Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 72: Võ Hiệp: Vả Mặt Thánh Nữ Cao Khiết (16)




Không thể không nói, Mộc Tuệ Tâm tuy ích kỷ một chút lương bạc một chút, nhưng vẫn rất quan tâm tới cốt nhục thân sinh. Khóe miệng Tuyết Lan không dấu vết gợi lên, trong mắt hiện lên một tia nằm trong dự kiến. Kiếp trước thân phận Đường Huyên Huyên cũng bị người thọc ra, chẳng qua không phải ở trước công chúng, mà là ở trước mặt Từ Lâm Khiêm và những người thân cận.

Này cũng coi như là may mắn của nữ chính, thân thế không mấy tốt đẹp của nàng ta cũng không bị công khai, ngược lại vì những người đó thương tiếc nàng ta mà biến thành bí mật vĩnh viễn, cả đời đều là Thánh Nữ đại nhân vẻ vang sáng rọi, cuối cùng danh dương thiên hạ.

Nhưng một đời này hoàn toàn không giống nhau, Thành Tuyết Lan tuy rằng không có nguyện vọng trả thù đám người Từ Lâm Khiêm, nhưng Tuyết Lan không muốn thấy nàng ấy trả giá cả linh hồn cuối cùng chỉ để bồi thường tổn thất mà thôi, lại không có được cuộc sống giang hồ thoải mái. Với hai người Đường Huyên Huyên kia, Tuyết Lan quyết định trừng phạt họ, tước đoạt địa vị vẻ vang của bọn họ, vạch trần bí mật lớn nhất ra, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.

Đường Huyên Huyên lúc này lại bình tĩnh ngoài dự đoán, nàng ta nhắm mắt lại khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

“Ta đã thừa nhận quan hệ của chúng ta, ngươi có thể thả Huyên Huyên rồi chứ?” Bị tầm mắt đầy hận ý của Mộc Tuệ Tâm nhìn chăm chú, Tuyết Lan chỉ là cười tủm tỉm cũng không chịu chút ảnh hưởng nào.

“Mộc trai chủ, ngươi sẽ không quên thân phận của bọn ta chứ? Chúng ta chính là yêu nữ Ma giáo danh dương thiên hạ, lời chúng ta nói có thể tin sao?” Tuyết Lan tà mị cười, làm Mộc Tuệ Tâm tức gần chết.

“Thành cô nương, xem như ta cầu xin ngươi, thả Đường cô nương đi!” Từ Lâm Khiêm thấy Mộc Tuệ Tâm không có biện pháp, chỉ có thể thử mở miệng nói.

Hắn ta biết tình cảm của Thành Tuyết Lan với mình, phần tình cảm này hắn ta cũng vẫn luôn đều lựa chọn tránh mà không thấy, vì hắn ta hiểu rõ trái tim mình, hắn ta đối với Thành Tuyết Lan chỉ có tôn kính cùng một chút sợ hãi, cũng không có tình yêu nam nữ, người hắn ta chân chính thích cũng muốn cùng chung cả đời chỉ có Đường Huyên Huyên, hắn ta không thể yêu người khác được nữa.

Nhưng hiện giờ vì Huyên Huyên, hắn ta không thể không thỏa hiệp mà nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ với Thành Tuyết Lan.

Tuyết Lan biết ngay Từ Lâm Khiêm sẽ như vậy, mỗi một lần đều là như thế, mỗi khi Từ Lâm Khiêm có chuyện muốn nhờ liền sẽ dịu thái độ xuống, không từ chối sự trợ giúp của Thành Tuyết Lan, do đó cho nàng ấy một cơ hội mơ mộng hão huyền, càng gieo cho nàng ấy tia hy vọng.

Tuyết Lan cũng không nói chuyện chỉ là xoay đầu nhìn về phía Bạch Mộ Phong mắt ẩn chứa tình ý, chuyển hướng Từ Lâm Khiêm lại đầy hàm ý châm chọc.

“Từ Lâm Khiêm ngươi thật là tự luyến vô cùng, lúc trước ta đã nói là ta không thích ngươi rồi, chỉ là nhất thời hứng thú chơi chơi với ngươi mà thôi, ngươi còn tưởng thật hay gì? Trước kia ta không so đo với ngươi, hiện giờ ta có người chân chính yêu thương, ngươi làm điệu bộ như vậy chẳng phải là làm người khác hiểu lầm sao?”

Lời của Tuyết Lan có thể nói là gây nên sóng to gió lớn, yêu nữ danh chấn thiên hạ thế nhưng có người yêu thương, còn là ở trước công chúng, khiến người khác thật khó tin.

Cẩn thận nghĩ lại, Thiên Ma giáo quả thật không hề minh xác quy định Thánh Nữ không thể thành hôn, ngược lại Minh Tịnh trai có văn bản quy định rõ ràng, Thánh Nữ nhất định phải bảo trì thân trong sạch, thủ thân như ngọc cả đời.

Từ Lâm Khiêm nghe vậy cũng không có cảm giác nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, ngược lại có chút nặng nề ngoài ý muốn, trên mặt lại không có biểu hiện gì.

“Không biết người Thành cô nương tâm duyệt là vị nhân huynh nào?” Khóe miệng hắn ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, có vẻ có chút cứng đờ.

Bạch Mộ Phong lúc này trái lại rất có tự giác, tiến lên hai bước ôm lấy bả vai nàng một bộ dáng vẻ tuyên thệ chủ quyền, tuy rằng mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại mang theo hạnh phúc cùng đắc ý.

“Bạch Mộ Phong, người ta yêu.” Tuyết Lan khóe miệng tươi cười rất là rõ ràng, mang theo hương vị hạnh phúc thực sự, khiến người khác không chút nào nghi ngờ cảm tình giữa bọn họ.

“Ta biết các ngươi quan tâm tánh mạng của Đường Huyên Huyên, ta lần này đại phát từ bi một lần là được.” Tuyết Lan mỉm cười vẫy vẫy tay, một bộ dáng vẻ như ban ân.

“Chỉ cần các ngươi giao Kiều Trọng ra đây ta liền trả Đường Huyên Huyên cho các ngươi thấy sao? Một mạng đổi một mạng.” Tuyết Lan vẫn luôn nhớ kỹ nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố lúc trước, tích phân dâng tới cửa ai lại không cần.

Có lẽ Từ Lâm Khiêm sẽ do dự giữa huynh đệ và người yêu, dù sao hai người đều là người thân cận của hắn ta, cá cùng tay gấu không thể kiêm hết. Mộc Tuệ Tâm lại không nhiều băn khoăn như vậy, bà ta chỉ cần nữ nhi thân sinh của mình bình an, chẳng cần quan tâm Kiều Trọng gì đó.

“Ta đồng ý với ngươi, nhưng lần này ngươi lại nuốt lời thì sao?” Kiều Trọng bà ta cũng không để vào mắt, nhưng sư đồ Thạch Ngọc Toàn xảo trá gian hoạt không thể không phòng.

Liền biết sẽ như vậy, Tuyết Lan chỉ lên trời thề thành công khiến Mộc Tuệ Tâm yên tâm, rốt cuộc cổ nhân vẫn rất tin tưởng vào chuyện thề thốt.

Từ Lâm Khiêm lâm vào lưỡng nan, cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc, mi mắt rũ xuống tựa như không nghe được giao dịch của đối phương.

Kiều Trọng bị Tuyết Lan đánh thành trọng thương, tuy không quá đáng ngại lại không thể tới đây quan chiến. Bản thân gã võ công chỉ thường thường, cũng không mơ ước gì tới chức vị Võ lâm minh chủ, ngược lại ký thác kỳ vọng cao vào hảo huynh đệ Từ Lâm Khiêm này, thậm chí chờ trở thành hảo hữu của Võ lâm minh chủ.

Gã hiện đang nằm trên giường, trong lòng ngực ôm lấy một vị thiếu nữ mỹ mạo trêu đùa, cực kỳ khoái hoạt, lại bỗng nhiên bị họa từ trên trời rơi xuống khiến gã bất ngờ không kịp đề phòng.

Tiếng vang thật lớn vừa mới vang lên phảng phất như ở bên tai, giữa bụi đất mịt mù đột ngột xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh, cổ áo Kiều Trọng bị người hung hăng mà kéo, bộ dáng hùng hổ tựa như là tới trả thù.

Kiều Trọng bị người tàn nhẫn nhấc lên kéo lê trên đất xô xát choáng váng cả người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, vẻ mặt dữ tợn cực kỳ, chờ sau khi gã khó khăn nhìn rõ người đến là ai thì biến thành vẻ mặt sủng sốt.

“Mộc trai chủ?” Trong thanh âm mang theo tràn đầy không thể tin, nếu không phải tình huống không cho phép, gã đã giơ tay dụi dụi mắt.

Mộc Tuệ Tâm là ai? Kia chính là trai chủ Minh Tịnh trai nổi danh giang hồ, sư phụ người trong lòng của hảo huynh đệ Từ Lâm Khiêm của gã, hôm nay lại lấy phương thức như thế xuất hiện ở trước mặt gã thật sự là khiến người khó tin.

Gã đã từng cũng đi theo Từ Lâm Khiêm gặp qua Mộc Tuệ Tâm vài lần, tuy rằng nghiêm túc cứng nhắc lại cũng không mất phong phạm chưởng môn, chưa từng có dáng vẻ lạnh lùng sắc bén như thế, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Kiều Trọng không ngừng tự hỏi trong lòng nguyên do chuyện này, nhưng Mộc Tuệ Tâm tốc độ quá nhanh căn bản không cho gã thời gian tự hỏi, liền thuận tay ném gã tới bên chân Tuyết Lan.

“Ai u…… Này không phải Kiều đại công tử phong lưu phóng khoáng của chúng ta sao? Sao chật vật vậy?” Thanh âm mềm nhẹ vũ mị mang theo trêu đùa vang lên phía trên, Kiều Trọng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng Tuyết Lan, ngay sau đó sắc mặt đỏ lên hận không thể chui đầu vào trong đất.

Gã từ trước đến nay tự xưng là một nhân sĩ chính phái phong lưu phóng khoáng, luôn hờ hững thậm chí vũ nhục bằng ngôn ngữ với Thành Tuyết Lan xuất thân Ma giáo, hai người giương cung bạt kiếm chỉ kém nước chưa động tay. Sở dĩ còn chưa động tay là vì võ công gã chỉ thường thường, căn bản không phải đối thủ của Thành Tuyết Lan.

Tuyết Lan ngoài miệng tuy rằng lời nói nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại ẩn sâu hận ý. Kiếp trước chính là gã nam nhân này vô số lần đẩy Thành Tuyết Lan đến sát bờ vực thẳm, ngôn ngữ vũ nhục châm ngòi ly gián, trong lúc nàng ấy cô đơn tuyệt vọng nhất cho nàng ấy một đao, khiến nàng ấy vốn đã vết thương chồng chất, trái tim cũng hoàn toàn vỡ vụn.

Loại nam nhân này chính mình không bản lĩnh không biết tu luyện cho tốt, đem hết thảy thống khổ áp lực trút hết lên người khác, một kẻ bất lực. Về phần vì sao kẻ bất lực này lại lựa chọn nữ nhân là Thành Tuyết Lan, cũng là vì Thành Tuyết Lan xuất thân Ma giáo, gã còn biết rõ phần chân thành của Thành Tuyết Lan với Từ Lâm Khiêm, ỷ vào thân phận bạn tốt của Từ Lâm Khiêm nên không sợ hãi mà thôi, nói đến cùng chẳng qua là chó cậy thế chủ.