[Mau Xuyên] Ta Tung Hoành Trong Thế Giới Không Anh

Chương 12: Thế giới I(11), tự trách




Đinh! 

Nhiệm vụ ẩn giấu: Không phá hư trạm y tế ****.

[hoàn thành]

Phần thưởng: 7 exp.

[đã chuyển giao]

Màn hình trong suốt hiện lên rồi biến mất.

Có tiếng hét tê tâm liệt phế văng vẳng ở nơi xa, cùng những cơn gió lay động cánh rừng đang tràn ngập một màu đen.

Cô đanh mặt thức dậy vì lại nghe thấy “Phim AV”.

- Đau quá!… đau… mau dừng lại…_ Tiếng nam nhân hổn hển than thở.

- Bảo bối ngoan nào, thả lỏng a…_ Tiếng nam nhân khàn khàn đầy dâm loạn.

Cô:… lạnh lùng chĩa ngón giữa lên bầu trời, f*** you thiên đạo. Có cần khéo[1] vậy không? Bổn grannie buổi trưa đã mất một giấc ngủ.

Khéo[1]: Trùng hợp.

- Bọn họ đã làm đúng lời ký chủ rồi còn gì, vào một cái bụi rặm xa xôi nào đó a. (─‿‿─)

- Nga… Bọn họ, chính là chưa đủ xa._ Cô nhướn mày và mỉm cười khát máu.

- Ký chủ thỉnh bình tĩnh! Vị trí cặp đôi “Dã chiến” thật sự là ở cách ký chủ và Trần Yên La rất xa. Nhưng vì thể chất cơ thể tăng theo giá trị vũ lực, nên ký chủ mới có thể nghe thấy bọn họ.

- Hệ thống ngươi mau cho nhiệm vụ, nếu không grannie ngay lập tức giết chết hai tên đó._ Cô lạnh nhạt nói.

- Hả? Gì cơ?_ Hệ thống không tiếp thu kịp vì cô đột nhiên đổi chủ đề.

- Ký chủ, tôi không thể tùy tiện giao nhiệm vụ được.(ký chủ chính là nhiệm vụ khống phải không, cô suốt ngày đòi nhiệm vụ.)(=.=)

- Ngươi là hệ thống dỏm phải không, cái tên nằm dưới chính là tên trong trạm y tế đấy._ Cô liếc mắt khinh thường.

- Ách!?..._ Hệ thống nhanh chóng dò xét cặp đôi đang “Dã chiến”.

- Đúng là hắn! ký chủ cô làm sao biết được!?

- Tôi nghe tiếng._ Cô lãnh đạm trả lời

Hệ thống:…(ಠ▃ಠ) Con. Mẹ. Nó. 

- Ký chủ, cô trâu bò…

Đinh! Kích hoạt [nhiệm vụ ẩn dấu].

Nhiệm vụ ẩn giấu: Không cướp đi bất kỳ sinh mệnh nào tại cánh rừng ****. 

Thời hạn: năm giờ đồng hồ kể từ lúc giao nhiệm vụ.

Phần thưởng: 5 exp.

- 7 điểm._ Cô lạnh lùng nói.

- Ký chủ, tôi không thể. Nhiệm vụ nhỏ thế này tôi thật sự không thể tặng cô thêm điểm. 

- 8 điểm._ Cô lãnh đạm nói, những xúc tu nước nhanh chóng được kiến tạo.

Hệ thống tỏ vẻ: (ಥ﹏ಥ) 

Đinh! [nhiệm vụ ẩn giấu: Không cướp đi bất kỳ sinh mệnh nào tại cánh rừng ****] hủy bỏ thành công.

Đinh! Kích hoạt [nhiệm vụ ẩn giấu].

Nhiệm vụ ẩn giấu: Không cướp đi bất kỳ sinh mệnh nào tại cánh rừng ****. 

Thời hạn: năm giờ đồng hồ kể từ lúc giao nhiệm vụ.

Phần thưởng: 8 exp.

tan nát cõi lòng, hệ thống offline chạy vào nhà vệ sinh.

Sau khi chọc ghẹo hệ thống xong, cô nhìn qua Trần Yên La đang ngồi hệt tượng đá. Nga? Cảm giác bản thân có thể mở hồ thấy một cây nấm thật to trên đầu Yên La. 

- Yên La._ Cô nhẹ giọng gọi.

- “Hỡi linh hồn bé nhỏ thân thương, đừng bao giờ sợ hãi cho dù con chìm sâu vào bóng tối… kể cả là nơi đáy cùng của đêm đen, hãy tin tưởng vẫn sẽ có tia sáng dẫn lối con đi.”_ Yên La khẽ ngân lên câu hát, âm điệu như một bài ru.

- Đó là câu ru cửa miệng của mẹ tớ, bà luôn hát tớ nghe mỗi tối sau khi kể xong một câu chuyện thần thoại. Trong các câu chuyện ấy, kẻ mang tử linh căn luôn bị xem là tội đồ của thế giới. Và để giết đi kẻ mang tử linh căn, “Anh hùng” mang trong mình linh căn trị liệu sẽ buộc phải đứng lên chiến đấu. Luôn luôn… là như vậy… các câu chuyện thần thoại…

Đôi mắt Trần Yên La mông lung nhìn thật xa, thật xa vào chiếc màn tối đen của khu rừng. Cô tĩnh lặng ngồi cạnh Trần Yên La.

- Khi đó, tớ luôn hỏi bà rằng tại sao lại phải sợ khi lạc vào đêm tối. Tại sao, kẻ mang tử linh căn lại bị xem là tội đồ, khi câu chuyện chưa từng kể rằng bọn họ có thật sự chọn mang trong mình tử linh căn._ Trần Yên La tiếp lời.

Cơn gió buốt khiến hơi lạnh thấm nhuần vào lá phổi, Trần Yên La hít lấy làn không khí cô đã luôn yêu thích.

- Cầu mong một cuộc sống yên bình, là tớ có tội sao? Liệu có “Tia sáng” nào, sẽ dẫn lối cho một kẻ thuộc về màn đêm... _ Trần Yên La nhẹ nhàng nói, đôi mắt mờ mịt như một con rối gỗ.

- Cậu tin tôi?_ Cô hỏi.

Trần Yên La bậc cười, đôi mắt ngập nỗi u buồn:

- Không hẳn là tin cậu. Tớ đã luôn thấy linh căn mình khác biệt, luôn cảm nhận một sự đói khát trong linh hồn. Sự đói khát… khiến tớ muốn nuốt chửng tất cả sự sống. Ma âm luôn quần quanh trong tâm trí, nói rằng chỉ cần là đầu hàng sự đói khát, tớ sẽ có sức mạnh phi thường cường đại.

- Cậu đã tìm hiểu tài liệu?

- Ừ, tớ đã. Tớ tìm kiếm thông tin từ sách này sang sách khác, từ nơi này đến nơi khác. Và rồi, tất cả manh mối tớ tìm được, đều dẫn đến thư viện học viện Mặc Hàn. Từ đó, tớ cố gắng vào được học viện để sinh sống và tiếp cận thông tin.

- Thư viện là nơi dễ dàng tìm thông tin nhất?

- Ừ hử. Vì tớ là con mọt sách mà._ Trần Yên La hồn nhiên cười.

- Thư viện học viện Mặc Hàn thật sự có rất nhiều thông tin để tớ tìm hiểu… Và rồi, có vẻ là… tớ đã tìm được, thứ bản thân luôn mong muốn được biết. Biểu hiện của kẻ mang trong mình tử linh căn. “Loài quỷ dữ” đã khiến thế giới tàn lụi năm ngàn năm về trước… Như tiểu Tuyết từng nói, là bản thân tớ, đã không dám chấp nhận sự thật tàn nhẫn này…

Trần Yên La ngừng nói, cuối đầu nhìn đôi bàn tay trắng ngần đang được ánh trăng le lói chiếu sáng.

- Cậu nợ thế giới này rất nhiều sao?_ Cô ơ thờ hỏi.

- Hả?_ Trần Yên La đần mặt ngước nhìn cô.

- Tôi hỏi, Cậu nợ thế giới này rất nhiều sao?_ Cô kiên nhẫn lập lại.

- “Nợ thế giới”?... Tớ chưa từng nghĩ đến điều xa xôi như thế._ Trần Yên La lắc đầu.

- Vậy thì đừng nghĩ nữa. Cho dù cậu sẽ bị xem là tội đồ đi chăng nữa, thì chỉ cần có đủ thực lực để sống tốt là được. Có một ngày, cậu rồi sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của riêng cậu. Và tuyệt đừng để bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì cướp đi quyền lợi đó từ cậu. Hạnh phúc, là thứ bản thân phải tự kiếm lấy và gìn giữ._ Giọng nói cô lạnh nhạt, vang vọng giữ cánh rừng yên ắng.

Trần Yên La nhìn sâu thân ảnh cô, đôi mắt ngập sương mờ dần dấy lên những cơn cuồng phong mãnh liệt.

- Cho dù, ba mẹ rất có thể là vì tớ mà chết? Cho dù, tất cả ký ức tốt đẹp của bản thân rất có thể là vì thứ tử linh căn này mà mất sạch?_ Trần Yên La nhẹ giọng hỏi.

- Cậu đang trách tử linh căn của bản thân?_ Cô nhẹ hỏi như là đang châm chọc, cũng như là đang hỏi một sự việc hiển nhiên.

Trần Yên La hạ mi giữ yên lăng.

- Cậu đúng là đáng trách, nhưng tôi thấy cậu đã trách nhầm chỗ._ Cô lãnh đạm tiếp lời.

- Ba mẹ cậu rất có thể là vì cậu mà chết, nhưng chẳng phải vì tử linh căn mà cậu mang trong mình. Cậu có từng nghĩ rằng sẽ chẳng có lý do gì họ phải chết, nếu cậu thật sự đủ thực lực để bảo vệ.

- Ký ức cậu mất bởi vì mang phong ấn, đó chính là hiện thực. Chỉ cần đủ thực lực để phá đi phong ấn, ký ức cậu chắc chắn sẽ quay về.

- Yên La, những đau khổ mà cậu nói với tôi, đều là do bản thân cậu không đủ thực lực mà tạo ra._ Thanh âm cô hờ hững và khắc nghiệt, đánh thật mạnh vào lòng Trần Yên La.

Những ánh sao mờ dần trên bầu trời đang rạng sáng, tia mặt trời chiếu rọi qua những tàn cây. Cuồng phong cuốn đi làn sương mờ, đôi mắt Trần Yên La sáng trong in hằng bóng ảnh cô. 

Trần Yên La hít thật sâu đứng dậy:

- Tớ phải về ký túc xá, tiểu Tuyết cùng đi với tớ nhé?_ Trần Yên La mỉm cười thanh bình, nụ cười tỏa sáng hệt như ánh mặt trời.

- Ừ, cậu sẽ phải mua lại vé tàu lửa._ Cô lười biếng vươn người, lãnh đạm nhảy xuống tảng đá. 

- Tiểu Tuyết, cậu đúng là biết phá hủy phong tình mà!_ Trần Yên La bậc cười, rồi “Đau buồn” mà ôm tim mình “Gào thét”.

Cả hai di chuyển về phía trước trên con đường mòn dần ngập ánh mặt trời.

Có vẻ, muôn thú đang tỉnh giấc trong cánh rừng phía xa kia...