yêu nha." Tề Ngôn lại khen nó lần nữa.

Thẩm Kiến Sơ cũng duỗi tay qua sờ, hai người một người sờ thân, một người sờ đầu, cùng nhau ngồi trên thảm, động tác sờ một chút một chút giống như có tần suất.

"Tề Ngôn." Thẩm Kiến Sơ đột nhiên hô một tiếng.

Tề Ngôn hơi ngẩng đầu: "Sao?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Gần đây Trịnh Tư có tới tìm em không?"
Tề Ngôn thoáng sửng sốt: "Cái gì?"
Thẩm Kiến Sơ ngẩng đầu nhìn Tề Ngôn.

Tề Ngôn lắc đầu: "Thỉnh thoảng có tìm, không thường xuyên."
Thẩm Kiến Sơ ừ một tiếng, hỏi: "Chưa cho cô ấy cơ hội chứ?"
Tề Ngôn nhỏ giọng: "Không có."
Thẩm Kiến Sơ lại hỏi: "Chị thì sao?"
Tim Tề Ngôn nháy mắt đập nhanh hơn.

Cô nhìn 10 Giờ, Thẩm Kiến Sơ nhìn cô, chung quanh còn rất yên tĩnh, cô không có cách nào tự hỏi.

Yên tĩnh như vậy, bên người vẫn là Thẩm Kiến Sơ, Tề Ngôn căn bản nghe không rõ Thẩm Kiến Sơ đang nói cái gì, cảm thấy hình như cô ấy là nói ý tứ kia, lại giống như không phải.

Hô hấp của cô cũng trở nên không giống như bình thường, vì không để bị phát hiện, đành phải nhợt nhạt hít một hơi, lại nhẹ nhàng thở ra.

Đợi thật lâu, vấn đề này đều không được trả lời, hiển nhiên Thẩm Kiến Sơ chờ không kịp.

Cô ấy thu tay đang đặt trên người 10 Giờ về, cúi đầu một chút, ngăn cản tầm mắt của Tề Ngôn, nhìn cô.

"Không nói lời nào sao?" Thẩm Kiến Sơ hỏi.

Thẩm Kiến Sơ làm dáng vẻ như em nhất định phải trả lời, tức khắc khiến cho Tề Ngôn lo sợ lên.


Cô nhìn theo ánh mắt của Thẩm Kiến Sơ, ở trong đầu đang hoảng loạn tìm được câu Thẩm Kiến Sơ vừa rồi hỏi, cô ấy hỏi chính là, "chị thì sao"?
Tề Ngôn vì thế hỏi lại: "Chị thì sao là sao?"
Thẩm Kiến Sơ chớp nhẹ đôi mắt, Tề Ngôn lúc này mới phát hiện, khoảng cách của hai người, quá mức gần.

Nếu là trước đây, chỉ cần khoảng cách nhỏ lại như thế này, Tề Ngôn nhất định sẽ hôn lên.

Ánh nắng lười biếng sau giờ ngọ tới gần trong phòng khách, vừa lúc hai người ngồi dưới bóng bức màn, cho dù chung quanh có sáng lên, hai người làm cái gì đều sẽ không bị người khác phát hiện, làm cái gì cũng sẽ không có người biết.

Khoảng cách như vậy, tầm mắt Tề Ngôn tự nhiên dừng ở trên môi Thẩm Kiến Sơ, sau đó không trải qua tự hỏi mà làm một động tác nhỏ hơi nhích tới trước.

Nhưng cô không có tiến lên nữa, bởi vì lý trí đang nói cho cô, không thể tiếp tục như thế này.

Cho nên cô mất tự nhiên lui lại phía sau.

Chỉ là cô không thể lui lại bao nhiêu, bởi vì Thẩm Kiến Sơ đã nghiêng đầu, hôn lên đôi môi cô.

Cảm giác rất quen thuộc, mặt Tề Ngôn lập tức đỏ lên.

Giống như rất nhiều lần trước đây, Thẩm Kiến Sơ đầu tiên là hôn môi dưới của cô, hôn đủ rồi lại đưa đầu lưỡi đi vào.

Tề Ngôn mất đi năng lực tự hỏi, mau chóng đầu hàng phối hợp.

Thẩm Kiến Sơ đuổi theo cô, đỡ đầu cô nhẹ nhàng đặt cô nằm trên thảm, rồi sau đó bắt được cổ tay của cô, đưa lên phía trên, chế trụ ngón tay cô.

Nụ hôn này giằng co thật lâu thật lâu, lâu đến làm Tề Ngôn đi từ động tâm đến mê mang, lại từ mê mang đến hoảng hốt, mới dần dần phát giác chuyện này không đúng lắm.

Thẩm Kiến Sơ đang hôn cô?
Thẩm Kiến Sơ vì sao hôn cô?
Cô thực không biết cố gắng đột nhiên khóc lên, nhưng lại luyến tiếc Thẩm Kiến Sơ rời đi, thật giống như Thẩm Kiến Sơ đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa, cho nên cô khóc thật sự cẩn thận, chỉ dám yên lặng chảy nước mắt, không dám phát ra âm thanh.

Lúc Thẩm Kiến Sơ nhận thấy được không đúng, nước mắt Tề Ngôn đã chảy theo lỗ tai làm tấm thảm ướt một mảnh.

Tề Ngôn mở mắt ra, bắt giữ được một chút hoảng hốt trong mắt Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ ôm mặt cô, cau mày nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc?"
Không còn hôn môi, thân thể Tề Ngôn rốt cuộc bị làm càn mà run lên, cô không thể nhịn xuống mà phát ra tiếng khóc nỉ non, dùng bàn tay mà Thẩm Kiến Sơ không nắm lấy, che kín hai mắt của mình, nức nở nói: "Chị không cần tra tấn tôi, rốt cuộc là chị có ý tứ gì?".