Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 1037




Quý Thư toàn thân cứng ngắc, con ngươi run rẩy, nữ nhân váy đỏ giống đầu rắn một dạng xiêu xiêu vẹo vẹo từ dưới đất nhanh chóng bò lên, hai tay giơ cái thanh rìu kia --

"Đoàng!"

Khóe miệng toét ra nụ cười bảo trì đường cong trong khoảnh khắc đó, rìu trong tay nữ nhân váy đỏ bang đương một lần rơi vào mặt đất.

"Đoàng!" lại là một súng nhắm ngay đầu ả, giống huyết hoa tràn ra, nữ nhân ngoẹo đầu, nhìn về phía kẻ cầm đầu.

Trầm Mộc Bạch liền lui về phía sau mấy bước, rõ ràng muốn chạy trốn, nhưng hai chân vẫn không khỏi khống chế định lực ở nguyên chỗ.

Đứng ở cách đó không xa nam nhân trên xe lửa nhảy xuống, nam nhân mang mũ người mặc áo khoác màu đen, trong tay giơ lên một khẩu súng, thẳng tắp hướng ngay nơi này.

"Mày cho rằng tao sẽ chết sao?" Nữ nhân váy đỏ cười khanh khách đứng lên, từ dưới đất nhặt lên cái thanh lưỡi rìu dính đầy máu kia, chân trắng nõn đạp trên mặt đất, còn chưa kịp đi một bước, chỗ lồng ngực liền trúng một súng.

"Như vậy chứ?" Một đường tiếng nói nhu nhu vang lên, nam nhân trong tay cầm súng, nghiêng đầu một chút, ngữ khí nói không nên lời quỷ dị cổ quái.

Nữ nhân váy đỏ không thể tin trợn to con mắt, đỉnh đầu huyết dịch thành cỗ chảy xuống, lan tràn mí mắt mũi trượt xuống mà xuống, nhỏ giọt xuống đất, choáng mở một đường dấu vết nhìn thấy mà giật mình.

Nơi trung tâm trái tim lại trúng một súng, thân thể nữ nhân váy đỏ ngã xuống, trong tay rìu trượt xuống. Nguyên cái đầu bị cắt thành một nửa, lộ ra nội bộ khí quan hồng hồng bạch bạch, làm cho người ta nhìn thẳng buồn nôn.

Nam nhân này..

Trầm Mộc Bạch khống chế không nổi thân thể run rẩy, cô nắm chặt tay Quý Thư, hắn cũng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.

Đối phương không nhìn nữ nhân trên mặt đất một chút nữa, trực tiếp giẫm lên thi thể ả chậm rãi đi tới.

Trầm Mộc Bạch không chỗ lui về sau, nắm chặt tay Quý Thư.

Nam nhân cũng không có mặt, nói đúng ra, hắn ta chỉ là lộ ra một đôi ánh mắt đỏ như máu, mang theo một cái mặt nạ thằng hề cổ quái. Thằng hề hai bên khóe miệng mở to, cho người ta một loại cảm giác mỉm cười quỷ dị không rét mà run.

Ánh mắt của hắn ta rơi vào hai người nắm tay cùng một chỗ thật chặt, sau đó chuyển dời đến trên mặt thiếu nữ, nói một câu ai cũng nghe không hiểu, "Đã lâu không gặp."

Quý Thư nhìn chằm chằm hắn ta, gắt gao bắt lấy tay thiếu nữ, không chỗ lui về phía sau.

Giống như là phát giác được đối phương sợ hãi bất an tâm thần bất định, Trầm Mộc Bạch nắm tay lấy hắn, đối với nam nhân mang theo mặt nạ thằng hề cách bọn họ vài mét dâng lên một cỗ cảnh giác trước đó chưa từng có "Anh là ai?"

Nam nhân nghiêng đầu một chút, trong cổ họng phát ra một đường tiếng cười cổ quái quỷ dị, "Tôi là ai?"

Hắn ta giơ súng lên, nhắm ngay Quý Thư.

Trầm Mộc Bạch vội vàng che đối phương lại, cả người giống như là bị nghịch lân đụng phải, gắt gao trừng mắt nam nhân.

Nam nhân này thực lực rất mạnh, cũng rất đáng sợ.

Thậm chí so với nữ nhân váy đỏ kia còn muốn cho người cảm thấy kinh dị, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm cô, toàn thân cao thấp da thịt cốt nhục đều giống như bị liếm qua một lần, không nói ra được rùng mình.

"Hệ thống, ta muốn đổi." Trầm Mộc Bạch hít một hơi thật sâu, trong lòng bàn tay cô cũng là mồ hôi, tay chân không bị khống chế khẽ run đứng lên.

Đúng lúc này, nam nhân mang theo mặt nạ thằng hề ôn nhu nói, "Ta biết bí mật của cô." Nam nhân có chút nghiêng nghiêng mặt, trên mặt nạ đường cong nhếch môi càng ngày càng khủng bố quỷ dị.

Trầm Mộc Bạch cả người đều cứng lại rồi, cô gian nan phun ra một câu, "Hệ thống."

Hệ thống cũng cảm thấy nam nhân này rất cổ quái, "Trước đừng hoảng hốt, đối phương thoạt nhìn giống như không phải muốn giết cô."