[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 155: Võng du tiểu khả ái (39)




Editor: Nha Đam


Mặt đất rải đầy kẹo, hắn dùng một tay kẹp chặt hộp kẹo.


Diệp Cẩn cụp mắt xuống, chợt nhớ ra tay cô vẫn đang đè dưới thân mình, hắn ấn ngón tay xuống đất, hơi đẩy người lên.


"Có đau không?"


Thiếu niên vẫn duy trì động tác, một bên nhẹ giọng hỏi cô.


Phong Thiển chớp mắt.


Cô nhẹ nhàng: "Không đau."


Phong Thiển rút tay lại và từ từ leo lên khỏi người mảnh nhỏ.


Sau khi đứng vững, cô cúi xuống và đưa một tay về phía hắn.


Ánh nắng nhẹ hắt vào từ bên ngoài ô cửa kính, phản chiếu đôi lông mày thanh tú của cô.


Đôi mắt đen của thiếu niên lóe lên, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng, ánh mắt chậm rãi rơi vào bàn tay đang duỗi của cô.


Đôi mi thanh mảnh của hắn khẽ rũ xuống, hắn từ từ vươn tay ra rồi nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay cô.


Cái chạm tay ấm áp khiến hắn nhớ đến cảnh tượng trong trò chơi, đối phương đan tay mình rồi từ từ nắm lại.


Nghĩ đến đây, vành tai thiếu niên ẩn dưới làn tóc đen nhánh càng đỏ hơn.


Phong Thiển siết chặt tay Diệp Cẩn, dùng sức kéo đối phương lên.


Thiếu niên bật dậy khỏi mặt đất, đứng ngay ngắn trước mặt cô.


Hắn rất muốn hỏi đối phương —— vì sao lại đột nhiên nhảy qua đây.


Nhưng......


Loại vấn đề này luôn cảm thấy khó nói ra.


Diệp Cẩn chỉ nhíu mày và mím môi, không lên tiếng.


Phong Thiển nghĩ đối phương đang thẹn thùng.


Cô cảm thấy không thể giải thích được, hơi kỳ lạ.


Điện Hạ rõ ràng là một người lạnh lùng như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người ta đóng băng.


Nhưng những mảnh nhỏ của Điện hạ trong mỗi thế giới nhỏ bé này lại ngoan như vậy.


Khi xấu hổ thì cực kỳ đáng yêu.


Hơn nữa, trong mỗi thế giới, mảnh nhỏ luôn có quan hệ với cô.


Cô theo bản năng sẽ sinh ra hảo cảm với mảnh nhỏ.


Phong Thiển thậm chí còn không nhận thấy điều này.


Bên cạnh đó, mảnh nhỏ là người như vậy, rất khó không cho người ta sinh ra hảo cảm.


Đầu tiên, có thể thu hoạch được một đám nhan phấn.


"Nếu ... Không có chuyện, tôi liền ... về trước."


Thiếu niên cúi đầu, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất trong trẻo dễ chịu. Vì tông giọng trầm và mềm nên trông hắn có vẻ ngoan mềm đáng yêu.


Phong Thiển nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ và gật đầu: "Ừ."


Nghe vậy, Diệp Cẩn lại ngoan ngoãn cúi xuống, từ từ nhặt những viên kẹo rơi vãi dưới đất, cho vào hộp đàng hoàng rồi đậy nắp lại.


Hắn nói nhỏ: "Cảm ơn."


Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc: "Không có gì."


Thiếu niên mím môi, chiếc dây băng màu trắng bạc buộc trên trán phản chiếu ánh nắng vàng.


Hắn nhướng mắt nhìn cô, chạm phải ánh mắt của đối phương, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt.


Đôi mắt hắn lặng lẽ rơi vào hộp kẹo trên tay.


Hắn cúi đầu, hơi hơi cong mắt.


"Từ đã."


Cô đột nhiên nói.


Hắn hơi khó hiểu và ngước mắt lên.


Phong Thiển nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của thiếu niên, chớp chớp, "Cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút."


Thiếu niên sửng sốt, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, sau khi mở khóa liền chậm rãi đưa cho cô.


Phong Thiển nhận điện thoại từ hắn, sau đó cúi đầu.


Trượt nhẹ ngón tay trên màn hình.


Một lúc sau, điện thoại đã được trả lại cho đối phương.


"Đây là số điện thoại di động của tôi, nếu có gì thì liên hệ với tôi."


Ừm.


Kể cả không có việc gì cũng có thể tìm cô.


Diệp Cẩn lấy lại điện thoại và nhìn xuống danh bạ trên điện thoại hắn.


Hắn mím môi, hàng mi dài che khuất ánh mắt đang dần thay đổi.


"Ừm."


Thiếu niên nhẹ nhàng đáp.


Hắn ngoan ngoãn rời khỏi phòng làm việc của cô.


Từ khi rời khỏi tập đoàn Phong Vân cho đến khi trở về nhà.


Hắn vẫn thất thần như cũ, nhưng trong ngực thì tràn đầy vui sướng.


Cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng có một loại quen thuộc không thể giải thích được.


Nói chung là, rất thích ...


*****


Đã hứa với các bạn là hôm nay sẽ đăng 2 chương nên mình tranh thủ làm đây ^^