Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 37: Cổ Đại: Vả Mặt Nữ Chủ Xuyên Không Vạn Người Mê (6)




“Đừng có gấp, chậm rãi nói.” Điền Tuyết Lan hơi cười, bộ dáng bình tĩnh rất là thanh thản.

“Trong cung truyền ra tin, nói là Vương gia bị trọng thương, vì bảo hộ Hoàng Hậu nương nương.” Tập Hương ấp úng nói.

“Không biết vị Hoàng Hậu nương nương này của chúng ta có bị thương hay không đây!” Điền Tuyết Lan cũng không nóng nảy, dù sao nàng không có gì cảm tình gì với Thác Bạt Chân, chỉ là cười như không cười nói một câu, trong lúc đó không quên dùng ánh mắt quét hướng Tư Tuyết Y.

Nhắc tới cái này Tập Hương liền đầy mình oán giận, thao thao bất tuyệt nói, “Hoàng Hậu nương nương có thể có chuyện gì chứ? Có nhiều hộ vệ như vậy còn có Vương gia chúng ta liều chết bảo vệ, nàng ta tất nhiên là lông tóc không tổn hao gì. Đáng tiếc chính là Vương gia chúng ta thân bị trọng thương ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa mất luôn, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trong cung, chỉ sợ chờ lát nữa liền phải có người tới mời Tư thần y đi chẩn trị cho Vương gia.”

Chủ tử nhà nàng ôn nhu hiền thục lớn lên cũng không kém, vì sao Vương gia lại không thấy điểm tốt của chủ tử chứ? Càng muốn đi liều sống liều chết vì một nữ nhân không liên quan, thật là tức chết nàng.

Thật cẩn thận nhìn nhìn Điền Tuyết Lan, Tập Hương nói, “Chủ tử ngươi không tức giận sao?”

“Ta có cái gì mà tức giận?” Điền Tuyết Lan nhún vai, Thác Bạt Chân tự mình nguyện ý tìm chết liên quan gì đến nàng chứ? Nàng chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được. Thậm chí nàng hy vọng đem chuyện này nháo lớn, tốt nhất nháo đến nỗi mọi người đều biết, như vậy mới thú vị.

“Tư thần y, ngươi hiện tại nguyện ý tin tưởng ta chưa! Phu quân của ta vì Hoàng Hậu nương nương cả mạng cũng bỏ, mà ta cái này thê tử thân hoạn bệnh nặng hắn ta lại liền xem ta liếc mắt một cái đều không muốn, ai đúng ai sai ngươi hẳn là thấy rõ ràng minh bạch.”

Tư Tuyết Y không rên một tiếng, lại nghe Điền Tuyết Lan nói tiếp, “Nếu Tư thần y trong lòng như cũ còn có nghi ngờ, ngươi có thể cùng ta cùng đi nhìn xem thương thế Vương gia nhà ta, xem hắn ta có phải nguyện ý đánh bạc tánh mạng vì Hoàng Hậu nương nương hay không.”

Tư Tuyết Y biểu tình hình như có buông lỏng, bởi vì hắn nhìn ra được nữ tử trước mặt không phải nói dối, hơn nữa hắn cũng nghe nói An Thân vương cũng không thích Vương phi, làm như trong lòng có người.

“Tư thần y chúng ta đi thôi, tuy rằng Vương gia nhà ta tâm tâm niệm niệm nữ nhân của người khác, nhưng ta người làm thê tử này lại không thể không quan tâm hắn ta.” Điền Tuyết Lan đứng lên xoa tóc mai xoã tung, dẫn đầu đi ra ngoài.

Bởi vì An Thân Vương gia bị trọng thương không thể di động, cho nên chỉ có thể sắp xếp hắn ta thiên điện Phượng Nghi Cung, lúc Điền Tuyết Lan bọn họ đến Hoàng Hậu nương nương đang ghé vào trên người An Thân Vương gia khóc sướt mướt, so với người thê tử Điền Tuyết Lan này càng thêm tận chức tận trách, làm người muốn không nghi ngờ cũng khó.

Cho dù An Thân Vương gia là vì cứu Hoàng Hậu mới thân bị trọng thương, nhưng dù sao bọn họ một người đã làm thê người khác một người đã làm phu người khác, hơn nữa còn là quan hệ thúc tẩu, vậy mà lại thân mật như thế thật sự là khó coi.

Hoàng Hậu người mặc phượng bào màu đỏ rực, trên mặt trang điểm nhàn nhạt tinh xảo, dáng vẻ hoa lê dính hạt mưa đủ để khiến cho bất luận kẻ nào thương tiếc, tướng mạo thanh thuần tuyệt mỹ quả thật có tư cách làm người điên cuồng.

Lúc Điền Tuyết Lan tiến vào cũng không có gây tiếng vang quá lớn, mọi người cũng đều không có chú ý tới vị Vương phi không có bao nhiêu cảm giác tồn tại này. Cho đến khi nàng đi đến phía sau Hoàng Hậu nương nương, mọi người mới phát hiện nàng. Đột nhiên cảnh giác vị này mới là Vương phi An Thân Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, chân chính hẳn là bi thương khóc thút thít người đến tột cùng là ai.

“Nương nương, nước tới.” Cung nữ bưng một chậu nước tới, Hoàng Hậu không chút nghĩ ngợi chà lau mồ hôi cho Thác Bạt Chân, nửa điểm không có phát hiện Điền Tuyết Lan sau lưng.

Điền Tuyết Lan trên mặt mang theo tức giận hợp lý, nhịn không được lớn tiếng nói, “Hoàng Hậu nương nương, An Thân vương là phu quân thần thiếp, chút việc nhỏ này liền không nhọc Hoàng Hậu nương nương lo lắng, vẫn nên giao cho thần thiếp đi!”

“Thì ra là An Thân Vương phi, ngươi một đường tới vất vả rồi. Chút việc nhỏ này vẫn nên để bổn cung tới làm đi, dù sao An Thân vương cũng là vì bổn cung mới chịu kiếp nạn này.”

Không biết có phải ảo giác của Điền Tuyết Lan hay không, nàng cảm nhận được ý khiêu khích từ trong lời nói của Cao Phương Phỉ.

Tư Tuyết Y yên lặng mà đứng phía sau mọi người quan sát tất cả. Hắn đã có được đáp án chính xác, vị Hoàng Hậu nương nương này cũng không đơn thuần như hắn tưởng tượng, hơn nữa hắn đã triệt để tin lời Điền Tuyết Lan.

Đến tận lúc này, trong lòng Tư Tuyết Y đã hoàn toàn cắt đứt chút hảo cảm còn lại với Cao Phương Phỉ, cũng từ đây chặt đứt ý niệm, quyết định về sau không vào hoàng cung nữa.

Trong tòa hoàng cung này ẩn giấu quá nhiều, hắn chỉ là một y giả muốn làm nghề y cứu người, cũng không muốn trộn lẫn nhiều như vậy. Lúc trước nếu không phải bởi vì chứng bệnh kỳ lạ trên người Hoàng Thượng, cùng với thỉnh cầu của Cao Phương Phỉ, hắn sẽ không bước vào triều đình hậu cung, hiện tại hắn đã không còn lý do ở lại.

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phát sinh, thành công đạt được 3000 tích phân. 】

“Hoàng Hậu nương nương, Vương gia hắn thân thủ trọng thương, vẫn là để Tư thần y đến đây đi!” Nghe được những lời này của Điền Tuyết Lan, Hoàng Hậu mới đột nhiên phát giác Tư Tuyết Y không biết khi nào đứng ở ngoài đám người, phảng phất như người thế ngoại cao nhân tự do không bị ràng buộc.

Trong lòng nàng ta không khỏi hoảng hốt, giống như đột nhiên mất đi cái gì, nhưng nàng ta chỉ là hoảng thần mau chóng lộ ra tươi cười.

Lúc này, Tư Tuyết Y làm như không thấy Hoàng Hậu liếc mắt đưa tình, phảng phất trước kia bọn họ thưởng thức lẫn nhau chỉ là ảo giác.

Viết xuống một đơn thuốc cuối cùng, Tư Tuyết Y không đợi bất luận kẻ nào nói chuyện liền tự mình rời đi, trước khi rời đi chỉ là thật sâu quét mắt nhìn Điền Tuyết Lan một cái, lúc sau liền rời đi. Chẳng qua tính tình cổ quái này của hắn mọi người cũng quen rồi, không có người chú ý đến điểm này.

Trận khôi hài này biết Hoàng Thượng Thác Bạt Uyên tự mình hạ màn mới tính kết thúc, Điền Tuyết Lan còn nhớ rõ ánh mắt lưu luyến của Cao Phương Phỉ lúc rời khỏi.

“Thật là không biết xấu hổ, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, nữ nhân lả lơi ong bướm.” Tập Hương phỉ nhổ, nhớ tới bộ dáng Cao Phương Phỉ liếc mắt đưa tình cả người nổi da gà.

“Được rồi!” Điền Tuyết Lan cười thầm một tiếng, “Chúng ta còn ở trong hoàng cung, mọi việc thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

“Vâng, chủ tử.” Tập Hương cúi đầu, yên lặng tỉnh lại.

Sau khi Thác Bạt Chân tỉnh lại đã bị đưa về vương phủ, dù sao hắn ta cũng có phủ đệ của mình ở lâu trong cung không ổn lắm, ngẫm lại ánh mắt lưu luyến không rời của hắn ta, Điền Tuyết Lan liền cảm thấy buồn cười.

Xong việc, tin tức thần y Tư Tuyết Y phiêu nhiên rời đi lan truyền nhanh chóng, Hoàng Thượng phái người tìm kiếm hỏi thăm lâu ngày cuối cùng không có kết quả, chỉ phải mặc kệ, mọi chuyện cuối cùng trần ai lạc định.

【 Kích phát nhiệm vụ chi nhánh —— chữa trị Thác Bạt Hoành, nhiệm vụ thành công đạt được 20000 tích phân, thất bại bị phạt giật điện. 】

Hệ thống hồi lâu không có động tĩnh lại lần nữa nhảy lên thể hiện sự tồn tại.

“Thác Bạt Hoành?” Điền Tuyết Lan buông bút, trong ký ức nguyên chủ cũng không có người này, nhưng trong cốt truyện có người này xuất hiện.

Thác Bạt Hoành là huynh đệ dị mẫu của Thác Bạt Chân cùng đương kim hoàng thượng Thác Bạt Uyên, tiên hoàng hậu sinh ra hắn thiên tư thông minh, đáng tiếc lúc hắn mười hai tuổi bất hạnh bị ngã ngựa, ngã gãy một đôi chân, đi đứng không tốt. Thế cho nên ảm đạm rời khỏi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, từ đây về sau làm Vương gia nhàn tản, không người hỏi thăm. Đương kim hoàng thượng vì thể hiện khoan dung, phong hắn là Hiền vương.