Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 433




Sau khi ôm người thả vào phòng ngủ, Tiểu Quai còn chưa kịp buông lỏng một hơi, người trên giường bắt đầu không an phận quay người lần nữa bắt được người đứng bên giường.

Tiểu Quai có chút khóc không ra nước mắt nói, "Dụ ca, anh trước chờ tôi một chút, tôi đi gọi điện thoại cùng tài xế bọn họ nói một chút."

Dụ Cảnh Thần nhẹ gật đầu.

Sau khi Tiểu Quai rời khỏi đây, ánh mắt của hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người nằm ở trên giường.

Đối phương ngủ yên tĩnh bộ dáng rất mê người, trên mặt trắng nõn bởi vì đỏ ửng lộ ra càng thêm mỹ lệ, bờ môi hiện ra thủy quang để cho người ta muốn hôn một cái.

Trên thực tế, Dụ Cảnh Thần cũng làm như vậy rồi, hắn cúi người tiến đến bên môi đối phương, hôn một chút, trầm thấp cười một tiếng, "Hiểu Tinh tỷ thật đáng yêu."

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc này, nói khẽ, "Còn nhớ rõ lần kia lúc diễn hôn, tôi suýt nữa liền khống chế không nổi mình."

Trầm Mộc Bạch đang trong giấc mộng, đối với hết thảy chuyện phát sinh không biết chút nào.

Dụ Cảnh Thần nhìn cô chằm chằm mấy giây, lần nữa đem môi che lên, trằn trọc xay nghiền lấy, sau đó theo đầu khe hở chui kia vào, câu lộng lấy đối phương mềm mại.

Nhẹ nhàng tiếng nước đọng ở trong phòng ngủ tĩnh mịch vang lên, trong lúc ngủ mơ Trầm Mộc Bạch mơ mơ màng màng mở ra con ngươi ướt sũng.

Dụ Cảnh Thần ngây ngẩn cả người, hắn khẽ rũ xuống mi mắt, nhìn chăm chú lên con ngươi đối phương, thử dò xét nói, "Hiểu Tinh tỷ?"

Trầm Mộc Bạch lầm bầm một câu gì, lại rất nhanh nhắm mắt lại, phát ra nhàn nhạt hô hấp.

Dụ Cảnh Thần che trán cười cười, cong lên cặp con ngươi xinh đẹp nói, "Thật muốn.. Đem em một hơi nuốt vào."

* * *

Trầm Mộc Bạch khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy hơi nhức đầu còn có chút choáng, đơn giản rửa mặt một lần liền đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào trong phòng khách.

Một trận hương thơm làm người thèm truyền vào bên trong cánh mũi, cô không khỏi con mắt hơi sáng.

Khi thấy cái thân ảnh quen thuộc kia, Trầm Mộc Bạch ngẩn người nói, "Cảnh Thần?"

Dụ Cảnh Thần nghe được thanh âm xoay người lại, mang trên mặt ngại ngùng cười, "Hiểu Tinh tỷ, chị dậy rồi."

Trầm Mộc Bạch một mặt mơ hồ đang suy nghĩ đối phương làm sao chạy đến nhà cô, thanh âm Tiểu Quai vang lên bên tai, "Hiểu Tinh tỷ, chị đầu còn đau không?"

Trầm Mộc Bạch vội đem Tiểu Quai kéo đến một bên, thấp giọng chất vấn, "Hắn làm sao ở trong căn hộ của chị?"

Tiểu Quai mang trên mặt thần tình cổ quái nói, "Hiểu Tinh tỷ, chị không nhớ rõ đêm qua chuyện gì xảy ra sao?"

Trầm Mộc Bạch đột nhiên có loại dự cảm bất thường.

Tiểu Quai thấy cô như vậy, vội vàng đem chuyện phát sinh ngày hôm qua nói một lần.

Trầm Mộc Bạch quả thực muốn tìm một cái động đem mình chôn vào, hết lần này tới lần khác lúc này, bên kia Dụ Cảnh Thần đã đem bữa sáng đã làm tốt bưng lên bàn, lộ ra một cái nụ cười ngượng ngùng nói, "Bữa sáng làm xong."

Bánh mì nướng đến vừa đúng, trứng gà màu vàng kim thoạt nhìn rất muốn ăn, còn có cháo thịt nạc thơm ngào ngạt, để cho người ta không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi.

Trầm Mộc Bạch thỏa mãn cắn một miếng bánh mì, lại uống một hơi cháo thịt nạc, hoàn toàn quên đi xấu hổ trước đó, giơ ngón tay cái lên nói, "Cảnh Thần, cậu nấu ăn thật giỏi!"

Dụ Cảnh Thần bị thổi phồng đến mức có chút xấu hổ, trên mặt trồi lên một vòng nhàn nhạt đỏ ửng, khiêm tốn nói, "Chỉ là đơn giản biết một chút thôi."

Tiểu Quai cũng ăn được rất có khẩu vị, nhịn không được nói, "Dụ ca, anh người tốt dáng dấp lại đẹp mắt, hiện tại còn biết nấu cơm, về sau ai gả cho anh thì có phúc."

Dụ Cảnh Thần lông mi dài mà cong vểnh lên hơi run một chút rung động, ngước mắt vụng trộm nhìn thoáng qua Trầm Mộc Bạch, có chút thẹn thùng nói, "Còn sớm."