[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm

Chương 209: [Thế giới thứ tư] Cố Thiếu, Xin Tự Trọng (27)




Sau khi mẹ Lâm dọn khỏi biệt thự, Tô Hòa nhờ Cảnh Miên Miên hỏi thăm hộ, xem có người bạn nào của cô ấy muốn mua nhà hay không.

Tô Hòa định bán nhà, chuyển căn nhà thành tiền, tiền vốn sẽ trả lại cho Cố Thời Diễn, còn tiền lời kia... tất cả sẽ thuộc về Tô Hòa.

Một năm trước, Cố Thời Diễn bỏ ra ba triệu mua căn biệt thự này, dựa theo giá nhà bây giờ, căn nhà này ít nhất cũng có thể bán được bốn triệu.

Tô Hòa ở giữa có thể kiếm được chút tiền, có khoản tiền này thì có thể đem đầu tư được rồi.

Vì sớm ngày cắt đứt, Tô Hòa ra giá rất tiện nghi.

Cảnh Miên Miên thấy Tô Hòa bán luôn nhà mà Cố Thời Diễn cho mình, trong lòng vô cùng vui mừng.

Bởi vì cô cảm thấy Tô Hòa thật sự bước ra khỏi sương mù ly hôn, quyết định dứt khoát với Cố Thời Diễn, nếu không cũng sẽ không kiên quyết bán cả nhà tân hôn như vậy.

Tô Hòa ra giá rất thấp, yêu cầu duy nhất của cô chính là muốn trả tiền một lần, như vậy chỉ cần một thủ tục sang tên là được rồi, có thể sớm ngày lấy được tiền.

Cảnh Miên Miên vì muốn giúp Tô Hòa bán căn nhà này đi, cô khắp nơi nhờ người hỏi thăm, còn đăng tin lên vòng bạn bè của mình.

Chuyện này trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cũng truyền tới tai của Cố Thời Diễn.

Người ở thành phố B biết Cố Thời Diễn và Lâm Thiển kết hôn không nhiều, bên Lâm Thiển chỉ có người nhà cô và Cảnh Miên Miên biết.

Bạn bè bên cạnh Cố Thời Diễn, người biết tuyệt đối không hơn năm người.

Lần này Cố Thời Diễn và Lâm Thiển ly hôn, hắn cũng không nói với ai, mọi người chẳng qua chỉ cảm thấy gần đây tâm tình Cố Thời Diễn không tốt, cho nên số lần tham gia tụ họp cũng nhiều hơn trước.

Mỗi lần Cố Thời Diễn xuất hiện trong các buổi tụ họp, hắn đều ngồi trong góc phòng bao, sau đó không nói một lời, yên lặng uống rượu.

Cho dù ai cũng có thể cảm nhận được khí thế đè nén tỏa ra trên người Cố Thời Diễn, cho nên không ai dám đến gần hắn kiếm chuyện.

Mọi người quậy thì quậy, cũng không dám ầm ĩ đến chỗ Cố Thời Diễn.

Thỉnh thoảng có người thăm dò, mở lời đùa giỡn với hắn, đối phương cũng chỉ có thể nhận được một lần vén mi nhìn sang của hắn.

Cái nhìn kia nhìn qua bình tĩnh, nhưng ánh mắt như mang theo gió bão, chớp mắt ập đến, khiến cho người kia rùng mình.

"Gần đây cậu sao vậy?" Minh Liêm ngồi xuống bên cạnh Cố Thời Diễn, "Cãi nhau với Lâm Thiển?"

Minh Liêm là bạn chơi thân từ nhỏ đến lớn của Cố Thời Diễn, hắn chính là người đầu tiên biết Cố Thời Diễn kết hôn với Lâm Thiển.

Bởi vì chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cho nên Minh Liêm rất hiểu Cố Thời Diễn, hơn nữa từ lúc bắt đầu, hắn đã mơ hồ cảm nhận được Cố Thời Diễn đối với Lâm Thiển không bình thường.

Cố Thời Diễn là một người lãnh đạm, nội liễm, bình thường rất ít lộ ra ưu tư, cũng chỉ có gặp chuyện của Lâm Thiển, suy nghĩ của hắn mới xuất hiện sự dao động.

Cho nên Minh Liêm thấy tâm tình của Cố Thời Diễn không tốt, hắn đoán nguyên nhân đầu tiên chính là Lâm Thiển.

Cố Thời Diễn không nói gì, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, đang lúc phun mây nhả khói, khói mù lượn lờ quanh gương mặt lạnh lùng của hắn.

Cặp mắt đen kia mang theo phiền muộn và ngoan lệ.

Nhìn thấy Cố Thời Diễn như vậy, Minh Liêm cũng hiểu là mình nói đúng trọng điểm, trên gương mặt đẹp trai của hắn lướt qua một nụ cười châm biếm.

"Thật không ngờ đó, cậu lại có ngày buồn rầu vì một người phụ nữ." Minh Liêm trêu ghẹo một câu, sau đó mới mở miệng, "Nói một chút xem, cậu và Lâm Thiển thế nào, tôi có thể giúp cậu tham khảo một chút."

Từ khi Tô Hòa dọn ra khỏi Cố gia, người hầu trong nhà, bao gồm cả Lý tẩu cũng không dám nhắc đến cái tên Lâm Thiển này nữa.

Nghe Minh Liêm không hiểu chuyện nói ra hai chữ này, mi mắt Cố Thời Diễn càng thêm âm lạnh, hắn hung hăng hít một hơi khói.

"Gần đây hai người không hòa thuận?" Nhìn thấy Cố Thời Diễn như vậy, Minh Liêm cảm thấy nhức đầu.

Không đợi Cố Thời Diễn trả lời, Nghiêm Tước cầm điện thoại bên cạnh Minh Liêm cũng nhào tới, hắn khó hiểu hỏi Cố Thời Diễn.

"Thời Diễn, sau cậu lại bán căn nhà "Thịnh Thế Niên Hoa" kia, đó không phải nhà cậu mua cho Lâm Thiển sao?" Nghiêm Tước.