Mau Xuyên Tô Đát Kỷ: Nam Thần, Trêu Chọc Một Cái!

Chương 147




Editor: Miêu Bàn Tử

Trong hậu cung không có gì là bí mật.

Tin tức Tô Đát Kỷ nửa đường cản người, để Chiêu Tiệp Dư xám xịt nửa đêm trở về cung cứ như gió đêm, lượn vòng quanh mỗi ngóc ngách.

Nguyên bản đám phi tần còn đang đỏ mắt với Tần Nguyệt Chiêu vì đánh vỡ sự chuyên sủng của Tô Đát Kỷ, giờ phút này trong lòng mỗi người chỉ cảm thấy may mắn, may mắn người mất mặt không phải là mình.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Nhưng đáy lòng lại càng thêm sợ hãi, hồ ly tinh kia dám làm như thế thì thôi đi, nhưng mà Hoàng Thượng lại bị câu theo!

Về sau các nàng còn có chỗ dung thân sao?

Đám phi tần không biết là, Tiêu Ngự bị hồ ly câu đi xong, lúc này cũng rất là cạn lời.

"Sắc mặt xanh lét?"

"Thượng thổ hạ tả?"

"Không còn sống được bao lâu nữa?"

Mỗi một câu nói, khóe mắt của hắn cũng bởi vì không nhịn được phẫn nộ mà nhảy lên một cái,

"Trẫm thấy nàng quá chán sống, dám khi quân!"

Không sai, Tô Đát Kỷ chính là dùng những lý do này lừa gạt hắn tới cho bằng được.

Tiêu Ngự thấy những ngày này hắn ban cho nàng sủng ái quá độ, sợ đám người phía sau không nhịn được mà ra tay với nàng, cho nên mới sốt ruột đi nhìn một chút.

Kết quả, mật thám này không chỉ hồng quang đầy mặt, còn nhảy nhót tưng bừng trực tiếp chui vào trong ngực của hắn!

Tô Đát Kỷ như viên kẹo đường xoay xoay, cọ cọ, ủi ủi một cái trong ngực hắn, ngọt ngào làm nũng,

"Hoàng Thượng ~ nô gia không có lừa gạt ngài, nô gia thật sự bệnh, rất không thoải mái ~ "

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng chỉ đứng tới trước ngực của Tiêu Ngự. Nàng làm động tác như thế, tóc đen lại loáng thoáng lướt qua trên cổ của hắn, ngứa.

Trong nháy mắt tức giận của Tiêu Ngự liền bị cào bay hơn phân nửa.

"Ồ? Vậy nàng nói một chút, nàng bị bệnh gì? Không thoải mái như thế nào?"

Hắn nhướng mày một cái, quay qua chất vấn nàng.

Hắn ngược lại muốn xem xem, cái mật thám này sẽ trả lời ra làm sao.

Tô Đát Kỷ ngẩng đầu, nũng nịu nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay chộp lấy tay Tiêu Ngự, trực tiếp đặt trên đôi gò bồng căng phồng của mình.

"Nơi này thật nhức đau, ước chừng là bệnh tương tư hại nha~ "

Nàng quăng mị nhãn như tơ, thổ khí như lan, ngoắc ngoắc quấn quấn nhìn qua hắn, thẹn thùng vô hạn.

Mà nơi tay hạ xuống chỉ cách một tầng sa y mỏng manh, cảm xúc mềm mại trơn nhẵn cực hạn, càng làm tinh thầ của hắn chập chờn, miệng đắng lưỡi khô.

Tiêu Ngự cứ như chạm vào điện, thu tay lại, trong lòng còn có cái gì gọi là tức giận sao?

Toàn tâm toàn mắt đều bị nàng mê hoặc.

Từng mạch máu trải dài thân thể sau khi bị trêu chọc như thế lập tức lên phản ứng.

"Xảo ngôn lệnh sắc!"

Hắn tức giận hừ một tiếng, che giấu một chút thất thố của mình, xoay người muốn rời đi.

Mật thám này trời sinh đúng là vưu vật, sắc mị như tiên, nếu như cứ tiếp tục đứng ở đây chờ đợi, Tiêu Ngự cảm thấy đêm nay mình lại có cảm giác không ngủ được.

Tô Đát Kỷ lại ngồi xuống ôm chặt lấy bắp đùi của hắn, không cho hắn đi.

"Ai da~ trái tim của nô gia thật đau~ đau đến muốn chết rồi ~ Hoàng Thượng đừng đi ~ "

Lại còn giở trò lưu manh ngồi trên mặt đất đùa nghịch hắn?

Tiêu Ngự thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, trực giác muốn một cước đá văng mật thám này ra.

Nhưng hắn nghĩ lại, nàng nhỏ xíu như vậy, da mịn thịt mềm, nếu hắn thật sự đá nàng, khẳng định trên da thịt kiều nộn kia sẽ có máu ứ đọng, có khi đầu bị đụng phải, mặt mũi còn bị bầm dập.

Hắn không đành lòng.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

"Thế nào, trẫm muốn đi đâu còn phải xin phép nàng hay sao!"

Tô Đát Kỷ tội nghiệp ngước lên nhìn hắn,

"Toàn bộ thiên hạ đều là của Hoàng Thượng, ngài muốn đi đâu thì đi đó, chỉ là..."

Nàng tức giận cắn cắn cánh môi đỏ tươi,

"Không thể đi chỗ của Chiêu Tiệp Dư."

Dừng một chút, nàng lại phun ra thêm một câu,

"Chỗ của các phi tần khác, cũng không thể!"

- ------✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:

- Liêm sỉ là gì:)))) Tiết tháo là gì:))))

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~