Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 124: Đừng tức giận, đền nàng cái lớn hơn nữa




Edit/Beta: PaduC & Mạn Châu Sa

Nam Tầm thẹn đến không được, may là mắt nàng đã bị che lại, tránh phải nhìn thấy hình ảnh càn rỡ này.

"Hàn ca ca, hình như chàng chưa cởi quần áo. Chàng như vậy thật giống mặt người dạ thú." Nam Tầm vì làm lơ cảm giác thẹn thùng quẫn bách, bắt đầu chế nhạo đối phương.

Môi Yến Hàn chuyển qua bên tai nàng, nặng nề cười khẽ, âm thanh kia cực kỳ gợi cảm: "Diêu Diêu, ta chính là mặt người dạ thú, nhưng chỉ cầm thú với nàng thôi. Có điều nếu Diêu Diêu thích ta không mặc quần áo, vậy ta sẽ cởi ngay."

Nam Tầm ngẩn ra, vội vàng nói: "Không không không, chàng không cần cởi, thật đấy!"

Nhưng Yến Hàn kéo hai ba cái liền cởi xuống áo bào, sau đó vững chắc đè tới.

Màn bị thả xuống, giường đang đung đưa, đất đang chấn động, người nào đó bị nướng bánh đang ưu thương khóc thút thít.

Giữa hiệp Nam Tầm bị nướng khét một lần, mệt đến hôn mê bất tỉnh. Chờ nàng tỉnh lại, nàng đang ở trong ngực Yến Hàn, trên mặt vẫn còn che mảnh vải.

Nhưng sau khi phát hiện mình ngâm trong nước ấm, nàng đã mắng vài tiếng cầm thú trong lòng.

Con cầm thú nào đó vuốt ve cơ thể bóng loáng như tơ của nàng, ngón tay xẹt qua từng nơi, hài lòng nói: "Diêu Diêu, hiện tại trên người nàng đều là dấu vết của ta. Nàng là của ta."

Nam Tầm không dám động, sợ không cẩn thận cầm thú này lại phát tình.

Nhưng dù nàng có bất động, cầm thú nào đó cũng đã động dục.

"Diêu Diêu, bồn tắm của nàng quá nhỏ, chỉ vừa đủ hai người ngồi, chẳng thể làm chuyện gì khác." Con cầm thú đã động dục nào đó nói như vậy.

Nam Tầm:...

Cho nên, ngươi con mẹ nó muốn làm cái gì?

Ngươi biết bồn tắm này nhỏ ngươi cũng theo vào? Bồn tắm này chưa có bị ngươi ngồi nát chính là vạn hạnh!

Nhưng giây tiếp theo, Nam Tầm liền phát hiện cầm thú này không có hạn cuối.

Cầm thú nói: "Diêu Diêu, chúng ta đứng lên đi, nàng đỡ thành thùng tắm."

Nam Tầm:...

Sau đó con cầm thú nào đó liền vừa dỗ vừa lừa đè Nam Tầm nướng bánh.

Sau đó lại ào ào một tiếng, bồn tắm trực tiếp vỡ ra rồi, nước chảy lênh láng đầy phòng.

Thúy Hoàn ở bên ngoài bị tiếng động kịch liệt này đánh thức. Nàng vội vã vọt vào, thấy đầy đất hỗn độn, mà sau tấm bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người.

Thúy Hoàn lập tức hiểu được bồn tắm này vỡ thế nào. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời thu thập tàn cục, sau đó liền lùi ra.

Sau tấm bình phong, Nam Tầm cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người, tức giận liền túm rớt tấm vải trên mặt.

Nhưng Yến Hàn nhanh hơn nàng, thoắt một cái, trên mặt hắn đã mang lên mặt nạ.

Nam Tầm phải thán phục bởi tốc độ của hắn, trong lòng lại kìm nén lửa giận. Thừa dịp hắn không chú ý, liền đạp cho một cước.

Kết quả, năng lực phòng ngự của Yến Hàn thật mạnh, trực tiếp dùng tay ngăn một cước của nàng, sau đó thuận thế nắm chặt mắt cá chân của nàng, kéo về phía mình.

Nam Tầm bị kéo vào lồng ngực của hắn, bị hắn ôm gắt gao trong ngực.

"Ngươi không biết xấu hổ. Lần sau còn dám như vậy, ta hưu* ngươi." Nam Tầm buông lời hung ác.

*hưu trong hưu thư, giống như giấy ly hôn.

Cánh tay Yến Hàn đột nhiên siết chặt, trầm giọng nói: "Nàng dám!"

Dường như cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng, hắn lập tức dịu giọng, ôn nhu mang theo chút ăn năn nói: "Diêu Diêu, ta biết nàng giận ta làm hư bồn tắm của nàng. Lần sau ta mang cho nàng cái lớn hơn nữa, nàng đừng tức nữa, hửm?"

Nam Tầm:... Mẹ nó nàng thật không tức cái này!

Yến Hàn ôm nữ tử chỉ khoác một cái áo choàng trước mặt. Bây giờ người này là thê tử của hắn, vì vậy hắn không nhịn được, duỗi tay vào sờ sờ.

Xúc cảm mềm mại, khiến tâm thần chao đảo.

"Hàn ca ca, nhân lúc ta còn chưa phát hỏa, chàng có thể lăn đi rồi." Nam Tầm vỗ bỏ móng vuốt hạnh kiểm xấu của hắn.

Yến Hàn ôm nàng lại thêm một cái hôn sầu triền miên, sau đó mới lưu luyến không rời nói: "Xác thực ta còn có việc phải giải quyết. Đi trước, Diêu Diêu, ta sẽ tới thăm nàng bất cứ lúc nào."

Chờ người rốt cuộc cút đi, Nam Tầm than ngắn than dài: "Tiểu Bát, hiện tại cái này thật là đại boss sao. Cảm giác từ sau tối qua, hắn liền biến thành người khác vậy, khá giống, khá giống --"

"Giống thằng nhóc vắt mũi chưa sạch tình đậu sơ khai đòi hỏi vô độ." Tiểu Bát thực ra sức bổ sung.

Nam Tầm nghe lời này lập tức nghẹn rồi. Nàng nghĩ nghĩ, thật là có chút giống, nhưng điều này có khả năng sao? Thật khó mà tin nổi.

Nguyên tưởng là tài xế già, kết quả là thằng nhãi to con ngây thơ?

Ngày qua ngày như vậy gần một tháng, mỗi ngày Nam Tầm không bánh nướng áp chảo thì chính là bánh nướng áp chảo. Nếu không phải cơ thể không thể mang thai, nàng có thể hoài nghi chính mình đã một lần mang thai mười đứa.

Yến Mạch Hàn là cái đồ lưu manh không biết xấu hổ!

“Tiểu Bát, ta cảm thấy cứ để như vậy cũng không phải cách hay, sẽ không có gì mang tính chất đột phá. Ta cảm thấy qua gần một tháng nữa phải nghĩ cách vạch trần chân tướng.” Nam Tầm suy nghĩ nói.

Tiểu Bát khó hiểu: “Vì sao phải vạch trần chân tướng? Giá trị ác niệm của đại boss gần đây giảm thật sự khả quan a, hiện tại đã giảm còn 25 điểm.”

“Ngươi không phát hiện đã gần nửa tháng rồi mà giá trị ác niệm cũng không giảm sao? Hẳn là đã bão hòa, trừ khi phát sinh chuyện khác, bằng không cứ như vậy qua một hai năm cũng không giảm nhiều bao nhiêu.”

Tiểu Bát cả kinh: “Bảo bối, ngươi đột nhiên trở nên tích cực tiến thủ như vậy, làm ta cảm thấy thật bất ngờ a.”

Kỳ thật nó nghi ngờ Nam Tầm không muốn bị bánh nướng áp chảo, cho nên mới trở nên “tích cực tiến thủ” như vậy. Có điều Nam Tầm nói rất có lý. Nếu còn như vậy nữa, đại boss thật ra thoải mái, nhưng thoải mái xong mà không giảm giá trị ác niệm cho nó, vậy quá cặn bã. Kẻ cặn bã như vậy tuyệt không thể để hắn được tiện nghi, nhất định phải ngược chết hắn.

Vậy là lúc một người một thú đang thương lượng nên vạch trần “gương mặt thật” của Yến Hàn ở thời điểm nào, cung Trì Mộ đột nhiên nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Nam Tần đang cùng phơi đệm chăn với Thúy Hoàn trong tiểu viện, lại không ngờ một bóng trắng đột nhiên từ ngoại viện bay vào.

Người tới mặc một thân áo gấm trắng, đầu đội bạch quan, bên hông đeo một miếng ngọc bội tốt, khuôn mặt thanh tuấn, ôn nhuận như ngọc.

Nam Tầm tìm tòi trong ký ức, lập tức biết thân phận của người này.

Hiền vương Yến Mạch Ngọc, là...gian phu đời trước của Tần Bộ Diêu.

“Thúy Hoàn, ngươi lui ra trước đi, ta có lời muốn nói với nương nương nhà ngươi.” Yến Mạch Ngọc nói, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người nữ tử trước mặt, thoạt nhìn xa cách và xa lạ.

Hiển nhiên Thúy Hoàn cũng nhận thức Hiền vương, thần sắc nàng hoảng loạn xem xét liếc ngoài sân một cái, chính mình cũng không biết khẩn trương cái gì.

“Vậy nô tỳ liền ở cửa viện, Hiền Vương ngài nói chuyện với nương nương nhà ta, tốt nhất không cần lưu lại lâu lắm.” Thúy Hoàn hành lễ với hắn, rời đi.

Trong nháy mắt Thúy Hoàn vừa mới khép lại đại môn kia, ánh mắt Yến Hàn Ngọc đột nhiên biến đổi, nóng bỏng mang theo vẻ đau lòng.

Nam Tầm: …

Nàng chợt hiểu ra vì sao Yến Mạch Ngọc sẽ là khí vận tử trong miệng Tiểu Bát, bởi vì Yến Mạch Ngọc quá biết biến đổi sắc mặt. Ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn luôn biểu hiện không màng danh lợi, không chút hứng thú nào đối với ngôi vị hoàng đế, giấu giếm được nhiều vị đại thần, cũng giấu được Yến Hàn Mạch đời trước.

Yến Mạch Ngọc đột nhiên tiến lên một bước.

Nam Tầm bỗng không kịp phòng ngừa liền bị hắn ôm vào trong ngực