Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 404: Đánh lén, oanh tạc




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, Bạch Lạc (Beta mới:"> vỗ tay đi)

Nam Tầm cảm thấy việc ngoài ý muốn thế giới trước đã biến Tiểu Bát thành một Tiểu Bát yếu bóng vía. Nó sợ một khi chủ tuyến đi chệch sẽ lại kinh động Thiên Đạo, cho nên đến công đức bản thân ham hố nhất cũng từ bỏ.

Chậc, ngoài miệng nói không muốn, thật ra trong lòng chắc đang rỉ máu.

Nam Tầm nghĩ không sai. Vừa rồi tuy Tiểu Bát trả lời khẳng định như thế nhưng thực ra nó đang gào thét trong lòng.

Giá trị công đức của nó còn tí xíu nữa thôi là đã bắt được hồi. Hu hu hu...

Nam Tầm cảm thấy bản thân không thể khuyên Yaerse. Cậu ta đã nhận định Trùng tộc là tai họa, cho nên cậu ta và Aubrey sẽ không từ bỏ việc tấn công Trùng tộc.

Amy cũng nghĩ vậy, cho nên ngay khi Aubrey tuyên bố rút lui sau cuộc đàm phán, cô rất khiếp sợ, Yaerse cũng là vẻ mặt khó tin.

"Ngài Aubrey, cuộc chiến này chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm, sao lại có thể rút lui dễ dàng vậy được?" Yaerse nhíu mày hỏi.

Aubrey không giải thích. Lão quay đầu nhìn thoáng qua Ge, lạnh lùng lặp lại lần nữa: "Lui binh."

Cơ giáp Aubrey bay đi, Amy và Yaerse cũng theo sát.

Trùng tộc nhìn hai cơ giáp dần bay xa, nhao nhao nhìn về phía vua của mình.

"Bệ hạ, con người thật sự rời đi ạ?"

"Bệ hạ, nếu muốn khai chiến, chúng ta không sợ con người đâu. Bọn chúng có thể điên cuồng oanh tạc không kích, chúng ta cũng có linh năng mạnh mẽ. Chúng ta nhất định không thua!"

"Răng rắc răng rắc, nếu bọn chúng dám đến, chúng ta sẽ cắn đứt đầu bọn chúng, hút khô tủy não."

Ge nói: "Bọn họ sẽ rời đi. Còn có, Trùng tộc không thể chịu thêm bất kỳ cuộc đại chiến nào nữa."

Ge hơi cụp mắt, ánh mắt phức tạp. Mặc dù hắn chán ghét Trùng tộc, nhưng đã sống tại mảnh đất này hơn trăm năm, nhìn bọn trùng ngố tàu này cũng hơn trăm năm, hắn đã sớm không còn sự phản cảm vốn có với kẻ thù. Mà ngược lại, sự ủng hộ chúng nó dành cho hắn khiến hắn sinh ra loại cảm giác sứ mệnh nực cười. Tránh đi trận chiến này là điều duy nhất hắn có thể làm cho chúng.

Nam Tầm đột nhiên hỏi hắn: "Ge, Aubrey sẽ lui binh thật sao? Sao ngài chắc chắn thế?"

Ge cười cười: "Bởi vì trong tay ta có lịch sử cuộc đối thoại giữa hắn và ta năm đó. Hắn không dám đánh cuộc tiền đồ của mình."

Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại bắt đầu lo lắng. Chẳng phải cứ vậy thì chủ tuyến sẽ bị phá hỏng sao?

Lần này thế nhưng Tiểu Bát lại không gào lên, khiến Nam Tầm thấy bất ngờ.

Hay là, Aubrey căn bản chưa từ bỏ việc tấn công Trùng tộc. Lão ta chỉ rời đi một thời gian, chờ Ge và Trùng tộc buông lỏng cảnh giác sẽ tặng Trùng tộc một cú trở tay không kịp?

Quả nhiên, Tiểu Bát nói: "Ta vốn còn thắc mắc vì sao đại quân đế quốc đến hành tinh Bóng Tối trước nửa tháng so với nguyên thế giới. Lần này không phải tấn công thật. Nửa tháng sau, Aubrey có lẽ sẽ đến đánh lén Trùng tộc, đó mới là lúc trận chiến chân chính bắt đầu."

Nam Tầm nghe vậy ngẩn ra, cô không khỏi nghiêng đầu nhìn sang Ge. Song cuối cùng, cô cũng chưa nói gì cả.

Ge không có khả năng không nghĩ đến việc này, có lẽ hắn cũng đang đánh cược. Nhưng hiện tại Aubrey sớm không còn là Aubrey trăm năm trước. Lão ta đã trở nên càng ích kỷ và âm hiểm hơn.

***

Nửa tháng sau đó, Nam Tầm trở nên cực kỳ chủ động chuyện giường chiếu, khiến cho Ge thụ sủng nhược kinh. Hắn hài hước nói: "Khuynh Nhi, em như vậy sẽ làm ta thú tâm quá độ."

Nam Tầm tới gần hôn hắn: "Xin hỏi ngài Ge, ngài có ngày nào mà không thú tâm quá độ hả?"

Thời gian ngọt ngào luôn luôn ngắn ngủi. Vào đêm thứ mười lăm, ngoài tổ trùng đột nhiên phát ra tiếng vang lớn, tiếp theo là tiếng nổ dày đặc.

Hạm chủ của Aubrey rời đi mười lăm ngày đã quay trở lại. Lão ta thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng, phái một tiểu đội số lượng khổng lồ lướt qua bốn phòng tuyến của Trùng tộc, tấn công trực tiếp vào hang, dội bom hạng nặng như mưa trút xuống mảnh đất này.

Nhóm trùng binh đóng quân ngoài tổ trùng có rất nhiều con bị trực tiếp nổ thành tro.

Điều này khiến đám trùng binh trùng tướng giận tím mặt, nhao nhao phản kích.

Trùng tộc hội tụ bên nhau phóng ra linh năng mạnh mẽ, đánh rơi từng chiếc cơ giáp lướt qua trên tầng trời thấp. Sau đó chúng nó hô to xông lên, hung hăng cắn phá mấy chiếc cơ giáp cứng rắn kia. Chúng nó kéo người bên trong ra ngoài, hung ác gặm cắn máu thịt bọn họ, báo thù cho những đồng bào đã chết của mình.

Ge nhìn mảnh hỗn độn ngoài tổ trùng, giọng nói lạnh như băng hàn: "Aubrey, tên tiểu nhân nói không giữ lời."

Nam Tầm bước lên, cầm tay hắn: "Ge, em sẽ đối mặt với trận ác chiến này cùng ngài."

Ge chớp chớp mắt nhìn cô, đột nhiên nói: "Khuynh Nhi, em rời đi đi."

Vẻ mặt Nam Tầm bỗng biến đổi: "Ngài có ý gì? Vào lúc này rồi mà ngài còn bắt em rời đi?"

"Khuynh Nhi, ta chỉ muốn em bình yên vô sự."

"Bình yên vô sự cái quái gì! Em muốn cùng ngài cùng tiến cùng lùi, dù có chết đi chăng nữa!"

Ge một tay ôm cô vào ngực, càng ôm càng chặt, trầm giọng nói: "Cố Khuynh, ta đã cho em cơ hội, là em không cần."

Nhân loại oanh tạc ròng rã một đêm, những cơ giáp không ngừng bị Trùng tộc đánh rơi, lại không ngừng ào lên từng đợt mới.

Số lượng tử vong của Trùng tộc hơn rất nhiều so với nhân loại. Nhìn xác trùng  khắp nơi, Trùng Vương rốt cuộc nổi giận.

Trời đã ửng sáng, trùng văn trên người Ge bỗng chốc sáng lên, hai mắt hắn cũng biến thành màu xanh thăm thẳm. Hắn ngẩng đầu nhìn những chiếc cơ giáp không ngừng bay qua bay lại ném bom trên đầu. Ở lúc chúng còn chưa tới gần, linh năng mạnh mẽ phóng ra từ trong mắt đã đánh rơi bọn họ.

Trong nháy mắt cơ giáp rơi xuống, Trùng tộc nhanh chóng vây quanh.

Ge lấy quang não từ một xác chết, ấn nút truyền tin, giọng điệu lạnh lùng nói: "Aubrey, ngươi đang giỡn ta à? Thật không sợ ta nói ra hành vi phạm tội năm đó của ngươi?"

Đầu bên kia quang não truyền ra rất nhiều tiếng nói, đúng là kết nối đa tuyến.

"Phản đồ như ngươi có tư cách gì đàm phán với Nguyên soái?"

"Ngươi còn muốn bôi nhọ Nguyên soái thế nào nữa? Mọi người đều biết rõ chân tướng năm đó, công ngươi giết nữ vương đích xác không thể bỏ qua, nhưng ngươi phân tán binh lực bắt đội quân phía sau đi tấn công ổ trùng. Nguyên soái khuyên bảo không được, là do người khư khư cố chấp khiến toàn quân liên minh bị diệt!"

Nam Tầm giận quá hóa cười, đoạt lời: "Nguyên soái Aubrey của các người thật là ghê tởm cùng cực. Lúc trước rõ ràng Ge kêu lão ta đi phối hợp vây đánh nữ vương, nhưng Aubrey vì muốn lập công đã tự ý phái quân đằng sau đi dội bom tổ trùng. Kết quả hai bên đều vì binh lực không đủ toàn quân thất bại. Aubrey, lão già đổi trắng thay đen!"

Đầu kia quang não lại có người nói: "Biết chắc các ngươi sẽ bôi nhọ Nguyên soái Aubrey thế mà! Năm đó những người sống sót đều có thể làm chứng, là Ge chỉ huy sai lầm. Mà Nguyên soái Aubrey chính bởi không dám cãi lệnh mới đưa đến thảm bại sau đó. Nguyên soái Aubrey còn bởi thế tự trách nhiều năm."

Ge đột nhiên nói: "Trên người ta có chứng cứ Aubrey nói dối."

"Chuyện đến nước này, chúng ta mới không muốn nghe tên phản đồ ngươi nói. Hôm nay Trùng tộc phải chết!"

"Ta nói, ta có chứng cứ Aubrey nói dối." Ge lạnh lùng thốt lần nữa.

Tiếng nhốn nháo đầu kia đã ngừng lại toàn bộ, chỉ còn một người trào phúng ra tiếng: "Ge, đừng vùng vẫy nữa, hiện tại ngươi nói gì cũng sẽ không ai tin."

Là lão già tiểu nhân Aubrey!

Cuộc ném bom kết thúc, một đợt cơ giáp tác chiến trên đất đang tới gần.

Mấy cơ giáp này không dễ phá hoại như máy bay ném bom. Cơ giáp cỡ lớn di chuyển nhanh chóng, nhắm thẳng vào Trùng tộc nổ pháo. Thế công mãnh liệt khiến đám trùng không cách nào đến gần.

Hai tay Ge gắt gao nắm thành quyền. Đột nhiên, hắn chạy như bay lên trước, lại vọt thẳng đến trước cơ giáp khổng lồ, sau đó lướt qua đạn pháo dữ dội, nện một quyền lên cơ giáp kia.

Vỏ cơ giáp dày nặng lập tức lõm xuống một lỗ lớn.

Liên tục đập ba năm lần, toàn bộ cơ giáp khổng lồ ầm ầm sập đổ.

Mọi người sợ ngây người.