Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 798




Trần Gia Huy bị dọa đến khẽ run rẩy, có chút bối rối nhìn chung quanh phòng học một chút, "Tả Ngộ ở chỗ này?"

Bắp chân hắn ta đều đang run lên, con ngươi có chút co vào.

Đỗ Dao càng là sắp khóc lên, nước mắt nước mũi lập tức cùng rơi xuống, "Tả Ngộ, cậu bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta sai rồi."

Cô ta nắm thật chặt đồ vật trong tay, động tác là tư thế phòng ngự.

Trầm Mộc Bạch lúc này mới lên tiếng nói, "Hắn đã đi."

Trần Gia Huy thở phào một hơi, có chút xụi lơ ngồi xuống bên cạnh.

Đỗ Dao không dám hiện tại lập tức liền về nhà, bằng không cô ta cũng sẽ không lựa chọn cùng Trần Gia Huy ở cùng một chỗ, "Hạ Diệp, chúng ta bây giờ phải làm sao bây giờ?"

Dưới cái nhìn của cô ta, Hạ Diệp mặc dù cùng trước kia không giống nhau, nhưng là từ khi đối phương cứu Trần Gia Huy bọn họ, mà bị Tả Ngộ mang thù, liền vô ý thức coi Hạ Diệp làm đồng bạn.

Trên thực tế, Trầm Mộc Bạch cũng không biết nên làm cái gì, chính mạng nhỏ của cô đều khó bảo toàn, còn muốn quan tâm tính mệnh mấy người này, quả thực tay không thể quá dài.

"Nếu là Tả Ngộ muốn giết các người, coi như các người xuất ngoại cũng vô dụng."

"Tôi không muốn chết.." Đỗ Dao đã khóc lên, nước mắt nước mũi đầy mặt, gần như có chút sụp đổ nói, "Trong nhà của tôi điều kiện không tốt, tôi còn muốn thi đại học, tôi không muốn chết.."

Trần Gia Huy vốn là sợ hãi, bị cô ta khóc đến càng là tâm tình nôn nóng bất an, nổi nóng đạp đạp góc bàn, "Câm miệng cho tôi!"

Đỗ Dao thần sắc gần như có chút oán hận nhìn hắn ta một cái, "Nếu không phải là các người lúc trước uy hiếp tôi, tôi căn bản sẽ không làm ra những chuyện kia, Tả Ngộ giận liền không phải là tôi."

Trần Gia Huy sắc mặt cùng kỳ khó coi, cười lạnh một tiếng nói, "Không có quan hệ gì với cậu? Là ai lúc trước vì danh ngạch cử đi còn có số tiền thưởng kia, tôi? Hay là Chu Hạo? Hay là Hà Đại Vĩ?"

Đỗ Dao run rẩy nói không ra lời.

Đúng vào lúc này, Chu Hạo mặt mũi tràn đầy sợ hãi từ bên ngoài đi vào, thở cũng không dám ra một hơi chen đến bên cạnh bọn họ, "Các người tại sao còn chưa đi?"

"Cậu không phải cũng vậy sao?" Trần Gia Huy tâm tình bực bội từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đốt lên.

Đỗ Dao chán ghét mùi thuốc lá, nhưng không thể không nhẫn nhịn, khuôn mặt trắng bệch đến khó coi.

"Hà Đại Vĩ đâu?" Trần Gia Huy hít một hơi khói, ý đồ kiềm chế sợ hãi và bất an trong lồng ngực tràn đầy.

Chu Hạo sắc mặt không tốt nói, "Hắn đã đi."

"Đi rồi?" Trần Gia Huy cười lạnh một tiếng, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, gằn từng chữ một, "Các người nói, Tả Ngộ mục tiêu bây giờ có phải là hắn hay không?"

Hắn ta ngữ khí có chút chờ đợi, thậm chí còn có một tia nhảy cẫng.

Nhưng mà hai người còn lại cũng không cảm thấy đến có cái gì, nhất là Chu Hạo, cơ hồ là chậm thở ra một hơi, "Không biết."

Đỗ Dao nắm lấy đồ vật trong tay, trong mắt thấy không rõ lắm là thần sắc gì, "Liền xem như, Tả Ngộ sẽ bỏ qua chúng ta sao?"

"Các người cảm thấy có khả năng sao?" Một mực thờ ơ lạnh nhạt Trầm Mộc Bạch đột nhiên mở miệng nói một câu.

Chu Hạo bởi vì quá mức sợ hãi, vô ý thức không để ý đến Trầm Mộc Bạch trong góc, nghe được cô mở miệng, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện không được tự nhiên, "Chẳng lẽ hắn còn muốn giết chúng ta tất cả mọi người hay sao?"

Hắn ta lời nói âm tiết cứng rắn xuống, Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao mặt mũi phờ phạc không nói lời nào.

Tất cả dấu hiệu cùng ngoài ý muốn đều biểu lộ, Tả Ngộ đúng là muốn đem tất cả mọi người bọn họ đều giết chết.

Đỗ Dao đã bắt đầu hối hận, cô ta hận bản thân bị ma quỷ ám ảnh, ôm đầu nghẹn ngào khóc lên.

Trần Gia Huy bực bội đem một nửa điếu thuốc còn lại ném trên mặt đất, sau đó dùng chân đè xuống, "Mẹ.".