Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 39: Mày nhất định phải chờ anh về




Sau đợt đấy bọn tôi lại làm lành. Mà từ bé tới giờ đây đâu phải là lần đầu tiên. Nói chung là giận thì giận mà thương thì vẫn cứ thương. Bởi vậy cho nên cũng muốn giận lâu mà không được.

Chẳng biết sao sáng giờ bụng tôi lại đau quằn quại. Chắc là sắp tới ngày "dậy thì", bởi vì bình thường tôi cũng hay bị vậy. Mà nói ra xấu hổ kinh khủng. Con gái con đứa mà tới ngày của mình cũng không nhớ, toàn anh Tí nhớ dùm không đấy. Đúng là tôi cũng phục mình luôn.

Nằm trên giường mà cứ quay qua quay lại không yên, hết ngửa mặt nhìn trần nhà rồi lại ụp mặt xuống gối mà không đỡ được chút nào. Tôi sực nhớ tới cái thứ nước vàng vàng đục đục anh Tí hay cho uống. Tôi bật người dậy lò dò mò sang nhà hàng xóm. Trước quên không hỏi anh ấy xem là nước gì để biết đường sau này có đau thì tự biết pha mà uống.

Hình như anh Tí không có nhà, tôi gọi oang oang nãy giờ mà không thấy trả lời. Cái gã này đúng là chứng nào tật nấy, đi đâu cũng không chịu khóa cửa lại. Nhà cửa để toang hoang ra như thế, bộ muốn dụ dỗ ăn trộm tới vậy sao?

Gọi mãi không thấy trả lời, tôi buồn bã lắc đầu xoay người đi về. Thôi vậy, về nhà cố gắng ngủ cho quên đi.

"Huyền sang chơi hả?" Vừa bước chân ra tới cửa thì nghe tiếng gọi phía sau, tôi vội quay người lại. Là bác Lam, hình như bác ấy vừa từ dưới nhà dưới đi lên. Tôi cúi chào lễ phép: "Cháu chào bác. Anh Tí đâu rồi ạ?"

"Nó đi sang bên nhà ngoại đưa đồ giúp bác rồi. Hay cháu ngồi đó chờ nó chút đi."

"Vâng ạ!" Tôi gật đầu rồi xoay người trở vào trong phòng khách ngồi. Kể ra thì tôi cũng sướng lắm. Bác Lam sau khi biết quan hệ của tôi với anh Tí thì không phản đối, ngược lại còn rất thương tôi nữa, hay bênh tôi mấy lúc tôi bị anh Tí bắt nạt. He he, tôi có bà mẹ chồng tương lai cực kì tốt luôn.

Ngồi được một lúc, cảm giác bụng dưới lại đau quằn quại. Tôi nghĩ cứ ngồi chờ như thế này không phải là cách. Thôi về trước rồi tính sau, biết bao giờ anh ấy mới về. Tôi đứng dậy bước ra cửa thì thấy bác Lam đang loay hoay làm gì đó ngoài sân. Tôi nói to: "Bác ơi cháu về đây, tối cháu qua sau nha."

Nhìn thấy tôi, bác ấy tự nhiên khẽ nhíu mày có vẻ không vui như lúc nãy: "Cháu làm sao vậy? Sao mặt trắng bệch thế kia?"

"Cháu...cháu thấy hơi đau bụng." Thực ra là tôi đau lắm, cứ mỗi lần tới tháng là lại đau như thế này. Có bữa đau mà khóc luôn. Mà bây giờ tôi cũng đang cảm thấy sắp không chịu được nữa rồi, cơn đau quặn lại khiến tôi khó chịu, cả người phải bám vào mép cửa. Chân tôi tự nhiên run run, mặt bắt đầu vã mồ hôi. Mọi thứ xung quanh chẳng biết tại sao lại cứ nhòe nhòe đi trong mắt.

Mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi ngay sau khi tôi mở mắt. Chắc chắn tôi đang ở trong bệnh viện rồi, cái mùi này

quen thuộc quá mà.

"Cháu tỉnh rồi à?"

Tôi ngơ ngác nhìn bác Lam đang ngồi cạnh giường nhìn tôi bằng khuôn mặt hiền từ: "Ơ...bác!"

"Cháu làm bác sợ quá."

"Cháu bị gì vậy ạ?"

Tôi thấy bác Lam có vẻ hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi: "Đường ruột của cháu không tốt. Cố gắng ăn uống cho đều vào."

"Vâng." Tôi trả lời vậy thôi chứ đang cảm thấy thắc mắc. Tôi bị cái gã người yêu biến thái kia suốt ngày bắt ăn thì sao lại còn kêu ăn uống điều độ?

"Lùn...lùn!" Tôi đưa mắt nhìn ra cửa, thấy Anh Tí ở bên ngoài đang hớt hải chạy vào. Nhìn anh ấy nhễ nhại mồ hôi mà thấy thương ghê.

"Mày có sao không?" Anh Tí nắm lấy tay tôi, vẻ mặt lo lắng. Tôi khẽ cười lại rồi lắc đầu: "Em không sao. Đi về nhà đi, ở đây mùi thuốc hôi khó chịu quá."

"Ừ, về nhà."

Anh Tí đưa tôi về nhà, lại cho tôi ăn thịt bò, lại chí cha chí chóe với nhau. Tôi có mẹ chồng tương lai hậu thuẫn rồi nên dĩ nhiên là anh Tí thua. Mà cái gã lưu manh ấy, đợi bác Lam đi ra khỏi nhà là bắt đầu hành hạ tôi, đè ra cù léc tới nỗi nước mắt tôi giàn dụa, còn không biết thương người bệnh gì cả.

Bọn tôi sắp tốt nghiệp cấp ba rồi. Tôi đang phân vân cho việc lựa chọn trường đại học. Hôm trước anh Tí có kêu tôi là nộp đơn vào trường đại học thành phố chung với anh ấy. Tôi suy đi nghĩ lại, cũng không muốn học xa anh ấy nên định tối nay sẽ nói cho anh ấy biết tôi sẽ nộp đơn chung trường với anh. Mà chắc không nộp cũng bị ép thôi à.

Tôi ngồi trong phòng anh Tí loay hoay nghịch điện thoại. Cảm thấy có gì đó khác thường. Sao hôm nay anh Tí hiền thế nhỉ? Mọi khi làm gì có chuyện để yên cho tôi ngồi chơi điện thoại lâu thế này? Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên thì trông thấy anh Tí đang ngồi suy tư cái gì đấy mới hỏi: "Anh đang nghĩ cái gì thế?"

"Không có gì!" Anh Tí không nhìn tôi mà trả lời. Thái độ này là chắc chắn có gì đó rồi. Tôi thấy hình như anh Tí có vẻ không vui. Tôi gặng hỏi: "Anh sao thế?"

Anh Tí nhìn tôi chằm chằm không nói gì. Tự dưng với tay sang kéo đầu tôi dựa vào ngực ôm cứng ngắc. Cái lão này, có phải là bị ốm rồi không?

"Nếu anh phải đi xa mày nhất định phải chờ anh nghe chưa?"

"Hả? Anh định đi đâu xa à? Em nghĩ kĩ rồi, em sẽ nộp đơn chung trường với anh."

"Lùn này....anh..."

"Anh làm sao?"

"Anh...anh sẽ đi du học."

Hả?

Tôi ngóc đầu dậy nhìn chằm chằm anh Tí. Anh ấy nói...đi du học là sao?

"Anh..."

Tôi chưa kịp nói thêm gì đã bị anh Tí ôm siết lấy. Tôi thấy anh ấy như thế cũng chẳng hỏi thêm gì, dụi đầu vào ngực anh. Cũng đúng thôi, anh ấy tài giỏi như vậy, nhà lại có điều kiện nên việc đi du học là quá đỗi bình thường. Tôi mừng cho anh, nhưng lại lo lắng về tình cảm của bọn tôi. Xa nhau cả nửa vòng trái đất như vậy, liệu đến lúc anh trở về thì bọn tôi có còn được như bây giờ?

Bên nước ngoài lối sống của họ khá là thoáng. Không phải tôi sợ anh ấy thay lòng, chỉ sợ qua bên đó rồi không tránh được những sự cám dỗ nhất thời. Gái Tây bọn nó quyến rũ lắm, tôi sợ anh ấy không giữ được mình.

Sợ thì sợ nhưng tôi chỉ biết giữ trong lòng không dám nói ra, phần vì tôi không muốn anh nghĩ tôi không tin tưởng anh, phần vì tôi sợ lại mang thêm phiền muộn cho anh nữa. Thôi đành vậy, duyên số là do trời định, vạn sự tùy duyên.

Ngày anh đi, tôi không kìm lòng được mà khóc sướt mướt. Anh dỗ tôi, bảo tôi không được khóc, cứ khóc như thế anh lại không nỡ đi. Thế là tôi nín, tôi cười anh cho yên tâm. Anh dặn dò tôi rất nhiều thứ. Anh ôm tôi giữa sân bay bao nhiêu người qua lại. Rồi thì thầm vào tai tôi. Anh bảo: " Mày nhất định phải chờ anh về."

Tôi sụt sịt, túm lấy tay áo anh không muốn rời. Hốc mắt chưa kịp khô lại nhòe đi. Anh xoa xoa đầu tôi, thì thầm: "Đợi anh, nhất định anh sẽ về."

Tôi gật đầu, cười tươi rồi vẫy vẫy tay tiễn anh. Cho đến lúc bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa soát vé tôi mới cảm thấy có gì đó hụt hẫng. Người người qua lại tấp nập rộn rã, ấy vậy mà tôi lại cảm thấy mình lạc lõng vô cùng.

Bọn con trai lớp tôi không ra kịp sân bay. Tới lúc máy bay cất cánh, bọn nó mới hì hục chạy tới. Đứa tiếc nuối, đứa ngẩn ra nhìn theo cái máy bay từ từ di chuyển xa dần rồi khuất hẳn trong những đám mây trắng đang trôi nổi trên nền trời xanh thẳm kia.

Chúng tôi, kể từ đây sẽ ở rất xa nhau.

Tôi học trường đại học thành phố. Bởi vì bố tôi cũng làm trên đó nên muốn bán căn nhà dưới này. Lúc đầu tôi không chịu,  sợ khi mẹ tôi trở về không thấy tôi ở đó nữa lại không biết đường tìm. Nhưng ý bố đã quyết, tôi không thể không nghe. Kể từ lúc mẹ tôi bỏ đi đến nay cũng đã hơn chục năm nhưng mẹ tôi chưa một lần về thăm tôi. Tôi không trách mẹ, có thể là vì cuộc sống khiến mẹ không có cơ hội về. Bởi vì tôi biết mẹ rất thương tôi.

Hôm nay là cuối tuần, một ngày không nắng cũng không mưa, bầu trời chỉ độc một màu nhàn nhạt vô vị. Tôi ngồi chống cằm trên bàn nhìn ra cửa sổ suy nghĩ linh tinh. Mới đó mà tôi với anh đã xa nhau gần được nửa năm rồi.

Điện thoại chợt reo lên khiến tôi giật mình. Nhìn thấy tên anh đang nhấp nháy trên màn hình, tôi vội cầm lên trả lời ngay: "Alo!"

"Vợ lùn đấy à? Đang làm gì thế?" Giọng anh hình như hơi khàn khàn.

"Em đang học bài. Anh bị ốm à?"

"Bên này hơi lạnh nên không quen, chỉ bị cảm nhẹ thôi. Dạo này có ăn uống điều độ không?"

"Có, sắp thành con lợn rồi, anh không phải lo."

"Vậy thì tốt. Anh cho người giám sát mày đấy, đừng có ý định léng phéng với thằng nào không anh thiến."

Tôi bĩu môi: "Em có cái gì để thiến à?"

"Thì...anh thiến của thằng kia"

Hỏi han mấy câu rồi anh cúp máy. Thời gian chúng tôi xa nhau, điện thoại là thứ duy nhất có thể giúp chúng tôi đỡ nhớ nhung hơn. Ngày nào anh ấy cũng gọi cho tôi vài cuộc điện thoại hỏi han vớ vẩn. Nhiều bữa vừa mới tắt điện thoại xong đã gọi lại. Anh bảo nhớ tôi, tôi cũng nhớ anh chết được.

Đám con trai ngày trước chơi chung bây giờ mỗi đứa một nơi, chỉ có mỗi thằng Khánh học chung trường với tôi. Nó kêu là bố mẹ nó ép nó học ở đấy chứ nó cũng chẳng có hứng thú gì. Lâu lâu bọn tôi vẫn tụ họp với nhau. Bọn nó vẫn gọi tôi là sếp. Bây giờ đứa nào đứa nấy nhìn chững chạc hơn trước nhiều.

Tôi vừa từ trường về nhà đã thấy bên trong vọng ra tiếng nói chuyện. Chắc nhà có khách, bước vào trong thì thấy bác Lam đang ngồi nói chuyện với bố tôi. Tôi hơi ngạc nhiên: "Ơ, cháu chào bác." 

"Huyền đi học về đấy à?"

"Vâng ạ!"

"Bác đi thăm nhà họ hàng, tiện ghé vào xem hai bố con dạo này sao rồi. Hẵng còn sớm, bác cháu mình ra ngoài chút đi."

Tôi vui vẻ gật đầu ngay. Từ hồi lên đây sống tới giờ, ngoài những lúc đi học hay thằng Khánh rủ ra ngoài dạo chơi thì tôi cũng ít khi rời khỏi nhà. Có bữa được nghỉ ru rú ở trong nhà cả ngày như con tự kỉ. 

Bác Lam chở tôi tới trung tâm mua sắm gần nhà tôi, còn mua tặng cho tôi mấy bộ đồ nữa. Tôi bây giờ vẫn còn đang đi học nên cũng chẳng có bao nhiêu tiền, mà bác ấy tặng tôi nhiều đồ như vậy cũng ngại, thành ra cuối cùng tôi cũng mua tặng bác ấy một chai nước hoa. Sau đó hai bác cháu ghé qua khu ăn uống. Bác gọi cho mình một ly sinh tố bơ, còn tôi trước nay chỉ thích uống cacao nóng.

"Huyền này!"

"Dạ?"

"Cháu vẫn còn giữ liên lạc với thằng Minh Dương chứ?"

"Vâng ạ! Ngày nào cũng gọi mấy cuộc. Đúng là trẻ con lắm. Còn hở tí là ghen bóng ghen gió." Tôi thoải mái kể hết cho bác Lam nghe. Bác ấy chỉ cười rồi không nói gì. Im lặng một lát, đột nhiên bác ấy quay sang nhìn tôi chằm chằm, trong đáy mắt có gì đó hơi khác thường. Bác ấy hình như có chuyện không vui.

"Bác biết làm vậy có hơi ích kỷ. Nhưng...cháu có thể chấm dứt với thằng Dương nhà bác được không?"

Tôi đang cầm cái thìa khuấy khuấy ly cacao, nghe bác ấy nói vậy bỗng khựng lại: "Bác...bác nói gì cháu không hiểu?"Trước nay bác ấy rất thích tôi. Sao tự nhiên bây giờ lại...

Khuôn mặt bác Lam thoáng chút buồn bã: "Có chuyện này đã từ lâu lắm rồi bác không dám nói ra. Bởi vì bác sợ...nhưng bây giờ, có lẽ bác nên nói cho cháu biết. Thực ra cháu..."

Tôi im lặng, chân đặt dưới đất khẽ run run. Tôi dự cảm có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.