Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Chương 9: 9: Trạng Nguyên





Thừa Khang năm thứ 27, khoa khảo rất nhanh kết thúc dưới cơn mưa phùn.
Ba ngày thi vừa kết thúc, giấy niêm phong trên cửa lớn trường thi được tháo ra.

Không chỉ có thí sinh hao tổn tâm lực ở tại phòng thi nho nhỏ ba ngày làm thắt lưng đau nhức, mà ngay cả chủ khảo như Sở Trạm cũng đều có cảm giác mừng rỡ như lần đầu được thấy ánh mặt trời.
May mắn kỳ thi năm nay diễn ra coi như thuận lợi, ngoại trừ chuyện Sở Trạm đưa áo bông cho các sĩ tử thì cũng không xảy ra việc gì khác.

Trương Thượng thư đem chuyện Sở Trạm làm để vào trong mắt, lão hồ ly như hắn tự nhiên cũng không nói them gì.

Sở Trạm cũng không nghĩ tới việc làm như vậy có đúng hay không mang đến ảnh hưởng cho mình, có điều đi qua cuộc thi, nàng rốt cuộc nhận được tiếng tốt.
Lúc trường thi vừa mở cửa, đông đảo sĩ tử bắt đầu ào ra, mà bên ngoài cũng đã có rất nhiều người đứng chờ.

Khoa cử ba năm một lần làm trường thi vô cùng náo nhiệt.

Thiếu gia công tử quần áo lụa là, áo dài khăn đóng sĩ tử, gia đinh người hầu áo xanh đội nón, có thể nói là người người chen lấn chật nít cả cổng trường thi.

Nếu trường thi không có lính gác, đại môn đều có thể bị những người này làm sập.
Sở Trạm không có ý định tham gia cảnh náo nhiệt này, giống với lúc đến nàng trực tiếp ngồi xe ngựa rời đi từ cửa hông.

Vừa ra khỏi trường thì nàng nhấc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, đúng như dự liệu người người tụ tập đông đúc cùng âm thanh huyên náo ồn ào.

Từ trường thi ra, có thí sinh phấn chấn vui vẻ, có người ảo não u sầu, có người lại ngơ ngơ ngác ngác.

Người đứng bên ngoài chờ đón người cũng có nhiều thần thái khác nhau.

Quả thật, khoa cử giống như nhân sinh* (đời người), hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu, đợi đến ngày công bố kết quả liền có thể nhìn thấy cuộc sống này muôn hình vạn trạng như thế nào.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường, thỉnh thoảng sẽ thấy vài thí sinh vừa ra khỏi trường thi, bất quá Sở Trạm đã buông xuống màn che.


Hiện tại đã là giờ Thân ba khắc* (khoảng 3:45 – 4:45 chiều), nàng còn phải hồi cung phục mệnh.

Nhưng nếu hôm nay đi Phượng Nghi cung thì đã quá muộn.

Nàng không sợ người khác nói ra nói vào, chỉ là sợ trễ khiến Diệp Tư Vũ phải chờ lâu.
***********************************************
Xuân phong đắc ý mã đề tật.* (Trích trong bài thất ngôn tứ tuyệt thời Trung Đường "Đăng khoa hậu – Sau khi thi đỗ của Mạnh Giao.

Câu này nghĩa là: Gió xuân phơi phới, thả sức phóng ngựa.

Đại ý là đường làm quan rộng mở).
Đảo mắt một cái, đã qua hơn mười ngày.

Rốt cục, thời điểm thí sinh mòn mỏi đợi chờ cuối cùng cũng đến.

Ngày công bố kết quả, thời tiết vô cùng tốt, ánh mặt trời chíu rọi khắp muôn nơi.

Chỉ cần một lần thi đỗ thì mười năm gian khổ học tập sẽ không uổng phí, từ nay về sau liền có thể một bước lên mây.
Cổng trường thi sau mười ngay yên ắng hôm nay lại tụ tập rất nhiều người.

Trước khi đến giờ công bố, ngoại trừ một số ít người nắm chắc cơ hội ra thì đa số những người còn lại như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại xung quanh.

Mà đế giờ Tỵ* (9-11 giờ sáng) công bố kết quả, bọn họ cũng là có buồn có vui.
Phùng Lạc cũng giống như những sĩ tử khác, sáng sớm hôm nay đã đứng chờ bên ngoài trường thi.


Hôm nay, hắn vẫn mặc một thân áo choàng mỏng manh như ngày thi hôm đó.

Bất quá hôm đó hắn lạnh cứng người, còn hôm nay mặc áo này đợi trước cổng trường thi một canh giờ lại làm hắn nóng như lửa đốt.

Không thể không nói, thờ tiết Sở kinh thật sự kì quái.
Vừa qua giờ Tỵ, cửa lớn trường thi được mở ra trong sự chờ đợi của mọi người.

người cầm trong tay hoàng bảng bước ra chính là người ngày đó dẫn mọi người đến tế bái Khổng Tử - Lễ bộ thị lang.Theo thường lệ tuyên đọc ý chỉ kết thúc khoa thi năm Thừa Khang thứ 27, tiếp theo nhắc nhở các vị đã đổ tiến sĩ cần ba ngày sau vào cung diện thánh.
Chờ thánh chỉ được tuyên đọc xong, thí sinh bên dưới đã gấp đến độ muốn giậm chân.

Lúc này Thị lang đại nhân mới không nhanh không chậm vung tay lên, cho binh lính phía sau mang hoàng bảng dán lên bên ngoài trường thi.
Bắt đầu từ khi bảng vàng xuất hiện trước mắt mọi người, thì hầu như toàn bộ ánh mắt bên ngoài trường thi đều bị nó hấp dẫn.

Đợi binh sĩ dán xong hoàng bảng, hắn chưa kịp xoay người rời đi liền bị một đám nho sinh vây xug quanh, thiếu chút nữa làm hắn dính chặt lên tường.
Nghiêng thân người cố gắng hồi lâu, tiểu binh lính đáng thương kia mới có thể len lách thoát khỏi đám nho sinh kinh khủng kia.

Mũ trên đầu đã không biết rơi mất từ lúc nào.

Chỉ là khi quay đầu nhìn lại dưới chân những người kia, hắn thật sự không có can đảm chen lại vào tìm mũ.

Không thể làm gì khác hơn là tự nhận mình không may.
Đương nhiên, người không may cũng không chỉ riêng một mình hắn.

Còn có rất nhiều thí sinh không thể chen lên phía trước xem hoàng bảng.


Vẻ mặt lo lắng cùng bất đắc dĩ kia nhìn qua có thể còn không may mắn hơn vị tiểu binh đã mất mũ kia.

Một lúc qua đi, người thi rớt lại là người xui xẻo nhất hôm nay.
Phùng Lạc dáng người nhỏ bé gầy yếu, làm sao có khả năng chen tới phía trước để xem.

Hắn cùng rất nhiều người bên cạnh cứ thế rơi ra phía ngoài vòng.

Không chỉ là hoàng bảng, ngay cả nơi bố cáo cũng gần như là không thấy được.

Có điều những người bên cạnh so với hắn to cao hơn, cho nên thỉnh thoảng có thể thấy được những người phía trước sôi nổi lao đầu vào chen lấn làm mất hình tượng nho sinh lễ độ.

Bất quá, dù cố mấy cũng là uổng công
Cố gắng chen chân một chút nhưng hoàn toàn không có cơ hội, lại thấy phía trước người không có tên thì khóc lóc ỉ ôi, còn người thi đậu thì mừng rỡ như điên.

Trong lòng Phùng Lạc vừa lo lắng vừa rối rắm.

Cuối cùng hắn lùi lại vài bước không tiếp tục chen nửa, quyết định chờ mọi người xem xong sẽ lại vào xem.
Mới vừa lui lại phía sau, bã vai đã bị người vỗ một cái.

Đang lúc tinh thần căng thẳng, Phùng Lạc nhất thời bị dọa nhảy dựng.

Quay đầu nhìn, người sau lưng chính là người hắn đã có duyên gặp mặt hai lần, hơn nữa còn tặng hắn một kiện áo choàng – nhị Hoàng tử điện hạ.
Phùng Lạc vừa định hành lễ liền bị Sở Trạm một tay nâng lên, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa "Được rồi, ta cũng chỉ tới để xem náo nhiệt mà thôi, không nên đa lễ."
Phùng Lạc nhìn Sở Trạm một thân cải trang vi hành liền cũng đoán được nàng không muốn để cho người khác chú ý đến mình.

Vì vậy gật đầu, thấp giọng nói: "Đa tạ nhị điện hạ lúc trước tặng áo.

Chỉ là hôm nay học trò nôn nóng đến xem bảng, không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp lại điện hạ.

Cho nên không có đem theo áo choàng."
Sở Trạm nghe vậy khẽ cười một tiếng, khoát tay áo nói: "Không sao, áo choàng kia liền tặng cho ngươi." Dừng một chút lại hỏi: "Lúc đó ta nói hy vọng ngươi kim bảng đề danh, không biết hôm nay có như ý nguyện hay không vậy?" Vừa nói ánh mắt vừa chuyển đến hoàng bảng bên kia.

Phùng Lạc cũng nhìn theo ánh mắt Sở Trạm hướng về hoàng bảng.

Dù đã hơn một khắc* (15 phút) rồi nhưng số người đứng trước hoàng bảng vẫn không giảm, vẫn như cũ chật như nêm cối* (ý chỉ đông đúc).

Nhìn một lúc Phùng Lạc không khỏi cười khổ nói: "Người muốn xem hoàng bảng nhiều như vậy, học trò...học trò vẫn chưa thể vào được bên trong."
Sở Trạm liếc nhìn những thí sinh đang điên cuồng kia, gật đầu hiểu rõ, sau đó nói: "Không biết nên xưng hô với các hạ như thế nào? Không chừng Sở Trạm có lẽ đã nhìn thấy trên hoàng bảng."
Nghe Sở Trạm nói xong, hai mắt Phùng Lạc không khỏi sáng ngời, rồi lại buồn bã.

Không phải hắn không tự tin, chỉ là kỳ thi lần này thí sinh tham gia hơn ngàn người, trong khi đỗ đạt lại chỉ có hơn mười người mà thôi, Nhưng nếu như hắn có tên trong hoàng bảng, để được Sở Trạm chú ý, đại khái cũng phải là nhất giáp* (gồm ba bực: Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa) hoặc ít nhất cũng là trong nhóm mười người đứng đầu.

Nghĩ đến đây, Phùng Lạc không ôm hy vọng gì mở miệng nói: "Học trò, Cẩm Châu – Phùng Lạc."
Sở Trạm nghe xong lặng lẽ trợn mắt, làm cho Ly Ca từ trước đến nay lạnh như băng, ngoại trừ chủ từ nhà mình ra cũng không cho người khác một chút sắc mặt hòa nhã đều không nhịn không được nhìn hắn nhiều một chút.

Tức thì, Sở Trạm cười dài một tiếng, cũng không nói đáp án cho Phùng Lạc nghe, chỉ vỗ vỗ bả vai hắn rồi xoay người rời đi.

Lưu lại người nọ không hiểu chuyện gì đứng yên tại chỗ.
Khoa thi năm Thừa Khang thứ 27 kết thúc, tân khoa được chọn tổng cộng chin mươi người.

Sở Hoàng phong cho ba người xuất sắc đỗ đầu là đệ nhất giáp tiến sĩ, từ thứ tư đến ba mươi sáu là đệ nhị giáp tiến sĩ xuất thân*(học vị tiến sĩ đứng sau tam khôi), thứ ba mươi bảy đến chin mươi sáu là đệ tam đồng tiến sĩ xuất thân* (danh hiệu thuộc hàng cuối cùng của học vị tiến sĩ).

[Những danh hiệu này đều có trong hệ thống thi cử của cả Trung Quốc và Việt Nam).
Đệ nhất giáp gồm có Trạng nguyên Phùng Lạc, Bảng nhãn Lý Thành, Thám hoa Tiêu Nham Tiến.

Ba ngày sau được triệu kiến đến Tuyên Chính điện, các kim khoa tiến sĩ đều được phong cấp theo thứ bậc.

Trong đó Trạng nguyên Phùng Lạc là Lại bộ Tả thị lang, Bảng nhã Lý Thành là Tứ phẩm Hộ bộ thị lang, Thám hoa Tiêu Nham Tiến là Tứ phẩm Trung bộ Thị lang.

Sau đó là tứ phong cho tiến sĩ xuất thân, đồng tiến sĩ xuất thân tổng cộng bốn mươi bảy người, các chức quan từ ngũ đến cửu phẩm.
".