Mặt Trời Lặn Cùng Hoàng Hôn

Chương 54: 54: Sao Cục Cưng Lại Tốt Như Vậy






Cô Phùng vô cùng tò mò việc học sinh của Tề Ngôn giáo dục Thẩm Kiến Sơ, trong thời gian ngắn từ cửa đến ghế lô, cô Phùng cẩn thận hỏi Thẩm Kiến Sơ, bọn học sinh nói cái gì với cô ấy.

Thẩm Kiến Sơ tự nhiên là chọn điều cô Phùng thích nghe, cũng chọn điều Tề Ngôn thích nghe, nói học sinh Tề Ngôn dạy cô ấy nuôi mèo hấp dẫn Tề Ngôn, bày cô ấy đưa hoa đưa chocolate, nói cô ấy phải tiếp xúc nghệ thuật nhiều, mới có thể có nhiều đề tài nói chuyện với Tề Ngôn.

"Đúng không cô Tề?" Thẩm Kiến Sơ nói xong hỏi như vậy.

Tề Ngôn cười một chút: "Đúng đúng."
Cô Phùng liếc mắt một cái là nhìn thấu, bà quay đầu nhìn Tề Ngôn: "Nghe Kiến Sơ nói một hai ba bốn cái này, cô đoán xem xem, nó hẳn là đã thu mua học sinh của con đi?"
Tề Ngôn gật đầu: "Dạ mua đồ ăn đồ uống, còn nói lời khách sáo."
Cô Phùng một bộ dáng cô thừa biết: "Mấy đứa trẻ có nhiều ý tưởng, còn ra nhiều chủ ý như vậy, cô nghĩ bọn họ khả năng còn tưởng rằng mình giúp được, còn đắc chí chứ."
Thẩm Kiến Sơ ở bên cạnh cười: "Cô Phùng, sao có thể nói học sinh của cô Tề như vậy."
"Con còn nói như vậy," Cô Phùng không chút khách sáo: "Mẹ là đang nói con."
Cô Phùng nói xong lại nói với Tề Ngôn: "Cùng một dạng với ba nó, bán người khác còn để cho người khác cho mình chút tiền," Cô Phùng vỗ vỗ tay Tề Ngôn: "Mấy năm nay cũng không biết có lừa người hay không."
Tề Ngôn nhỏ giọng, nhưng cũng không phải rất nhỏ mà nói: "Dạ có."
Bốn người cùng nhau vào ghế lô, chờ gọi xong đồ ăn người phục vụ rời đi, Thẩm Kiến Sơ đứng lên rót rượu cho mọi người, chờ cô ấy cũng rót cho mình xong, cô Phùng mới nhớ đến cái gì.

"Con không phải lái xe tới sao? Làm sao có thể uống rượu?"
Thẩm Kiến Sơ nói: "Tề Ngôn không uống, em ấy đưa con trở về."
Cô Phùng có chút kinh ngạc: "Con biết lái xe à."
Thẩm Kiến Sơ giúp Tề Ngôn trả lời: "Em ấy lái xe rất lợi hại."
Tề Ngôn bất đắc dĩ mà nhìn cô Phùng liếc mắt một cái, ánh mắt bất đắc dĩ còn mang theo chút ủy khuất.

Cô Phùng lắc đầu, cái này bà cũng đã nhìn ra, bà hỏi Tề Ngôn: "Nó gần đây có phải thường như vậy hay không?"
Tề Ngôn gật đầu nhè nhẹ.


Cô Phùng chỉ vào Thẩm Kiến Sơ: "Con đừng có khinh dễ con bé."
Thẩm Kiến Sơ thay đổi đồ uống cho Tề Ngôn, thuận tiện sờ sờ đầu cô.

Thẩm Kiến Sơ ngồi xuống, cô Phùng uống một ngụm rượu, ngồi thẳng lưng lên: "Nói một chút việc của hai đứa," cô Phùng buông ly xuống, nghiêm túc nói: "Kiến Sơ cứ không cho mẹ quản, cho nên đêm nay mẹ nói một lần, về sau không bao giờ đề cập, mỗi ngày vẫn là tự mình trải qua."
Thẩm Kiến Sơ cùng Tề Ngôn cũng ngồi thẳng, cô Phùng tiếp tục: "Mẹ và ba hai đứa đã lén nói chuyện với nhau, khả năng lúc trước hai đứa ly hôn là có nguyên nhân, nhưng hai đứa không nói chúng ta cũng sẽ không hỏi, nhưng hiện tại nếu lại ở bên nhau, mẹ nghĩ hai đứa cũng đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, cho nên về sau mặc kệ chuyện gì, hai đứa đều nên lui một bước, trong hôn nhân có chuyện không hợp nhau là bình thường, không phải mỗi một đôi đều đặc biệt thích hợp với nhau, tính cách, tam quan, rất nhiều, sao có thể có hai người thích hợp hoàn toàn như vậy, chính mình cũng không nhất định có thể hợp với mình, cho nên là, việc trước kia đã qua thì cho qua, có thể nhớ lại nhưng không cần quá mức chú ý, con người nên tiến lên phía trước, không phải lui lại phía sau, hai đứa hẳn đã hiểu rõ, thời gian tương lai sau này, ai mới là quan trọng nhất."
Tề Ngôn cùng Thẩm Kiến Sơ nghiêm túc nghe xong, tiếp theo cầm lấy ly cùng nhau đứng lên.

Hai người cùng nhau nói: "Dạ đã biết."
Cô Phùng cũng cầm lấy cái ly, nhưng bà không lập tức chạm cốc, quay đầu nhìn ba Thẩm: "Anh muốn phát biểu cái gì không?"
Ba Thẩm cũng cầm lấy cái ly: "Tán thành."
Cô Phùng đánh ba Thẩm một chút.

Không khí bởi vì việc này, đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, người một nhà cùng nhau uống hết một ly, ngồi xuống, Thẩm Kiến Sơ siêu lớn tiếng hỏi ở bên tai Tề Ngôn: "Món canh gà tinh thần của cô Phùng uống ngon không?"
Tề Ngôn cũng đánh Thẩm Kiến Sơ một cái, cách đánh giống y chang cách cô Phùng đánh ba Thẩm.

Chuyện quan trọng đã nói xong, tiếp theo không cần quá nghiêm túc, một bữa cơm ăn hơn một giờ, tâm sự cái này tâm sự cái kia, thời gian mau chóng qua đi.

Kết thúc từ nhà ăn đi ra, cô Phùng uống nhiều có hơi buồn ngủ, nhưng đỡ ba Thẩm vẫn còn muốn sắp xếp cho hai đứa nhỏ, hỏi hai người kế tiếp đi đâu? Làm sao trở về?
"Thật sự để Tiểu Ngôn lái xe à?"
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Để em ấy lái nhiều, về sau con không tiện em ấy tự mình lên phố cũng có thể được."
Cô Phùng gật đầu: "Được." Bà nói với Tề Ngôn: "Cô cùng chồng cô đi về trước."
Tề Ngôn gật đầu: "Dạ cô trở về đi ngủ sớm một chút."
Xe Thẩm Kiến Sơ ngừng ở đối diện đường cái, vào trong xe, hai người cài đai an toàn, Thẩm Kiến Sơ liền hỏi: "Sẽ khởi động được sao?"
Tề Ngôn quay đầu liếc Thẩm Kiến Sơ một cái: "Mẫu thân đại nhân của chị đã giao phó cho chị không được khinh dễ em."
Thẩm Kiến Sơ lập tức cười rộ lên: "Chị nào dám."

Tề Ngôn hừ một tiếng, khởi động xe cho Thẩm Kiến Sơ nhìn.

Cô còn lên đường đây này.

Tề Ngôn trực tiếp chạy xe đến bãi đỗ xe, hai người lên lầu đi dạo liền về nhà, bởi vì đồ vật của Tề Ngôn đến nhà rồi, trong nhà hơi có chút thay đổi, vừa thấy là nhìn không ra cái gì, nhìn kỹ sẽ phát hiện, cái này là Tề Ngôn, cái kia cũng là Tề Ngôn.

Rất nhiều vị trí vốn dĩ thuộc về Tề Ngôn vẫn luôn trống không, kỳ thật Tề Ngôn vẫn luôn biết đến, chỉ là Thẩm Kiến Sơ không có nói, cô cũng không hỏi.

Đôi khi không cần nói là tốt nhất, Tề Ngôn gần đây đã học được rất nhiều, cũng có nhiều cảm xúc, cô Phùng nói rất đúng, con người là nên tiến lên phía trước, Thẩm Kiến Sơ không cần bởi vì lúc trước mà cảm thấy có lỗi, cô cũng không cần bởi vì lúc trước mà cảm thấy có lỗi, canh cánh trong lòng chỉ có chính mình là không tốt.

Phương diện này Thẩm Kiến Sơ đã làm được rất tốt, Tề Ngôn cũng có thể làm tốt.

Mới mở ra phòng ngủ, 10 Giờ liền chạy tới, Tề Ngôn bế 10 Giờ lên.

Tề Ngôn: "Tìm thời gian để em mang 10 Giờ đến phòng làm việc đi, bọn họ nói muốn nhìn nó."
Thẩm Kiến Sơ không có ý kiến, nhưng không ngăn được cô ấy trêu chọc một câu: "Mèo của cô Tề mà, tùy ý cô."
Tề Ngôn quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ cười: "Chính em nói với học sinh như vậy."
Tề Ngôn vẫn nhìn Thẩm Kiến Sơ.

Thẩm Kiến Sơ đi qua, vốn dĩ tưởng ôm 10 Giờ lại đây, nhưng nghĩ nghĩ, ôm cùng với Tề Ngôn luôn.

Dính 10 Giờ đủ rồi, Tề Ngôn lấy quần áo đến phòng tắm, bởi vì Tề Ngôn không có khóa cửa, cho nên Thẩm Kiến Sơ thực nhẹ nhàng gõ cho cửa mở ra.


Thẩm Kiến Sơ có một cách trị Tề Ngôn, gần đây Ngôn Ngôn hơi giận dỗi vô cớ không ít, Thẩm Kiến Sơ ở bên ngoài nghẹn không nói được, giờ có rất nhiều thời gian để hỏi cô.

"Chị khi nào lừa em?"
Tề Ngôn nói: "Chính là có."
Thẩm Kiến Sơ rất không thành thật: "Nói từng cái, về sau không có cơ hội này."
Tề Ngôn đứt quãng căn bản nói không được đầy đủ, đã đáp ứng không khóc, vẫn là khóc.

Ngày hôm sau Thẩm Kiến Sơ vẫn như cũ không có chuyện gì, cô ấy đưa Tề Ngôn đến phòng làm việc, trực tiếp ở lại phòng làm việc, trong văn phòng Tề Ngôn.

Vốn dĩ bình thường, Tiểu Nhã gõ cửa hai cái liền có thể trực tiếp mở đi vào, hôm nay Thẩm Kiến Sơ ở lại như vậy, Tiểu Nhã thế nào cũng phải chờ đến khi Tề Ngôn nói tiến vào mới dám mở cửa đi vào.

Thật ra không phải sợ hai người họ ở bên trong làm gì, cô ấy chỉ là.

Đúng, cô ấy chính là sợ hai người ở bên trong làm gì.

Tuy rằng mỗi lần đi vào, Thẩm Kiến Sơ cùng Tề Ngôn đều cách nhau thật sự xa, Tề Ngôn làm việc của mình, Thẩm Kiến Sơ ngồi trên sô pha để máy tính trên đùi, Tiểu Nhã đi vào hai người cũng không giao lưu, nhưng chính là, lỡ như thì sao.

Tuổi lớn, còn độc thân, một chút ân ái đều không thể nhìn được, quá đả thương người.

Buổi chiều sáu bạn học sinh lại tới nữa, trước khi Tề Ngôn dạy bọn họ học, Thẩm Kiến Sơ tặng chocolate cho bọn họ trước, còn nói đã qua tay cô Tề, để mọi người yên tâm ăn.

Nữ sinh ngày hôm qua vẫn luôn cho kiến nghị ăn xong trực tiếp kêu Thẩm Kiến Sơ là vợ cô giáo, sau đó nói với Tề Ngôn: "Xin lỗi cô Tề, chúng em bị vợ cô thu mua."
Tề Ngôn cười cười, bộ dáng không có ý kiến gì, để mọi người vào đi học, sau đó nắm tay Thẩm Kiến Sơ một chút: "Hai giờ."
Thẩm Kiến Sơ gật đầu: "Đi thôi."
Chờ học sinh Tề Ngôn về hết, thời gian đột nhiên trở nên nhanh hơn, hai người cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài, cơm nước xong lại trở về thu xếp quần áo, bởi vì chuyến bay vào rạng sáng, buổi tối không có việc gì liền đi ngủ sớm, đồng hồ báo thức vang lên liền rời khỏi giường đi sân bay.

Trời còn chưa sáng, cả thành phố đều là ánh đèn, yên tĩnh làm người cũng lười, có Thẩm Kiến Sơ bên cạnh, Tề Ngôn thực yên tâm giao tất cả mọi việc cho cô ấy làm, chính mình theo ở phía sau ngáp.

Tiểu Nhã có chút việc, lần này cũng không có đi cùng, cho nên lên máy bay, Thẩm Kiến Sơ xung phong nhận việc, nói phải làm trợ lý cho Tề Ngôn.


Tề Ngôn quá mệt nhọc, ngồi vào chỗ ngồi đã bắt đầu ngủ, ngoài miệng tùy ý đáp vài tiếng được, liền mất đi thế giới hiện thực.

Giữa đường Tề Ngôn tỉnh một lát, nhưng khi cô tỉnh Thẩm Kiến Sơ lại ngủ, Thẩm Kiến Sơ mang bịt mắt, cũng mang lên cho cô, cô ngồi thẳng nhìn quanh bốn phía, không bao lâu lại nằm xuống, nắm lấy tay Thẩm Kiến Sơ, tiếp tục ngủ.

Ngủ lâu nên cổ đau, có lẽ cũng ngủ đủ rồi, ở ranh giới giữa mộng và thực, Tề Ngôn đột nhiên run lên một chút, hoàn toàn tỉnh lại.

Một chút ánh sáng từ phía dưới bịt mắt tiến vào, Tề Ngôn lấy bịt mắt xuống phát hiện Thẩm Kiến Sơ đã tỉnh, đang lật xem sách.

Tề Ngôn cúi đầu nhìn, hai người trước sau vẫn nắm tay.

Hai người nhìn nhau, có thể là nhìn rất lâu, Thẩm Kiến Sơ nghi hoặc nhướng mày, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tề Ngôn lắc đầu, rốt cuộc dời đi tầm mắt.

Máy bay lại bay thêm mấy giờ, rồi đến nơi, sân bay có người tới đón, rất xa Thẩm Kiến Sơ nhìn thấy một tấm bảng trên đó viết "Cô Tề Ngôn".

Hai người cùng nhau đi qua, bởi vì thấy qua ảnh chụp, người đến đón mau chóng nhận ra Tề Ngôn.

Tề Ngôn cũng thuận tiện giới thiệu người bên cạnh cho anh ta: "Đây là bạn gái tôi."
Ba người nói chuyện vài câu rồi cùng nhau rời đi, không bao lâu hai người được nhân viên công tác sắp xếp vào phòng khách sạn.

Dọc theo đường đi mọi người đều rất yên tĩnh, người nói nhiều cũng là nhân viên công tác giới thiệu vài câu về kiến trúc trứ danh, cho nên lúc này mới đóng cửa lại, Thẩm Kiến Sơ liền kéo Tề Ngôn tới.

Như là đã nghẹn một lúc, Thẩm Kiến Sơ nói với Tề Ngôn: "Rốt cuộc đồng ý thừa nhận chị."
Tề Ngôn cười: "Em khi nào không muốn thừa nhận chị? Đều là do chị ở đó nói này nói nọ."
Thẩm Kiến Sơ ôm Tê Ngôn từ phía sau cười: "Phải phải phải, cảm ơn cô Tề."
Cô Tề quay đầu nhìn Thẩm Kiến Sơ, một bộ dáng chị không cần thiết phải khách sáo: "Em đây cũng cảm ơn chị."
Thẩm Kiến Sơ không buông tha Tề Ngôn, ở trên cổ cô càn rỡ hôn: "Sao cục cưng lại tốt như vậy.".