Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 168




..

Bất kể như thế nào, Trầm Mộc Bạch vẫn là phải đối mặt với hiện thực, vừa nghĩ tới tối nay vẫn phải là đi cho Tô Hoài Ngôn học kèm cô đã cảm thấy nhân sinh thật gian nan.

Chu Giai Lâm rõ ràng không cảm giác được cô đang buồn khổ, còn một mặt trăm mối vẫn không có cách giải nói, "Tớ phát hiện gần đây Tô Hoài Ngôn học đệ trở nên ngoan ngoãn không ít nha, phải biết lấy cái tính tình kia của hắn là tuyệt đối sẽ không thành thành thật thật qua cuộc sống cấp ba. Ai, Tô Nhất Y, em trai nhà cậu gần đây có phải hay không đang yêu đương nha?"

Trầm Mộc Bạch bị sặc nước miếng, phát ra tiếng ho khan dữ dội.

Chu Giai Lâm dùng ánh mắt hồ nghi nhìn cô, "Thế nào? Chẳng lẽ bị tớ nói trúng?"

Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm cô nói, "Câuk cảm thấy một nam sinh tâm lý biến thái lấy đùa bỡn người khác làm thú vui sẽ chân chính thích một người sao?"

Chu Giai Lâm suy nghĩ một chút nói, "Sẽ đi, loại người này theo người khác giống như vĩnh viễn sẽ yêu duy nhất một người, bởi vì hắn còn không có gặp gỡ nữ sinh khác."

Trầm Mộc Bạch chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi, "Có khả năng chẳng qua là cảm thấy chơi vui hay không?"

Chu Giai Lâm "Cũng không bài trừ loại khả năng này, điều kiện tiên quyết là từng có ví dụ của loại này."

Trầm Mộc Bạch nghĩ đến Tô Hoài Ngôn lịch sử tình cảm sạch sẽ giống như giấy trắng, lập tức ỉu xìu.

Chu Giai Lâm kỳ quái nói, "Cậu hỏi cái này làm gì? Bất quá cái từ hình dung này có chút quen nha, không phải Tô Hoài Ngôn học đệ sao?"

Trầm Mộc Bạch vô cùng bình tĩnh nói, "Cậu nghĩ nhiều."

Tô Hoài Ngôn không yêu học tập, trước kia trốn học, trốn học đánh nhau là chuyện thường, mỗi lần kiểm tra cũng là rất qua loa giao bài thi, thành tích trong lớp đó là đếm ngược từ dưới lên.

Muốn làm cho đối phương học tập cho giỏi hàng ngày hướng đi lên, Trầm Mộc Bạch cảm thấy so với trốn học đánh nhau còn khó hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng ngủ.

Cửa phòng bị mở ra, một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, thiếu niên nở nụ cười, bên môi nhàn nhạt lúm đồng tiền dị thường ngọt mềm, đôi tròng mắt kia thẳng thắn nhìn cô, "Chị, chị đã đến."

Trầm Mộc Bạch ra vẻ trấn định nhẹ gật đầu.

Tô Hoài Ngôn đáy mắt ý cười sâu sắc, phía bên trái lui một bước, dùng thanh âm mềm mại mở miệng nói ra, "Vào đi."

Trầm Mộc Bạch kiên trì đi vào.

Thân thể hai người dựa chung một chỗ, Trầm Mộc Bạch ánh mắt nhìn chằm chằm vở, thấp giọng giảng giải.

Làm cho người ta không cách nào coi nhẹ nhiệt độ cơ thể truyền đến, cô không khỏi kéo ra khóe miệng nói, "Tô Hoài Ngôn, cậu có thể hay không đừng sát lại gần như vậy?"

Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên bên tai, thiếu niên chẳng những không có rời xa, còn càng thêm làm càn dán chặt, "Chị vì sao không liếc lấy tôi một cái?"

Huyệt thái dương Trầm Mộc Bạch nhảy lên, bản thân dời khỏi ghế.

Tô Hoài Ngôn hơi nheo mắt lại, sau đó chậm rãi cười, "Chị sợ tôi như vậy làm cái gì?"

Trầm Mộc Bạch không có trả lời hắn, mà là tiếp tục giảng giải, sau đó dò hỏi, "Hiểu không?"

Nhìn thiếu nữ rõ ràng kháng cự hắn tới gần, Tô Hoài Ngôn có chút nghiêng đầu một chút nói, "Chị cách xa như vậy, tôi nghe không rõ."

Trầm Mộc Bạch, "..."

ahihi chứ nghe không rõ.

Thiếu niên cười đến đầu cô sợ run lên, cuối cùng vẫn thỏa hiệp kéo gần lại khoảng cách, tiếp tục giảng giải.

Đang ở trên giấy viết ra đáp án đề kia, Tô Hoài Ngôn quay đầu, lộ ra một nụ cười mười điểm nhu thuận, "Là dạng này sao?"

Nhìn thiếu niên dễ dàng liền giải đáp ra, Trầm Mộc Bạch trong lòng có loại cảm giác kỳ quái không hài hòa, nhưng là nghĩ đến đối phương vốn là có một đầu óc thông minh, lại không chậm hiểu, thế là gật đầu nói, "Ừ, đúng."

Tô Hoài Ngôn lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào, nhìn chằm chằm cô, phát ra lời nói mềm mại nhu hòa, "Tất nhiên tôi đáp đúng, chị thưởng cho tôi cái gì?"