May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 17: Gặp nguy




Edit: An Tĩnh
Sau đó, Tần Tương Nam dần dần tiếp nhận sự trách mắng của em trai đối với mình, cậu đã trách mắng rất lâu. Cô suy nghĩ một lúc, lúc mình còn học cấp hai, một lòng hướng về chuyện học tập, có lẽ thật sự không quá để ý đến những chuyện này.

Mà Từ Sướng quá ưu tú, làm sao cô có thể nghĩ đến phương diện đó với anh được chứ? Làm sao cô dám mong muốn điều này? Cô và Từ Sướng chênh lệch quá xa, bọn họ giống như là người của hai thế giới. Cô cho rằng chỉ có cô gái như Triệu Xán Xán mới xứng đi cùng anh.

Có lẽ năm đó Từ Sướng nhất thời bị mù mắt, vô tình thích mình. Có thể là như vậy đấy? Mười năm trôi qua, đã mười năm, giữa hai người cũng đã có sự thay đôi long trời lỡ đất, trải qua một đời người không giống nhau, cả hai đều đi song song nhau, không cùng xuất hiện trên một đoạn đường.

Bọn họ đã không gặp nhau mười năm trời, Tần Tương Nam đã không còn hiểu rõ anh, chắc chắn Từ Sướng cũng như vậy.

Cho nên nghĩ đến những thứ này, Tần Tương Nam lập tức bình thường trở lại.

Bây giờ Từ Sướng đã không còn là anh của năm tháng đó, nếu bây giờ mình cứ mãi giữ chặt không buông chuyện này, vậy thì sẽ không thể đối mặt với Từ Sướng được nữa.

Mười năm sau, cô có thể gặp lại Từ Sướng lần nữa là may mắn, có lẽ hai người có thể trở thành bạn bè. Nếu như cô cứ mãi xoáy sâu vào chuyện này, thế thì hai người ngay cả làm bạn cũng không thể nào.

Cô quyết định giấu chuyện này trong lòng, hơn nữa, cần phải mau chóng quên nó đi.

Biến pháp nhanh nhất để nhanh chóng quên đi chính là chú tâm vùi đầu vào công việc.

Những năm này, cô vẫn luôn như vậy. Chỉ có liều mạng với công việc, thì những thứ không vui, chuyện phiền não đều có thể quên đi dễ dàng.

Bây giờ đã bắt đầu đến giữa hè, thời tiết ngày càng nóng bức hơn, Tần Tương Nam còn phải liên tục ra ngoài làm việc. Những ngày qua, cô cảm thấy mình bị ăn nắng đến độ đen đi không ít rồi.

Ngày hôm đó, cô lê thân thể mỏi mệt của mình về nhà sau giờ tan làm.

Cô lấy chìa khóa từ trong túi xách ra theo thói quen, vì không cẩn thận nên chiếc chìa khóa cô tình kéo theo một vật nhỏ trong túi xách ra ngoài, chiếc chìa khóa cũng theo đó rơi trên mặt đất.

Tần Tương Nam khom người nhặt chìa khóa theo bản năng, lúc ngón tay vừa chạm vào chìa khóa thì cô nhìn thấy có một thứ gì đó màu trắng nằm trước cửa nhà mình, cô nhìn kĩ hơn một chút mới phát hiện đó là một phong thư màu trắng nằm trên mặt đất, một nửa bị nhét vào khe trống dưới cửa, một nửa lộ ra ngoài. Cô nhặt cả chìa khóa và phong thư lên.

Sau khi định thần lại, cô nhìn thấy dòng chữ xiêu vẹo trên phong thư, viết rằng: “Tần Tương Nam nhận”.

Tần Tương Nam không nghĩ ra ai sẽ gửi thư cho cô theo cách thức này cả.

Sờ qua thử, rất mỏng, có thể nhìn thấy bên trong là một tờ giấy.

Cô mở cửa, đi vào trong nhà mới bắt đầu mở phong thư này ra.

Bên trong là một tấm hình còn rất mới.

Tại sao nói nó rất mới, bởi vì tấm hình này vừa mới được chụp ngày hôm nay. Trong hình là Tần Tương Nam, với bộ quần áo hôm nay cô mặc trên người. Đeo túi, giày, không cái nào là không phải của ngày hôm nay.

Đó là một tấm hình được chụp vào thời điểm cô vừa từ trong nhà mình đi ra hành lang vào buổi sáng nay.

Vậy ai là người chụp hình? Ai lại nhàm chán như vậy, chụp hình cô rồi in ra, còn nhét vào dưới khe cửa nhà cô nữa.

Tần Tương Nam đoán rằng đây chỉ là một trò đùa dai nho nhỏ mà thôi.

Cô tiện tay ném nó sang một bên, không thèm để ý trong lòng.

Nhưng vào ngày hôm sau, ngày kế tiếp, lúc cô về nhà vào đêm khuya đều liên tục nhận được một tấm hình chụp cô lúc mới bước ra cửa vào buổi sáng giống như vậy. Cô bắt đầu khẩn trưởng, cảm thấy chuyện này thật sự không đơn giản như cô nghĩ.

Cô nghiên cứu chữ viết trên phong thư, đối phương dùng bút mực màu đen để viết, chữ viết không đẹp lắm, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chắc chắn lúc việt đã dồn rất nhiều sức lực, trên bức hình có thể thấy được những dấu mờ mờ của dòng chữ “Tần Tương Nam nhận”.

Trừ mấy chữ này ra, chỉ là một phong thư màu trắng bình thường, không có bất kì kí hiệu nào.

Rốt cuộc người chụp hình là ai? Tại sao người đó phải làm như vậy.

Chuyện này nếu suy nghĩ kĩ một chút sẽ cảm thấy hơi đáng sợ, nhưng đối với Tần Tương Nam cũng chưa đến mức tạo thành sự tổn thương tâm lí thực tế nào cả. Cô muốn chờ thử xem, đến cuối cùng người này muốn làm gì? Có phải đây chỉ đơn thuần là một trò đùa dai không.

Lúc cô ra ngoài vào ngày thứ tư, còn cố ý quan sát xung quanh thật cẩn thận, hình như cũng không có gì quá khác thường, càng không có người khả nghi nào cả, cái này thật kì lạ. Có lẽ người này đùa dai ba ngày nay đã chán rồi không?

Cả ngày hôm nay Tần Tương Nam bận rộn công việc, cũng không dành quá nhiều thời gian nhớ đến chuyện này nữa.

Mãi đến buổi tối lúc về nhà sau giờ tan làm, cô vừa bước vào hành lang đã bắt đầu thấp thỏm, không biết hôm nay có hình chụp nữa hay không?

Lên đến lầu ba, đến cửa nhà, phát hiện hôm nay không có phong thư màu trắng nữa, thay vào đó là một chiếc hộp nhỏ.

Tần Tương Nam cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ hôm nay đổi kiểu mới sao? Rốt cuộc thì ai lại nhàm chán như vậy.

Cô cẩn thận quan sát chiếc hộp nhỏ nhưng cũng không hẳn là nhỏ này, ước chừng có thể đựng đủ ba quả bóng cao su. Trên mặt hộp vẫn là bốn chữ “Tần Tương Nam nhận” nguệch ngoạc được viết bằng bút mực đen. Trừ những thứ này ra, cũng chỉ là một chiếc hộp giấy màu vàng thông thường.

Cô lấy chìa khóa nhà từ trong túi xách ra trước, sau khi mở cửa, mới dùng hai tay nâng chiếc hộp này lên.

Không nặng lắm, không biết trong đấy là thứ gì?

Bỗng nhiên cô ngửi được một mùi rất kì quái, có vẻ hơi tanh, rất giống với mùi máu?

Cô sợ hãi, lập tức đặt cái hộp xuống đất, lần này không dám mang vào nhà nữa.

Cái này….Là cái gì…

Vì lòng hiếu kì, càng vì để tra rõ chân tướng của việc này, cô vẫn quyết định mở chiếc hộp này ra.

Cô vào nhà và cầm theo một cây kéo đi ra ngoài, cố gắng đứng ở một khoảng cách xa nhất, dè dặt cắt miệng của cái hộp ra.

Một chút xíu nữa, từ từ, chờ đến khi chiếc hộp được mở rộng hoàn toàn, cơ thể cô hơi đi về phía trước, đưa đầu ra, nhìn vào bên trong hộp.

Vừa liếc mắt nhìn đã nhìn thấy một cục lông xù màu trắng, lại nhìn thêm một lần nữa, cô hét “A!” lên một tiếng, nhanh chóng trốn vào trong nhà, đóng cửa rầm một cái.

Cô dựa vào cánh cửa nhà, che ngực, thở hổn hển, khuôn mặt cô vì sợ nên đã trắng bệch.

Cô nhìn thấy rất rõ, đó là một con mèo chết vẫn còn dính máu tanh. Cô còn thấy được đôi mắt của con mèo trắng đó, trừng rất lớn.

Đây là đang đe dọa sao? Có người cố ý chụp hình cô rồi gửi đến, hôm nay lại đem một con mèo chết đến để dọa cô. Cô nhất định phải báo cảnh sát! Thật sự quá đáng sợ!

Cô hoảng sợ tìm điện thoại, lúc này, có một cuộc điện thoại xa lạ đúng lúc gọi đến.

Cô bấm nhận.

“Xin hỏi có phải Tần Tương Nam không?” Một giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này có chút xảo quyệt, lại có hơi quen thuộc, hình như cô đã nghe thấy ở đâu rồi, nhưng cô không cách nào nhớ ra được.

“Là tôi, anh là ai?” Tim cô đập rất nhanh.

“Đã nhận được đồ rồi chứ?” Giọng nói xảo quyệt đến đáng sợ, khiến sống lưng cô lạnh lẽo vô cùng.

“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”

“Không phải cô rất thích chụp hình sao? Cô còn rất thích mèo nữa? À, quên nói cho cô biết. Cô đã nhận được con mèo đó chưa? Ngày đó tôi còn thấy cô đút cho mèo đó ăn thức ăn đấy. Nếu cô thích, tôi sẽ tặng nó cho cô! Ha ha.”

Người này là một tên biến thái! Chụp lén cô, bây giờ ngay cả con mèo hoang cũng muốn giết chết nó!

“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi sẽ báo cánh sát!”

“Cô báo đi! Ngay cả cảnh sát cũng không quản nổi tôi, ha ha ha! Bây giờ tôi đang ở dưới lầu nhà cô, có muốn tôi lên đó tìm cô không?”

Tần Tương Nam không có ý định nói nhảm với tên biến thái này, càng nghe càng sợ. Cô ngắt cuộc điện thoại, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát!

Sau đó, cô len lén kéo rèm cửa sổ ra, nhìn xuống lầu, bên dưới cây đại thụ, loáng thoáng có một bóng đen! Vừa nhìn thấy Tần Tương Nam nhìn mình, bóng đen đó lập tức trốn vào gốc cây sau lưng.

Tim cô sắp nhảy ra đến cổ họng rồi, thật sự có người theo dõi cô rồi! Cô đóng kĩ toàn bộ cửa sổ lại, kéo hết rèm cửa vào.

Cô ngồi trên ghế sofa với tâm trạng thấp thỏm bất an, cũng không biết khi nào cảnh sát mới đến đây.

Suy nghĩ một lúc, quyết định gọi điện thoại cho Tần Hướng Bắc.

Điện thoại tút tút hai tiếng, lập tức được kết nối.

“Tần Hướng Bắc, em đang ở đâu vậy, có thể đến nhà chị được không?” Cô nói có hơi gấp gáp.

“Em đang trực. Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra à?”

“Hình như chị bị một tên biến thái theo dõi, tên đó vừa đặt một con mèo chết trước cửa nhà chị nữa, chị thấy hơi sợ. Nhưng chị đã báo cảnh sát rồi, em bận việc thì làm đi, cảnh sát sẽ đến đây nhanh thôi.”

“Thật sự không có chuyện gì sao? Có cần em xin nghỉ để đến đó không?”

“Không cần, cảnh sát cũng sắp đến rồi, không có chuyện gì đâu.”

“Vậy chị phải cẩn thận đó, nếu như có người gõ cửa, nhất định phải xem rõ đó là ai mới được mở cửa.”

“Được. Chị biết rồi.”

Nói chuyện điện thoại xong, Tần Tương Nam vẫn thấp thỏm bất an như cũ. Quả thật cô không nghĩ ra được mình đã trêu chọc tên biến thái này chỗ nào, giọng nói đó lại hơi quen thuộc, nhưng cô vẫn không có cách nào nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu.

Tại sao cảnh sát vẫn chưa đến nữa?

Cô ngồi chờ đợi trong sợ hãi hơn mười phút, cuối cùng nghe được tiếng gõ cửa dồn dập, cô kinh hãi! Vì thế cô cầm cây kéo vừa nãy mình dùng để cắt hộp giấy lên.

Là cảnh sát đến, hay…..

Cô vuốt nhẹ ngực mình, chậm rãi đi ra ngoài cửa. Dường như tiếng gõ cửa rất vội vàng, càng ngày càng dồn dập…

“Ai vậy?” Giọng nói cô còn hơi run rẩy.

Không có ai trả lời cả…Cô sợ hãi, sự yên tĩnh vào giờ phút nào khiến cô có một loại dự cảm bất thường. Sau đó, cô lớn tiếng hỏi lần nữa: “Ai vậy?”

“Là tôi…Từ Sướng…”

Từ Sướng? Tần Tương Nam kinh ngạc, không tin vào những gì lỗ tai mình nghe thấy.

“Anh thật sự là Từ Sướng à?” Cô xác nhận lại lần nữa.

“Là tôi, mau mở cửa đi.” Giọng nói này, thật sự là anh!

Cô mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Từ Sướng đang đứng dưới ánh đèn lờ mờ trước cửa, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, hai con ngươi đen nhánh trong màn đêm. Tần Tương Nam nhìn ra được anh đang rất vội vã.

“Tại sao lại là cậu?” Cho đến khi nhìn thấy Từ Sướng bằng xương bằng thịt trước mặt mình, cô vẫn không dám tin.

“Cậu không sao chứ. Là em trai cậu đã nói cho tôi.”

À, thì ra là như vậy. Tần Tương Nam yên lặng nhìn anh.

Tần Tương Nam của giờ phút này, sắc mặt trắng bệch, trong tay vẫn còn cầm cây kéo, ánh mắt đờ đẫn.

Từ Sướng nhìn cô, nói: “Tôi có thể vào không?”

Lúc này cô mới lấy lại tinh thần.

“Mau vào nhà đi.” Bàn tay cô từ đầu đến cuối đều cầm chặt cây kéo trong tay.

Chờ đến khi Từ Sướng đi vào nhà, nhìn dáng vẻ này của cô, cảm thấy rất đáng yêu, anh cố nhịn cười.

“Một cây kéo nhỏ như vậy, cậu đang muốn cắt hoa hả?”

Khi này Tần Tương Nam mới ý thức được trong tay mình vẫn đang cầm kéo, lập tức ném nó sang một bên, lúng túng mỉm cười.

“Cậu có muốn uống gì không, trong nhà tôi có…” Nhà có cái gì, mấy ngày nay cô bận bịu muốn chết, hình như trong nhà không còn gì cả.

“Có nước sôi để nguội….” Cũng chỉ có mỗi cái này.

“Được.” Anh cười nói.

Làm khó anh không chê rồi!

Lúc Tần Tương Nam chuẩn bị nấu nước nóng chiêu đãi khách quý thì lại có người gõ cửa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tần Tương Nam lúc này đã có Từ Sướng ở bên cạnh nên cũng không còn khẩn trương như lúc nãy nữa.

“Tôi đi mở cửa, cậu đừng nhúc nhích.” Từ Sướng nhìn cô và nói.

“Ừ, cái đó…Có muốn cầm kéo không?” Cô có hơi ngượng ngùng, có còn hơn không mà, kéo cũng có thể dùng làm vật phòng thân đấy.

Không nghĩ đến rằng cuối cùng Từ Sướng lại không nhịn được bật cười, sau đó anh nói không cần.

Dứt lời, anh thôi cười, đi ra ngoài mở cửa.

Tần Tương Nam khẩn trương nhìn về phía ngoài cửa nhà.

Lần này thật sự là cảnh sát đến!

Đứng ở trước cửa là đội trưởng Hoàng và một người cảnh sát khác.

Đội trưởng Hoàng thấy người mở cửa là Từ Sướng, có hơi giật mình.

“Tần Tương Nam ở đây sao?” Đội trưởng Hoàng hỏi.

Tần Tương Nam thấy người đến là cảnh sát, lập tức chạy đến.

“Là đội trưởng Hoàng sao, thật là trùng hợp, lần nãy cũng có thể gặp được anh.” Tần Tương Nam nói với đội trưởng Hoàng.

“Ôi vẫn là cô à, phóng viên Tần. Bảo sao tôi thấy cái tên này lại quen thuộc đến thế!”

Đội trưởng Hoàng vừa nói vừa nhìn về phía Từ Sướng, thấy cánh tay trái đang bó thạch cao của anh. Bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì đó, bừng tỉnh hiểu ra.

“Không phải đây là bác sĩ Từ sao? Thì ra bác sĩ Từ là bạn trai cô à?”



Tần Tương Nam muốn nói không phải, đúng lúc này thì người cảnh sát đi cùng đã phát hiện ra con mèo chết bên trong chiếc hộp ban nãy.

“Phóng viên Tần, con mèo chết này do tên tình nghi đó đưa đến sao?” Người cảnh sát nhìn chiếc hộp với vẻ kinh hoàng, nói.

“Đúng vậy, tôi vừa tan làm về nhà thì thấy có người để cái hộp này trước cửa nhà.” Cô nói.

“Được, vậy để chúng tôi mang về điều tra. Đúng rồi, phóng viên Tần, lúc này chúng tôi đi vào đây, không nhìn thấy có ai đứng ở cửa cả, chúng tôi phải quay về điều tra và giám sát xung quanh đã, sau khi kiểm tra mới có thể đưa ra kết luận cụ thể được.” Đội trưởng Hoàng nói.

“Vậy cảm ơn anh, đội trưởng Hoàng. À, đúng rồi. Vẫn còn cái này nữa.” Tần Tương Nam vội vàng chạy ào vào trong phòng, lấy ba phong thư màu trắng bên trong ngăn kéo tủ chứa đồ trong phòng khách. “Đội trưởng Hoàng, đây là những thứ tôi nhận được mấy hôm trước, đều nhìn thấy trước cửa vào buổi tối lúc tôi tan làm về nhà.”

Đội trưởng hoàng nhìn ba tấm hình bên trong phong thư đó, tức giận nói: “Tên biến thái này còn dám chụp lén cô. Phóng viên Tần, cô yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ bắt tên nghi phạm này sớm nhất. Nếu như không có chuyện gì khác thì chúng tôi đi trước.”

“Đội trưởng Hoàng, hôm nay làm phiền các anh quá, phải cực khổ đi đến đây một chuyến.” Tần Tương Nam cảm kích nói.

Đội trưởng Hoàng cười ha ha, nói rằng đây là việc nên làm.

“Hôm nay vốn chưa bắt được tên nghi phạm, tôi còn hơi lo lắng khi một cô gái như phóng viên Tần phải ở nhà một mình thì không an toàn. Nhưng bây giờ có cả bác sĩ Từ nữa thì chúng tôi an tâm rồi.”

Tần Tương Nam xấu hổ nên chỉ im lặng đứng nghe.

Đội trưởng Hoàng và người cảnh sát đi cùng quay về, trước khi đi còn không quên nói chắc chắn sẽ điều tra sớm để tìm ra tên biến thái.

Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Tần Tương Nam mới đóng cửa nhà.

Đột nhiên bây giờ mới kịp phản ứng, trong nhà còn có một vị khách quý.

Cô ngước mắt nhìn Từ Sướng, cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm. Vì thế cô đưa tay vuốt vuốt tóc mình.

Sau đó nói với anh: “Từ Sướng, đã không sao rồi, cậu có thể yên tâm về nhà.”

__

**

Hết chương 17