[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 165: Võng du tiểu khả ái (49)




Editor: Nha Đam


Cho nên......


Cho dù thiệp mời có thoả đáng hay không?


Chúng người chơi vẫn quyết định, sao có thể bỏ qua được? Tất nhiên là phải đi dự đám cưới rồi!


...


Tiên Cung.


Thiếu niên bạch y yên lặng ngồi trên giường, nhìn chằm chằm xuống hỉ phục màu đỏ xinh đẹp trên tay.


Bởi vì được thiết kế cho nên cực lỳ đẹp.


Diệp Cẩn mím môi, mắt cong cong.


Mắt hắn lúc này chứa đầy tinh quang.


Thay hỉ phục.


Màu đỏ tươi làm cho nước da của hắn trở nên trắng hơn.


Thiếu niên giơ tay ngưng tụ một tấm thủy kính, thất thần nhìn mình trong gương.


Khóe môi bất giác cong lên.


Kết hôn......


Thiếu niên nói ra hai chữ này trong lòng âm thầm vui sướng vô cùng.


Thay xong quần áo, thiếu niên bước ra khỏi Tiên Cung, cưỡi con thần thú thiên mã bay về phía Ma Cung.


Con thần thú thiên mã này Phong Thiển đã tặng cho hắn.


Cô muốn hắn phải cưỡi một con ngựa đến, lúc kết hôn cũng không giống người thường .


Vì vậy thiếu nữ mắc bệnh ung thư lười kia lần đầu tiên phá lệ chạy đến tiên ảnh ẩn trên bản đồ, dành cả buổi sáng để bắt con ngựa có ngoại hình tuyệt vời và hiệu suất cũng tuyệt vời này.


Kết quả là, con linh thú thiên mã cao cao tại thượng đã trở thành một con thú cưỡi để đón dâu.


Người chơi trên đất liền không thể không ngẩng đầu lên trời khi thiên mã đó đi qua.


OMG...


Con thú cưỡi này, tuyệt vời quá!


Vào lúc này, Phong Thiển đang ngồi trong Ma Cung.


Cô khoác lên mình bộ váy cưới màu đỏ lửa vô cùng xinh đẹp.


Hết lớp sa mỏng này đến lớp sa mỏng khác, sợi chỉ cũng được làm bằng vàng và bạc.


Chúng cùng nhau dệt nên chiếc váy cưới đẹp nhất trên người cô.


Phong Thiển ngáp dài, chạm vào chiếc mũ phượng tinh xảo và nặng nề trên đầu.


Haizz.


Nặng quá.


Sớm biết như vậu, cô đã bảo họ làm một cái nhẹ hơn một chút.


Cô chán nản.


Nó giống như một tảng đá lớn đè lên đầu cô vậy, nặng quá.


Cô chán nản liếc nhìn thời gian.


Giờ lành sắp đến rồi.


Tập tục kết hôn trong game được mô phỏng theo phong tục thành thân ở cổ đại nhưng không hề sao chép hoàn toàn mà còn lồng ghép thêm một số yếu tố hiện đại. Tất nhiên, người chơi cũng có thể tự thêm thắt theo sở thích của mình.


Phong Thiển liếc nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhanh chóng sờ lên chiếc khăn trùm đầu bằng hồng sa ở bên cạnh, trùm lên đỉnh đầu.


Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa.


Là mảnh nhỏ.


Thiếu niên mặc hỉ phục màu đỏ sững sờ nhìn cô gái đang ngồi trên giường với đôi mắt đen như mực.


Khuôn mặt của cô kia bị che bởi chiếc khăn trùm màu đỏ, mơ hồ không rõ.


Nhưng mà quả thực rất đẹp.


Ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên cầm lấy khung cửa, trong lòng đột nhiên có chút hồi hộp.


Hắn bước chậm về phía cô.


Cho đến khi, đứng yên trước đối phương.


Thiếu niên vẫn còn ngẩn ngơ như cũ.


Phong Thiển cảm thấy khó hiểu.


Tại sao mảnh nhỏ lại đứng rất lâu mà không chuyển động?


Cô đưa tay lên quơ quơ trước mắt hắn.


Diệp Cẩn định thần lại, nắm lấy bàn tay của cô đang đong đưa trước mắt mình.


Ngón tay của hắn hơi lạnh, từ từ cầm lấy ngón tay ấm áp của cô.


Thiếu niên cụp mắt trầm giọng nói: "Thiển Thiển, giờ lành đã đến. Đã đến lúc ... Đi rồi."


Cô gật đầu.


Những hạt ngọc trên mũ phượng lấp lánh theo chuyển động của cô.


Thiếu niên cong mắt, nắm tay cô, cẩn thận dẫn đối phương ra khỏi phòng.


Dịu dàng đưa cô lên kiệu hoa.


Mãi đến khi nhìn thấy cô ngồi xuống, đóng cửa xe lại, thiếu niên mới thu lại ánh mắt, cưỡi thiên mã lần nữa.


Trên đường trở về Tiên Cung.


Người bán hoa hồng NPC rắc những cánh hoa trong giỏ hoa một cách có trật tự.


Một lúc sau.


Trên không trung của trò chơi bỗng nhiên có tiếng pháo hoa nở rộ.


Một đám tuyển thủ không khỏi ngước mắt lên nhìn bầu trời.


Chỉ thấy trên bầu trời xanh, dường như có vô số thứ sáng chói đang rơi xuống.


Lại gần, mọi người đều có thể nhìn rõ vật sáng đó.


Lá vàng?!!


Chẳng bao lâu, con đường chính từ Ma Cung đến Tiên Cung đã được bao phủ bởi một lớp lá vàng dày.


Người chơi bên đường nhặt lá vàng đến mềm tay.


*****


Đếm ngược 4 chương nào ^^