Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y

Chương 148: Chương 148:




CHƯƠNG 148: ĐỔI MÓN
Edit: Lan Anh
Người bị vấp là ngươi, chớ có liên lụy Đỗ nương tử nha!
Nhan Như Ngọc xác thực có thể không làm liên lụy tới Đỗ nương tử, nhưng nàng sẽ ngã cực kỳ thảm, thời khắc nguy cấp nàng chỉ phản ứng theo bản năng, đó là tìm mọi cách để bảo toàn bản thân, kết quả cả hai người đều ngã xuống, còn làm nước sốt hoa hồng Đỗ nương tử dốc lòng pha chế đổ hết ra ngoài.
Động tác của Du Uyển thật sự rất khéo, không ai nhìn thấy được, bởi vậy nếu Nhan Như Ngọc không làm Du Uyển ngã nhào thì Du Uyển chắc chắn sẽ không làm gì nàng ta.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Như Ngọc muốn quy chụp cho Du Uyển, nhưng bộ dạng như vậy không khác gì người không thèm nói đạo lý.
Nhan Như Ngọc ăn đau mà không dám kêu, nước sốt hoa hồng cũng không còn, y phục cũng bẩn, nhưng nàng ta lại không lấy lại được công đạo, đành phải tức giận lôi kéo Đỗ nương tử về phòng nhỏ thay quần áo.
“Đỗ nương tử, ngươi có còn nước sốt hoa hồng không? Nếu còn thì để ta kêu người lập tức mang tới.” Nhịn xuống hỏa khí, sau khi đổi quần áo xong thì Nhan Như Ngọc nói với Đỗ nương tử.
Đỗ nương tử lắc đầu: “Ta ủ chỉ có một vò này.”
Nước sốt hoa hồng cũng không hề dễ làm, cần phải hái cánh hoa hồng tươi còn trên cây, nhưng hoa hồng chỉ nở vào mùa hạ, Nhan Như Ngọc không biết nàng phải dùng bao nhiêu sức lực mới nhờ người ta lấy cho một sọt cánh hoa, thế nhưng chỉ làm ra được một vò nhỏ.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhan Như Ngọc nhíu mày, tuy nói nước sốt hoa hồng không còn, nhưng nguyên liệu nấu ăn của Du Uyển cũng không còn không phải sao? Có thể không nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, mất đi một vũ khí lợi hại, trong cuộc chiến đó không phải là chuyện tốt, chứ đừng nói ngoài hai nhà bọn họ còn có một Uy Viễn tửu điếm.
Uy Viễn tửu điếm tuy không có quan hệ với Nhị hoàng tử, nhưng họ đi đến vòng trong này hoàn toàn nhờ vào thực lực, nàng không muốn bại bởi Du gia, nhưng chẳng lẽ lại có thể bại bởi nhà khác?
Nhan Như Ngọc phiền lòng nói: “Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, như vậy chẳng phải là tiện nghi cho Uy Viễn tửu điếm sao?”
“Kỳ thật...” Đỗ nương tử hơi dừng lại một chút, giống như đã quyết tâm một chuyện gì đó, “Ta còn một loại nguyên liệu nấu ăn, là định giữ lại để ngày mai quyết đấu với sư phụ.”
Nhan Như Ngọc hai mắt sáng lên: “Là cái gì? So với nước sốt hoa hồng có lợi hại hơn không?”

Đỗ nương tử gật đầu: “Là nước sốt sư phụ ta tự điều chế.”
Một vòng này cho phép ba đầu bếp có thể sử dụng nguyên liệu nấu ăn của bản thân, cũng không quy định là nguyên liệu tự tay mình chế biến, ví dụ như đậu nhựa của đại bá là do Du Uyển làm, bởi vậy Đỗ nương tử xuất ra nước sốt Bảo Thần Trù làm, trên nguyên tắc cũng không có vấn đề gì.
Nhan Như Ngọc cảm thấy sự lo lắng dưới đáy lòng đã bay đi, vui vẻ nói: “Đồ Bảo Thần Trù làm, làm sao đầu bếp bình thường có thể so sánh? Đỗ nương tử, vòng thi đấu này chúng ta thắng chắc!”
Sau khi sắp xếp đơn giản cho căn phòng, cả nhà Du gia đều tìm cách để thi tiếp vòng này, Bạch Đường với Thôi chưởng quỹ nghe được động tĩnh, cũng nhanh chóng chạy tới.
Mọi người ngồi vây quanh cái bàn, đưa mắt nhìn nhau.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sao bây giờ? Các ngươi nên nói một câu đi, có cần ta đi mua cái gì hay không?” Bạch tiểu thư tài đại khí thô nói.
“Có cho phép dùng, cũng không dùng được.” Du Phong thì thào nói, “Nguyên liệu nấu ăn thì ở đây đều có đủ, gà vịt thịt cá gì cũng có.”
Du Phong lại nói: “Hơn nữa nguyên liệu đó không thể điều chế trong lúc thi đấu.”
Bạch Đường đen mặt.
Một đến hai, hai đến ba lần cự tuyệt một nữ nhân cảm thấy tốt lắm sao?
“Hai người nội đấu cũng đừng có tiện nghi cho Uy Viễn tửu điếm.” Thôi chưởng quỹ nói, “Có thể một đường đi thẳng đến vòng này cũng không phải là trùng hợp đâu.”
Đạo lý này ai cũng hiểu, chỉ là đậu nhựa đã không còn, có chạy về thôn lấy cũng không kịp.
Tần gia bóp bóp cổ tay, thật vất vả mới đi được đến bước này, mắt thấy sắp có hy vọng thì lại bị người ta hãm hại, trong lòng hắn cảm thấy đau a đau!
“Kỳ thật...” Du Uyển yếu ớt mở miệng, “Tôi có mang theo một loại nguyên liệu nữa.”
“Đậu nhựa?” Tần gia cảm thấy tinh thần tỉnh táo hẳn.

Du Uyển lắc đầu.
“Đậu hũ thối?” Bạch Đường trợn to mắt nói.
Du Uyển tiếp tục lắc đầu.
“Ta biết rồi, là nước sốt đặc biệt nhà các ngươi!”
Nước sốt đặc biệt được chế biến từ mấy chục loại hương liệu, cất giữ nhiều ngày cho lên men, lúc đó nước sốt sẽ càng thơm hơn.
Du gia đương nhiên có nước sốt đặc biệt, vẫn là đại bá tự mình làm,  mùi vị đó thì khỏi phải nói.
Nhưng bất quá nguyên liệu Du Uyển nói không phải là nước sốt đặc biệt.
Du Uyển lấy ra một cái bình.
Bạch Đường không kịp chờ mở cái bình ra, một mùi thối so với đậu hũ thối còn đáng sợ hơn, cả phòng đều bị choáng vì mùi thối!
...
Hôm nay là vòng thi cuối cùng, nhất định sẽ được chú ý, người sáng tạo ra năm món ăn chiêu bài của Thiên Hương lâu sẽ đối đầu với Đỗ nương tử, Uy Viễn tửu điếm không có danh tiếng gì mà vẫn có thể tiến vào vòng này càng khiến người ta thêm tò mò, chỉ là chuyện ăn cắp thực đơn vẫn chưa chìm, nên mọi người càng chú ý tới Đỗ nương tử và Du đầu bếp hơn.
“Đỗ nương tử nhất định sẽ thắng.” Ở hành lang có người nói chuyện.
“Làm sao ngươi biết nàng sẽ thắng? Không phải nước sốt hoa hồng của nàng đã bị đổ hết rồi sao?” Người tiếp chuyện là Bạch Đường, nàng không hề khách khí đáp lại.
Một nam nhân trung niên hiểu rõ tình hình nói: “Tiểu cô nương, có lẽ cô không biết rồi, Đỗ nương tử xuất đòn sát thủ, vật kia so với nước sốt hoa hồng còn tốt hơn nghìn lần!”
Bạch Đường khinh thường xùy một tiếng: “Tốt hơn nghìn lần? Có nói láo cũng không cần đồn thổi lên như vậy?”

Nam nhân trung niên kia cũng không tức giận, cảm khái nói: “Là nước sốt Bảo Thần Trù tự tay điều chế, nghe nói đã ủ được mấy chục năm rồi, Đỗ nương tử có nhắm mắt nấu thì cũng không thể nào thua được.”
“...” Bạch Đường sặc nước miếng, bởi vì ngay cả nàng, lúc này cũng cho rằng Du gia không thắng nổi rồi.
...
Vòng này mỗi vị đầu bếp tự làm món ăn sở trường của mình, lúc nấu họ có thể sử dụng nguyên liệu mình mang theo, nhưng cũng có một số nguyên liệu bị cấm, như bò trâu...
Ba vị đầu bếp đi ra bếp lò của mình, bởi vì được an bày phòng bếp độc lập nên khách nhân không thấy được họ làm món gì, ai cũng cào tâm cào phổi đoán họ nấu món gì?
“Ngửi thấy không? Thơm quá a!”
Một vị khách nhân ở lầu hai nói.
Một lão giả hít mũi một cái: “Ta đây sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe thấy mùi thơm như vậy!”
“Là một mùi kho.” Một đầu bếp bị thua ở vòng trước nói.
Lão giả kinh ngạc: “Chẳng lẽ là món của Đỗ nương tử? Nàng ta thực sự dùng nước sốt của Bảo Thần Trù?”
Mùi kho này khiến người hửi thèm nhỏ dãi, thật không biết món ăn sẽ mỹ vị đến bực nào.
Cô lỗ~
Bụng mọi người bắt đầu kêu vang.
Toàn bộ Thiên Hương lâu đều bị mùi kho này xâm chiếm tâm trí, mấy vị Ngự trù cũng không kịp chờ.
Uy Viễn tửu điếm cũng nấu ra một món cực thơm, nhưng không bằng mùi kho kia.
Phòng bếp của Thiên Hương lâu được canh giữ, nên đám người bên ngoài không nhìn được bên trong đang nấu món gì.
Rất nhanh món thứ nhất được trình lên, là một dĩa thịt vịt chiên giòn, lớp da bóng loáng, khiến người nhìn muốn chảy nước miếng, lớp da vịt được chiên giòn, thịt bên trong lại mềm mại không bị khô, cắn một miếng là cảm nhận được độ giòn rụm của da, cùng với độ mềm của thịt vịt.
Cảm giác phong phú này tràn vào trong khoang miệng, ngay cả thần tiên cũng phải mê muội.

Thời gian dùng để chiên thịt vịt vô cùng quan trọng, nhiều một chút sẽ làm lớp thịt bên trong bị khô, ít thì thịt sẽ sống, hơn nữa cái quyết định trình độ của món vịt chiên này chính là nước chấm a.
Nước chấm phải ngon thì mới kéo dài được dư vị.
Hơn nữa, món vịt chiên này còn được bôi thêm một lớp mật ong bên ngoài, có vị ngọt thanh hợp với lớp da giòn, hơn nữa lớp mật ong hơi thấm vào thịt vịt khiến cảm giác tươi non càng thêm rõ ràng.
“Thật khó gặp.”
Bốn vị Ngự trù cho đánh giá cực cao.
Phần thứ hai được trình lên là món thịt giò kho truyền thống, màu sắc bóng loáng, đập vào mặt là mùi kho nức mũi.
Là một món kho, khác hoàn toàn với thịt vịt chiên giòn, phần da của chân giò cho cảm giác dai dai giòn giòn, những chi tiết nhỏ nhất trong món này đều được chau chuốt đến cực hạn, thịt được hầm mềm nhừ, khi gắp lên sẽ kéo theo một lớp nước sốt như keo, óng ánh trong suốt, chất thịt cũng vô cùng tươi mới, gắp một đũa bỏ vào miệng như muốn thăng thiên.
Không ngấy, không ngán, trước thơm sau cay, nhưng cay lại không khô.
“Xem ra là đã dùng nước sốt được ủ.” Một Ngự trù nói.
Đồng bạn của ông nói: “Nghe nói là nước sốt do vị trong truyền thuyết ủ.”
“Đúng không?” Ngự trù này lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Có thể một đường đi đến vòng này, trù nghệ quả thật bất phàm, các Ngự trù mong chờ món ăn thứ ba.
Món ăn thứ ba được che thật kín, khi bưng lên tiểu nhị phải dùng khăn che mũi kín mít.
Các Ngự trù cổ quái nhìn tên tiểu nhị, thầm nghĩ bộ chúng ta có bệnh truyền nhiễm hả? Hay là ngươi có bệnh?
Tiểu nhị đặt cái khay lên bàn, hít sâu một hơi, thấy chết không sờn mà mở cái nắp ra.
Các Ngự trù... Ngự trù bị hun đến ngã chổng vó, đùng đùng mà rớt xuống ghế!